025. Làm than

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Sao, ngươi đứng lên rồi?" Ôn Nhạc từ phòng bếp ra, thấy người đang như không có chuyện gì đứng trước cái giá, lo lắng vừa rồi không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Sắc mặt Tống Vệ An vừa rồi thật sự rất đáng sợ, y cho rằng người này lại xảy ra chuyện rồi.

"Không sao, vừa rồi ta chỉ mệt chút thôi, nghỉ ngơi lúc là được." Tống Vệ An chột dạ gãi mặt, nhận lấy chén chậm rãi uống.

"Trà này, ta có xem, canh giờ. Trước khi ngươi về, mới vừa trở chúng." Ôn Nhạc thấy sự chú ý của hắn đều nằm trên lá trà mới nói với hắn một tiếng.

"Ừ, ngươi làm tốt lắm." Tống Vệ An thấy lá trà đã bay hơi vừa đủ, cũng không xuất hiện tình trạng mất quá nhiều nước là biết Ôn Nhạc canh rất cẩn thận, "Phụ ta bưng cái giá vào trong nhà đi!"

Ánh mặt trời ngày càng gay gắt, lá trà đã không còn thích hợp để phơi nắng bên ngoài nữa, Tống Vệ An và Ôn Nhạc hợp sức bưng cái giá vào nhà. Nhân lúc để lá trà nghỉ, Tống Vệ An nhóm lửa đốt đống củi lúc sáng mới bổ về, bỏ vào trong hầm nung khi trước mới xây.

Thời tiết mưa dầm liên tục mấy ngày qua khiến người ta không muốn ra khỏi nhà, lúc này trong thôn Trà Sơn có không ít người cũng đã bắt đầu bận rộn từ sáng sớm. Tống Vĩnh Quý cõng một bó củi về đến nhà, trong phòng bếp đã có mùi đồ ăn bay ra.

Tống Hữu Tài ngồi ở nhà chính hút thuốc nhìn con trai út mới sáng sớm đã ra ngoài đốn củi, thái độ cũng dịu xuống, "Đã nhiều ngày rồi, đi đón vợ con về đi!"

"Cái gì mà về, ai cho nó về, mày bảo nó đi chết đi." Bà nội Tống mới từ trong phòng ra tới nghe thấy Tống Hữu Tài nói vậy lập tức sẵn giọng mắng, đã nhiều ngày qua chỉ cần tưởng tượng tới Vương Anh là bà ta đã đau ngực rồi.

"Mẹ, A Anh biết sai rồi, mẹ cũng đừng tức giận nữa, con bảo cô ta về xin lỗi mẹ." Tống Vĩnh Quý cũng thầm oán người đàn bà làm hỏng việc đó nhưng dù sao cũng là vợ của mình cho nên chỉ đành lên tiếng xin giúp nàng ta.

"Cô ta biết sai rồi, nhận lỗi còn không tự về mà phải đợi mày đi mời về, xin lỗi kiểu đó tao không nhận nổi." Còn dám mắng cả cháu trai bảo bối của bà ta, nàng ta còn biết sai sao?

"Vậy để cô ta ở lại nhà mẹ đẻ đi!" Tống Vĩnh Quý thấy mẹ mình vẫn còn tức giận, biết bây giờ dù nói gì cũng vô dụng lập tức đổi đề tài, "Đúng rồi, hôm nay lúc con đi đốn củi có nghe người trong thôn nói sáng sớm Tống Vệ An cũng lên núi đốn củi, còn chưa đốn được bao nhiêu mà cả khuôn mặt đã trắng bệch như tờ giấy rồi, có lẽ là phế thật rồi."

Bà nội Tống vừa nghe vậy lập tức bị dời sự chú ý đi, "Lời lang trung nói còn là giả được sao? Ông già, chính ông cũng nghe thấy đó, lúc trước nếu tôi không cương quyết đuổi nó ra thì bây giờ chúng ta còn phải nuôi thêm ngôi sao chổi đó nữa."

"Được rồi, được rồi. Đang yên đang lành nhắc tới nó làm gì?" Tống Hữu Tài buồn bực rít mấy hơi thuốc lá mới hỏi bà nội Tống, "Đã chọn được người mấy ngày nữa giúp hái trà xuân chưa?"

