015. Tống Vệ An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Thím, cháu hiểu lời thím nói, là do cháu suy nghĩ không chu toàn nhưng quả thật không cần nhiều đến vậy. Cháu nhận rổ trứng gà này, còn những thứ khác thím cứ mang về đi." Tống Duy An cũng biết ý của thím Đường nhưng nhận nhiều đồ của người ta, nếu sau này Thanh Thủy không kiếm được bao nhiêu chẳng phải bản thân lại càng xấu hổ hơn sao.

Tống Duy An ngồi xổm xuống đẩy cái lồng nhốt hai con gà và một vò gì đó giống rượu về lại tay thím Đường, "Nhiêu đây là đủ rồi."

"Này, như thế ít quá." Thím Đường còn muốn đẩy mấy thứ đó lại đã bị Tống Duy An ngăn cản.

"Thím săn sóc cháu với phu lang như vậy, nhận trứng gà đã khiến cháu thấy áy náy rồi, nếu còn đùn đẩy nữa cháu thật sự không thể nhận." Tống Duy An như chơi xấu nói.

"Cháu đó, được rồi, về sau thím lại làm một bàn đồ ăn ngon mời hai đứa sang ăn cơm." Thím Đường bị nói thế cũng không biết phải làm sao đành nghĩ ra cách khác để đền bù lại.

"Vâng, cháu cũng sẽ không khách sáo với thím." Tống Duy An nghe vậy đồng ý ngay.

"Vậy thím về trước, hai đứa cứ bận việc đi." Nghĩ tới bản thân vừa mới quấy rầy chuyện tốt của người khác, thím Đường cười ha ha nói rồi thức thời đi về.

Sau khi thím Đường rời đi, trong nhà đột nhiên chỉ còn lại Tống Duy An và Ôn Nhạc trừng mắt nhìn nhau, đột nhiên không còn bầu không khí ấm áp và ánh sáng mờ ám vừa rồi trong phòng hai người trở nên hơi xấu hổ. Ôn Nhạc lại cúi đầu không dám nhìn mặt Tống Duy An.

"Khụ." Tống Duy An khẽ ho một tiếng rồi xoay người bưng rổ trứng gà đầy ắp dưới đất vào nhà.

Ôn Nhạc thấy người rời đi mới chạy trốn về phòng bếp, bắt đầu giả vờ bận rộn chuẩn bị cơm tối.

Đợi ánh tà dương buổi chiều dần hòa vào đỉnh núi Bách Lý, người dân thôn Trà Sơn cũng đã xong xuôi công việc một ngày chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tống Duy An ăn cơm tối xong lập tức trải chăn nằm lên đi ngủ, chỉ chốc lát sau đã thấy Ôn Nhạc đi vào, cài chốt cửa phòng ngủ mới đi đến bên giường xốc chăn lên nằm xuống.

Tống Duy An nhìn chằm chằm nóc nhà tối đen đột nhiên cảm thấy trái tim mình hiện giờ đập khá nhanh, không thể nằm xuống là ngủ ngay giống như mấy ngày hôm trước được. Một lát sau, bàn tay giấu trong ổ chăn chậm rãi đến gần người nằm bên cạnh, sờ soạng một hồi mới chạm tới tay của đối phương.

"Tay còn đau không?" Cảm thấy đối phương dường như bị động tác của mình dọa giật mình, Tống Duy An đánh bạo kéo lấy bàn tay đang muốn rụt về của đối phương.

"Không, không còn đau." Thật ra tay y không có vết thương gì cả, chỉ bị trầy da chút thôi.

"Sau này ngày họp chợ nếu ngươi còn muốn đi đào thổ sản phải gọi ta, ta sẽ đi với ngươi." Nhớ tới người này trời chưa sáng đã dậy bận việc tới bây giờ, Tống Duy An hơi áy náy. Rõ ràng bản thân đã biết đối phương thức dậy rồi lại bởi vì quá buồn ngủ nên đã ngủ tiếp.

"Không cần, ta đi được." Ôn Nhạc trả lời theo bản năng,

"Hôm nay ta đã nói thế nào? Ngươi có thể dựa vào ta, ta không phải đương gia sao? Đương gia cũng phải cố gắng kiếm tiền nuôi phu lang trong nhà chứ. Làm sao có thể cái gì cũng để ngươi làm một mình được?" Tống Duy An bất đắc dĩ uốn nắn suy nghĩ cho người ta.

"Vâng." Ôn Nhạc nằm bên cạnh im lặng một hồi mới cúi đầu đồng ý, nụ cười trên mặt lại dần tràn ra trong đêm tối.

Tống Duy An nhận được đáp án mình muốn, mười ngón tay cùng người ta nắm chặt lấy nhau dưới chăn, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ...

