018. Bão nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Tống Vệ An về tới nhà đặt Ôn Nhạc lên ghế trước phòng, "Ngươi ngồi đừng nhúc nhích, ta sang nhà thím Đường mượn ít đồ rồi về ngay."

Tống Vệ An thấy đối phương ngoan ngoãn gật đầu mới yên tâm ra cửa đi về phía nhà thím Đường.

"Sao vừa rồi thím thấy cháu bế Ôn Nhạc về, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Thím Đường đang ngồi trước cửa nhà đan sọt tre thì thấy cảnh đó. Ngày thường thằng An rất thận trọng không giống người không có chừng mực như vậy, bây giờ thấy người sang đây chắc chắn đã có chuyện gì rồi.

"Vừa rồi Ôn Nhạc ra sau núi hái rau dại bị trật chân, cháu sang định mượn thím chút rượu trắng." Tống Vệ An ngượng ngùng nói, ngày hôm qua thím Đường cho họ một chai rượu trắng lại bị hắn từ chối, bây giờ lại sang mượn đúng là rất xấu hổ.

"Sao lại bị trật chân rồi, có nặng không? Có cần gọi lang trung Tôn đến xem thử không?"

"Gặp một đám nhóc phía sau núi rồi bị chúng gạt chân, chân hơi sưng lên, cháu định tìm ít lá thuốc đắp lên trước, nếu còn không bớt thì sẽ đi mời lang trung!" Tống Vệ An thật sự không tin tưởng được y thuật của lang trung Tôn.

"Vậy cũng được. Cháu chờ chút, thím đi lấy." Thím Đường nghe thấy Ôn Nhạc bị thương, vội buông công việc trong tay đi vào nhà, lấy một chai rượu trắng trong phòng kho ra rồi nói với Lý Thúy Lan đang trong phòng bếp, "Mẹ sang nhà thằng An xem thử, lát sẽ trở về."

"Mẹ, cơm sắp nấu xong rồi, sao còn ra ngoài nữa?" Lý Thúy Lan nhô đầu ra khỏi phòng bếp hỏi.

"Ôn Nhạc bị trật chân, mẹ sang nhìn xem thử." Thím Đường nói rồi cầm chai rượu ra cửa.

Nhìn Tống Vệ An đang đợi trước cửa, "Đi thôi, thím đi với cháu."

Tống Vệ An cũng không cản bà lại mà cùng bà về nhà. Hắn lấy một cái ghế trong phòng ra, "Thím ngồi đi, cháu đi hâm rượu."

"Đừng quan tâm tới thím, mau đi đi." Thím Đường ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhạc, "Chân thế nào rồi, để thím nhìn xem."

"Không, không sao rồi thím. Chỉ là hơi, hơi sưng, sẽ mau khỏi thôi." Ôn Nhạc thấy thím Đường còn bỏ việc sang đây, hơi ngượng ngùng nói.

"Cháu đã là phu lang người ta rồi sau này phải cẩn thận chút, đừng để bị ngã." Thím Đường thầm thấy may mắn đôi vợ chồng son này thành thân chưa lâu, chứ không ngã như vậy cũng không phải chuyện nhỏ. Nhưng cũng không nhịn được nhắc nhở Ôn Nhạc một câu, đừng thấy tuổi còn nhỏ không để ý mà sau này xảy ra chuyện thì cũng trễ rồi.

Ôn Nhạc nghe lời căn dặn của thím Đường, sắc mặt chậm rãi đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng đáp lại, "Cháu hiểu ạ."

"Ôi chao, đã sưng thành thế này mà còn nói không sao." Thím Đường thấy Ôn Nhạc ngượng ngùng không dám nhìn mình cũng không nhắc lại việc này nữa, bà cúi đầu nhìn chân đã sưng to của đối phương.

"Đương gia nói, nói sưng lên thì tốt hơn." Tuy Ôn Nhạc không hiểu nhưng y cảm thấy Tống Vệ An cái gì cũng biết, chỉ cần đối phương nói thì y đều thấy có lý.

"Cũng đúng nhưng trông khá đáng sợ đấy. Có lẽ phải mười ngày nửa tháng mới có thể đi lại bình thường được."