Đất trồng trà trong nhà nhiều, mà thời gian thích hợp để hái chỉ có bao nhiêu đó ngày, lúc Tống Vĩnh Cường còn sống, mỗi năm trong nhà đều phải thuê người tới giúp hái trà.

"Xong rồi, xong rồi. Mấy hộ năm trước không làm nữa, tôi lại tìm người khác thế vào."

"Vì sao lại không làm nữa? Năm rồi, chúng ta mới đổi một nhóm người, tại sao năm nay lại đổi nữa? Không phải mấy người trước đây đều đã làm nhiều năm rồi sao?" Mỗi lần đổi người đều xảy ra một đống chuyện phiền phức.

"Họ không làm thì thôi. Mấy người khi trước hái năm cân lá trà sẽ thu sáu đồng tiền, tiền công cao như vậy đương nhiên họ thích rồi. Năm nay tôi chỉ ra ba đồng tùy có muốn làm hay không, không làm thì tôi lại tìm người khác làm." Trước đây là vì thằng hai làm ra trà có giá cao, tốn chút tiền bà ta cũng không xem là gì nhưng bây giờ một cân trà rang xong còn chưa đủ nhét kẽ răng đương nhiên không thể so với khi trước được.

"Không phải năm ngoái mới bớt xuống bốn đồng tiền sao, sao năm nay lại bớt nữa?" Tống Hữu Tài nhíu mày, "Mọi người đều là bà con quê nhà, ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đừng làm cho quá khó xem."

"Cái gì mà kêu là khó xem, năm cân lá trà rang xong chỉ còn một cân. Bây giờ một cân lá trà chúng ta mới bán được bao nhiêu tiền tự ông không tính được sao? Bán được ít thì tiền công phải giảm đi chứ." Bà nội Tống nghĩ đến số tiền thu vào một năm còn ít đi mấy lần, bà ta rất muốn không bỏ ra một đồng nào.

"Thứ đàn bà tầm mắt hạn hẹp." Tống Hữu Tài thấy bà ta trong mắt chỉ có tiền nói một câu như vậy rồi không nói gì nữa.

Tống Vệ An ăn cơm trưa xong bắt đầu dạy Ôn Nhạc đảo lá trà. Những công việc này trước đây đều dùng máy móc làm nhưng ở nơi này chỉ có thể dựa vào sức người.

"Như vậy có đúng không?" Trước đây, Ôn Nhạc chưa từng thấy người chế trà cảm thấy rất mới mẻ, y vừa học theo động tác của Tống Vệ An vừa hỏi.

"Ừ, ngón tay phải xoa nhẹ chỗ gân bị cuốn của lá trà." Sau khi dạy Ôn Nhạc một ít kỹ thuật, Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc làm rất ra hình ra dạng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay trong nhà còn rất nhiều việc, hắn cũng không có thời gian ngồi đây lật trở lá trà, "Đám lá trà này chắc phải làm khá lâu đấy, ngươi làm một mình được không?"

"Được." Ôn Nhạc cảm thấy bàn tay mình xoay tròn trong đám lá trà rất thú vị cho nên không hề áp lực ôm đồm lấy công việc này.

Tống Vệ An thấy y càng làm tay càng linh hoạt cũng yên tâm giao lại cho y. Còn hắn ra ngoài lấy từng khúc than củi đã hoàn toàn oxi hóa trong hầm nung ra rửa lại bằng nước, sau đó giọng Đường Thanh Thủy lại vang lên, "An Tử, lúc sáng ngươi đi đốn củi à? Sao không đợi ta về?"

Hắn mới từ trên trấn về đã nghe thấy trong thôn lại bắt đầu xầm xì, nói Tống Vệ An thật sự bị phế rồi khiến hắn vô cùng tức giận.

"Không phải ta đang cần dùng gấp sao? Với lại ngươi cũng đâu phải đứa ở ta thuê về đâu, không lẽ cái gì cũng gọi ngươi làm?" Tống Vệ An bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua người đang đứng phía sau.