"Duy An, Duy An của mẹ, sao con lại nhẫn tâm như vậy? Con còn trẻ, tại sao nói đi là đi được chứ? Vì sao ngay cả lần gặp cuối cùng mà con cũng không chịu chờ mọi người?"

"Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ để anh hai yên lòng ra đi đi."

"Không, mẹ không đồng ý. Con trai mẹ vất vả nuôi lớn, mẹ không đồng ý, con không thể cứ vậy mà rời khỏi mọi người được."

Tống Duy An nghe thấy tiếng khóc thương tâm của mẹ bên tai, còn có tiếng an ủi khuyên nhủ không ngừng của em trai, hắn muốn mở mắt bảo mẹ đừng khóc nhưng mí mắt lại rất nặng khiến hắn không thể nào mở ra được.

"A Tuệ, bà đừng khóc, để con đi đi."

Nghe thấy tiếng nói mang theo nghẹn ngào của ba, tuy là đang khuyên mẹ lại  mang theo đầy tiếc nuối, Tống Duy An càng thấy khó chịu hơn. Vì chuyện gì mà khiến người trong nhà đau lòng đến vậy chứ? Hắn đang nghĩ vậy thì trước mắt dần xuất hiện một luồng sáng, cảnh tượng xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn, Tống Duy An phát hiện bản thân vẫn đang ở trong căn phòng bệnh quạnh quẽ trước đây.

Tống Duy An chưa kịp nghĩ nhiều đã vội vàng ngồi bật dậy an ủi mẹ đã khóc sưng mắt, "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Con xin mẹ đừng khóc nữa."

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Về sau, mẹ còn có con mà, có con bên ba mẹ." Tống Duy Hâm ôm mẹ tóc đã hoa râm, nói rồi hốc mắt cũng ửng đỏ.

"Duy An của mẹ, con là đầu quả tim của mẹ, sao con lại nhẫn tâm với mẹ như vậy?" Người phụ nữ vừa nói vừa kích động vỗ ngực.

Tống Duy An đứng cạnh họ khuyên nhủ một hồi lâu mới phát hiện người nhà dường như không nhìn thấy mình, quay đầu nhìn bản thân mặt không chút máu đang nằm trên giường bệnh, mà mấy cái ống dùng để duy trì mạng sống cho hắn đã bị tháo ra hết.

Tống Duy An nhìn thấy hết thảy mới sững sờ đứng giữa phòng bệnh, qua thật lâu thật lâu mới thấy mẹ trong lòng em trai dần bình tĩnh lại. Hắn đột nhiên hiểu ra bản thân không còn thuộc về nơi này nữa, tiếng khóc kìm nén của mẹ, lời an ủi của em trai, tiếng thở dài đau lòng của ba đều đã dần cách hắn thật xa...

Tống Duy An bừng tỉnh nhìn không trung tối đen không nhìn thấy năm đầu ngón tay, hoảng hốt nghĩ hết thảy vừa rồi là nằm mơ sao? Trái tim phập phồng dữ dội cùng với ướt át lạnh lẽo trên mặt đều khiến hắn cảm nhận một cách rõ ràng loại đau đớn vì phải chia lìa với người thân.

Hắn muốn giơ tay lau nước mắt trên mặt lại bị cái gì đó níu lại, mò mẫm lên bàn tay đầy vết chai sần đang nắm lấy tay mình, ký ức đi vào thế giới khác mới dần trở lại. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ người bên cạnh, Tống Duy An cũng dần bình tĩnh lại, may là hắn vẫn còn sống.

...

Thôn xóm quanh dãy núi Bách Lý đều thuộc sự quản lý của trấn Vân Thạch. Thành trấn không lớn này lại vì sản vật phong phú mà thu hút không ít thương nhân từ ngoài tới, theo lượng người kéo tới ngày càng tăng, khách điếm quán cơm, thậm chí là bán hàng rong và ăn vặt bên đường đều vô cùng náo nhiệt.

Tống Duy An gần như cả đêm không ngủ, cho nên mới sáng sớm đã cùng Ôn Nhạc đến nhà Đường Diệu Huy. Ba người lại đi đường núi khoảng hai khắc mới đến trấn Vân Thạch.

Từ thôn Trà Sơn lên trấn trên có con đường tắt là đường núi tuy không dễ đi nhưng rất nhanh tới. Mà người trong thôn muốn lên trấn trên rất ít ngồi xe, đều chọn đi con đường này.

Làm xong hộ tịch từ trong nha môn đi ra, hắn sững người nhìn công văn hộ tịch viết tên Tống Vệ An trong tay. Ở thời đại này, chữ viết thông dụng khá tương tự với chữ phồn thể ở đời trước. Hắn có thể xem hiểu chữ trên công văn nhưng vì xem hiểu mới rõ ràng ý thức được bản thân đã không phải là Tống Duy An nữa rồi.