Thím Đường vừa nói dứt lời đã nhìn thấy Vương Anh ôm con hùng hổ đi tới thôn Nam, hơi ngạc nhiên hỏi, "Tại sao hôm nay Vương Anh lại tới thôn Nam nhỉ?"

Chẳng lẽ tới thăm nhà thằng An?

"Không, không phải. Có lẽ là, là tới tìm đương gia." Ôn Nhạc thấy Vương Anh tìm đến nhà hoảng sợ tới mức tay cũng bắt đầu run rẩy.

"Sao cháu lại sợ đến vậy, cô ta tìm thằng An làm gì?" Thím Đường thấy tình hình này cũng khó hiểu.

Tống Vệ An trong phòng bếp nghe thấy lời thím Đường nói bèn đi ra xem thử, phát hiện Vương Anh là một mình tới, cũng chưa thấy những người khác của nhà họ Tống, chân mày lập tức nhướng lên: Xem ra trong nhà không có hắn, quan hệ giữa bọn họ lại thay đổi rồi. Thương thay Vương Anh còn chưa biết, vẫn nhảy nhót lung tung như trước.

Thấy thím Đường còn không hiểu, hắn mới mở miệng giải thích, "Vừa rồi ở sau núi là Tống Vệ Minh dẫn một đám nhóc ăn hiếp Ôn Nhạc, bị cháu đánh vài cái."

"Cháu đánh con của Vương Anh?" Thảo nào, Vương Anh có tiếng không bao giờ chịu thiệt. Mấy đứa nhỏ ở nông thôn rất khỏe mạnh, nếu ở bên ngoài gây chuyện bị đánh chỉ cần không bị thương thì ai đâu mà so đo chi li làm gì.

"Đương, đương gia, làm sao đây?" Ôn Nhạc lo lắng nhìn Tống Vệ An, đối phương là vì mình mới đánh Tống Vệ Minh.

"Không sao, để ta giải quyết." Tống Vệ An xoa đầu Ôn Nhạc.

Thím Đường thấy dáng vẻ hưng binh hỏi tội của Vương Anh cũng lo lắng hai đứa nhỏ sẽ gặp bất lợi, cho nên bà cũng không vội về mà ở lại. Nếu Vương Anh quá đáng quá, bà cũng có thể giúp một tay.

"Cái thằng khốn Tống Vệ An, mày cũng dám đánh con tao, hôm nay tao không để yên cho mày đâu." Vương Anh mới vừa đến trước nhà đã bắt đầu cao giọng quát mắng.

Tống Vệ Minh lộ ra vẻ mặt ấm ức muốn khóc lại không khóc nằm trong lòng Vương Anh, dáng vẻ đó trông còn khiến người ta đau lòng hơn.

Lúc này, nhà nào cũng đang chuẩn bị cơm trưa, nghe thấy tiếng của Vương Anh đều đi ra xem có chuyện gì. Con dâu thím Đường cũng nghe thấy nhưng nàng đang xào đồ ăn, vừa phải trông con nên không thể ra được, chỉ tới cửa nhìn thoáng qua phát hiện không có chuyện gì lớn mới trở về phòng bếp.

"Chuyện gì vậy, sao lại cãi nhau rồi?"

"Làm sao tôi biết được, Vương Anh đúng là không thể ngồi yên được, ngày nào cũng có chuyện của cô ta."

Tống Vệ An nhìn dáng vẻ hỏi tội của Vương Anh chỉ có thể khâm phục sự can đảm không biết nơi nào tới của nàng ta. Là do Tống Vệ An mềm yếu dễ ức hiếp đã in quá sâu vào trong lòng người ngoài rồi sao, "Cháu còn cho rằng thím ba tới để xin lỗi chứ."

"Mày đánh con tao còn muốn tao xin lỗi mày á. Cái thứ không có tim gan lại dám ra tay với đứa trẻ năm tuổi, mày không biết xấu hổ sao? Hôm nay tao sẽ để người trong thôn phân xử." Vương Anh chỉ vào mặt Tống Vệ An bắt đầu mắng, ngón tay suýt chút chọc tới trên mặt hắn rồi.