"Có gì đâu, cả người ta cũng chỉ dư chút sức lực này thôi." Đường Thanh Thủy không để bụng nói. Hắn ở nhà rang trà cũng sẽ bị ông già ghét bỏ, nếu không có Tống Vệ An dạy cho tay nghề làm kẹo thì bây giờ hắn làm gì có ngày tháng thoải mái như vầy chứ.

"Được thôi, buổi chiều ta còn muốn đi đốn thêm củi, lúc này ngươi muốn trốn cũng không được." Tống Vệ An nhớ tới bộ dáng lúc sáng của mình cũng hơi hoảng, nếu Đường Thanh Thủy bằng lòng giúp đỡ thì hắn cũng không khách sáo nữa.

Đặt than củi đã dính nước dưới mặt đất hong khô, Tống Vệ An đi đến cửa phòng ghé vào trên khung cửa duỗi đầu nhìn Ôn Nhạc trong phòng, "Phu lang à, ta ra ngoài với Thanh Thủy một hồi nhé."

Từ lúc sáng trở về, Tống Vệ An vẫn luôn suy nghĩ buổi chiều mình phải nói thế nào Ôn Nhạc mới cho ra ngoài đốn củi nữa.

"Đi đâu?" Ôn Nhạc không ngừng động tác lật trở trên tay, nghe thấy tiếng Tống Vệ An mới quay đầu nhìn về phía người ngoài cửa.

"Ta đi xem hắn đốn củi." Tống Vệ An chợt nghĩ ra một cái cớ không tồi.

"Thật sao?" Ôn Nhạc không tin nhìn Tống Vệ An, vừa rồi y nghe thấy hết lời người này và Đường Thanh Thủy nói chuyện với nhau.

Tống Vệ An cũng nhớ tới Ôn Nhạc rất thính tai đâm ra xấu hổ sờ mũi, "Ha ha, ta sẽ cẩn thận, nếu không ổn ta sẽ để cho Thanh Thủy làm."

Ôn Nhạc thấy Tống Vệ An tuy cười đùa như vậy nhưng cũng biết bản thân không thể cản được hắn, "Rót ít nước đường mang theo đi."

"Vâng, phu lang." Tống Vệ An nghe thấy Ôn Nhạc cho phép, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn lập tức nghe lệnh xoay người vào phòng bếp, tìm cái bình làm bằng tre ra đổ đầy một bình nước đường mới xách rìu ra ngoài.

Đường Thanh Thủy đợi Tống Vệ An rời đi mới phát hiện thứ vừa rồi hắn vẫn đang nghịch dưới đất là than củi, lại thầm khâm phục hắn hơn. Lúc này thấy người đi ra mới không khỏi khen: "Này, An Tử! Ngươi thật sự làm ra than á, giỏi thật đó!"

"Ngươi mới biết à, ta là người sẽ nói chơi sao?" Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tống Vệ An và Đường Thanh Thủy đều là tiêu biểu cho loại người được khen là sẽ hất cái mũi lên tận trời.

"Không, không, ngươi tuyệt đối là người nói chắc như đinh đóng cột." Đường Thanh Thủy nhận lấy cái rìu trong tay đối phương rồi cùng nhau ra ngoài. Lại nhìn thấy cái bình trong tay kia của hắn mới chậc lưỡi nói: "An Tử, ngươi với phu lang tình cảm quá à, thấy các ngươi như vậy ta đột nhiên thấy tìm một phu lang cùng sinh hoạt cũng tốt lắm."

Đường Thanh Thủy cảm thấy mỗi lần mình nhìn hai người họ thì răng đều ê vô cùng.

"Thôi đi, thím Đường còn ngóng trông ngươi cưới một thiếu nữ xinh đẹp về, lại sinh cho bà thêm mấy đứa cháu mập mạp để bế đấy!" Tống Vệ An thấy hắn còn nhỏ tuổi mà cả ngày cứ nhắc tới chuyện cưới vợ cưới phu lang không khỏi buồn cười.

"Phu lang cũng có thể sinh cháu nội mập mạp mà." Đường Thanh Thủy yếu ớt phản bác lại một câu.

"..." Hình như đúng là vậy, Tống Vệ An cứ hay bị quên chuyện này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net