Nhớ tới cảnh tượng trong mơ tối qua, Tống Duy An cảm thấy bản thân không thể trở về được nữa, mà bản thân cũng không thể là Tống Duy An nữa, về sau hắn cũng chỉ có thể dùng thân phận Tống Vệ An để tiếp tục sống sót thôi.

"Làm sao vậy? Công văn có chỗ nào không ổn sao?" Đường Diệu Huy thấy hắn từ sau khi ra khỏi nha môn, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm công văn trong tay, không khỏi thấy kỳ lạ hỏi một câu.

"Ha ha, không phải ạ. Cháu chỉ thấy chữ viết này đẹp quá." Tống Vệ An nghe thấy tiếng của Đường Diệu Huy mới hoàn hồn, ngẩng đầu nở nụ cười thật thà. Trước đây, Tống Vệ An chưa từng đi học, không thể để người ta biết hắn biết chữ được.

"Đương nhiên rồi, chữ của ta không thể so với sư gia trong nha môn viết được." Ít nhất sư gia cũng phải có công danh tú tài mới làm được.

"Trưởng thôn chính là cây bút của thôn chúng ta mà, đã rất không tầm thường rồi!" Tống Vệ an nịnh hót.

Quả nhiên, Đường Diệu Huy nghe thấy lời này, tâm trạng cũng rất tốt nhưng vẫn khiêm tốn nói, "Cũng chỉ biết vài chữ thôi, không đáng nhắc tới."

Tống Vệ An vừa đi vừa trò chuyện với Đường Diệu Huy, còn không quên quan sát cửa hàng hai bên đường. Hôm nay hắn còn muốn mua rất nhiều thứ, không biết sáu mươi tám đồng tiền trong ngực có đủ không nữa. Đuôi mắt đột nhiên lướt qua một cái bảng hiệu quen thuộc, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Dường như cái tên 'Quán trà Vân Hiên' đã nghe ở đâu rồi. Tống Vệ An cố gắng nhớ lại mới nhớ ra ông chủ quán trà này chính là thương nhân khi trước thu mua lá trà của Tống Vĩnh Cường.

"Nhìn gì vậy? Không phải cháu muốn mua gạo lứt sao? Ông chủ cửa hàng bán gạo phía trước rất được, mọi người trong thôn đều tới đó mua đấy." Đường Diệu Huy vỗ Tống Vệ An đang thất thần, chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa.

Thật sự ruộng đất ở thôn Trà Sơn quá ít, mà nhà họ Tống chỉ có sáu mẫu ruộng nước, mười mẫu ruộng cạn cũng đã được xem là nhà giàu trong thôn rồi. Những nhà khác càng không đáng nhắc tới, lương thực hàng năm trồng được sau khi nộp thuế xong, ấm no của cả nhà cũng trở thành vấn đề. Cuối cùng vẫn phải dựa vào bán trà để phụ thêm vật dụng trong gia đình, nhờ vậy cuộc sống trong thôn mới tốt hơn chút.

Tống Vệ An theo Đường Diệu Huy vào cửa hàng bán gạo đó, ông chủ là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, có quen biết với Đường Diệu Huy. Thấy họ vào lập tức tự mình ra đón, "Trưởng thôn Đường, sao hôm nay có rảnh lên trấn đi dạo vậy?"

"Hôm nay tôi dẫn người tới nha môn làm việc tiện thể đến cửa hàng nhà ông mua ít lương thực về. Gần đây, gạo lứt bán bao nhiêu một đấu?" Đường Diệu Huy cũng không vòng vo mà hỏi thẳng.

"Gạo lứt một đấu hai mươi sáu văn, hai đấu năm mươi văn."

"Vậy phiền ông chủ cho hai đấu." Tống Vệ An thấy trưởng thôn gật đầu mới lên tiếng nói với ông chủ, vừa lấy túi tiền ra đếm mười tám cái đồng tiền rồi cất đi.

Đợi ông chủ đưa hai đấu gạo lứt tới, Ôn Nhạc giành trước duỗi tay nhận lấy, Tống Vệ An đưa năm mươi đồng tiền cho ông chủ.

"Bọn tôi về trước đây." Đường Diệu Huy chào ông chủ cửa hàng một tiếng, ba người rời khỏi cửa hàng.

Dọc theo đường đi, Tống Vệ An dùng toàn bộ mười tám đồng tiền còn lại để mua muối, sau khi xài hết tiền có thể yên lòng về thôn làm trạch nam rồi.

Hắn đổi túi muối trên tay mình với túi gạo lứt trong tay Ôn Nhạc. Xách túi gạo ước lượng thử, hai đấu gạo khoảng chừng hơn mười ký, cộng với trứng gà hôm qua thím Đường cho có lẽ đã đủ hắn và Ôn Nhạc chống đỡ hai mươi ngày tiếp theo rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net