"Vợ Vĩnh Quý xem cô sốt ruột như vậy kìa, nếu đứa nhỏ bị thương chỗ nào thì cô đừng đứng đây nữa, mau đi xem lang trung đi." Người ở gần đó nghe thấy Vương Anh nói quá nghiêm trọng, nửa tin nửa ngờ mở miệng.

Thím Đường thấy mọi người đều vây lại đây, cũng tiến lên góp vui, "Đúng vậy, vợ Vĩnh Quý, rốt cuộc đứa trẻ bị thương chỗ nào?"

"Mọi người xem nó lớn hơn con của tôi bao nhiêu, vậy mà lại dùng cây đánh một đứa trẻ năm tuổi, sau này còn nhà ai dám để trẻ con ra ngoài chơi nữa chứ." Vương Anh tránh nhẹ đem chuyện nói càng nghiêm trọng hơn.

Tống Vệ An cũng không định gánh tội danh hành hạ trẻ nhỏ, "Con thím không nói với thím nó đã làm ra chuyện tốt gì hay sao? Cháu vốn thấy nó còn nhỏ, chỉ dùng nhánh cây quất mấy cái xem như là dạy dỗ thôi, vậy mà người làm mẹ như thím lại không biết xấu hổ tìm tới tận cửa."

"Xì, con tao mới năm tuổi, nó có thể làm chuyện gì khiến mày ra tay đánh người chứ? Mày còn dám đổ thừa con trai tao, tao sẽ liều mạng với mày." Vương Anh nói rồi cũng mặc kệ đứa con đang bế, duỗi tay cào tới mặt Tống Vệ An.

Người xung quanh không ngờ Vương Anh mới nói vài câu đã đột nhiên ra tay đánh người, chưa kịp tiến lên ngăn cản. Thím Đường đứng gần nhất đang định vươn tay đẩy Vương Anh nhưng lại sợ làm đứa nhỏ trong tay nàng ta bị thương.

Nhưng một bóng dáng nhỏ gầy lại nhanh chóng vọt từ trong nhà ra trước, chắn trước mặt Tống Vệ An. Nhìn thấy bàn tay kia suýt chút chọc vào trong mắt Ôn Nhạc, Tống Vệ An vốn định lùi lại đã nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay Vương Anh trước.

Tống Vệ An không khỏi vì một màn vừa rồi mà đổ mồ hôi lạnh, đang định dạy cho đứa nhỏ liều mạng này một bài học thì đã thấy y chống eo mắng Vương Anh, "Thím muốn làm gì? Tôi không cho thím đụng tới đương gia nhà tôi, thím dựa vào cái gì đánh đương gia chứ? Hắn ra tay dạy con thím là vì tôi này, thím muốn gì cứ tìm tôi nhưng không được nói sai cho đương gia tôi. Nếu thím còn dám ra tay với hắn, tôi sẽ...Tôi sẽ không để yên cho thím."

Người xung quanh nghe thấy tiếng mắng mang theo hổn hển thở dốc của Ôn Nhạc đều há hốc mồm. Họ đều đã từng nhìn thấy Vương Anh chua ngoa rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu nhìn thấy Ôn Nhạc lanh lợi như vậy, ngay cả Vương Anh cũng chưa hoàn hồn lại.

Trọng điểm chú ý của Tống Vệ An lại khác với những người đó. Hắn cúi đầu ngạc nhiên nhìn Ôn Nhạc trước người, "Sao ngươi không nói lắp nữa?"

Nghe thấy lời nhắc của Tống Vệ An, Ôn Nhạc mới sững sờ ngẩng đầu nhìn người ta, nhớ lại vừa rồi mới vui mừng nói: "Ta không, không, không nói lắp nữa."

Tống Vệ An: ...

"Phụt! Ha ha, mọi người xem đôi vợ chồng này đúng là hài hước quá mà!" Người xung quanh bị Tống Vệ An và Ôn Nhạc chọc cười, bầu không khí vừa rồi còn căng thăng lập tức tan thành mây khói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net