035. Lợn rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Tống Vệ An nằm trên giường một hồi lâu mới không thể không cam chịu xuống giường thay một bộ quần áo mới ra cửa. Cũng không biết là do bị lời nói đùa hôm qua của Đường Thanh Thủy quấy phá hay là tối hôm qua ăn quá nhiều thịt nữa.


Hắn tiến đến phòng bếp đã nhìn thấy Ôn Nhạc sắc mặt đỏ bừng đứng ngẩn người bên bếp lò, lửa cũng chưa nhóm nhưng cháo đã bắt lên phía trên rồi.


Tống Vệ An đi tới tựa lên phía sau lưng y, gối cằm lên đầu vai đối phương, lười biếng mở miệng, "Phu lang đang nghĩ cái gì vậy? Nói cho vi phu nghe với."


"Ngươi dậy rồi." Ôn Nhạc bị dọa sợ, lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, "Đang làm bữa sáng, không nghĩ cái gì cả."


"Ồ, vậy bữa sáng của ngươi định khi nào thì xong? Ta hơi đói." Tống Vệ An nhịn cười hỏi.


"Sắp rồi." Ôn Nhạc vội vàng xốc cái nắp nồi cháo lên, nhìn thử cháo ra sao rồi thì mới phát hiện nồi là nguội lạnh, bếp cũng lạnh tanh, "Ta... Ta quên nhóm lửa, ngươi đợi tí."


Bàn tay đang ôm lấy eo đối phương của Tống Vệ An khẽ siết chặt, cản lại động tác của Ôn Nhạc, "Ngươi vẫn nên nói cho ta nghe xem, trong đầu đang nghĩ cái gì, hửm?"


"Không nghĩ gì cả, chỉ là tưởng..." Ôn Nhạc không nói nên lời.


"Tưởng cái gì?"


"Ta cho rằng, thân mình đương gia không khỏe, cho nên không được." Ôn Nhạc vẫn biết quan hệ giữa họ chỉ là hữu danh vô thật, trước kia chỉ cho rằng Tống Vệ An thân mình thiếu hụt cho nên cũng không nghĩ nhiều.


Tống Vệ An vốn muốn tâm sự với phu lang mình một chút lại bị một câu của người ta làm cho tức giận muốn ói máu, cố gắng nhẫn nhịn mới không đánh người, "Đương gia của ngươi rất là khỏe mạnh, cả ngày chỉ biết miên man suy nghĩ lung tung thôi."


"Vậy vì sao? Không... Không." Ôn Nhạc suy nghĩ cả buổi cũng không tìm được từ thích hợp để hình dung.


"Viên phòng?" Trong đầu Tống Vệ An đột nhiên hiện lên hai chữ này, thấy Ôn Nhạc lại không phủ nhận, hắn không khỏi ngạc nhiên nhéo nhéo gương mặt gần đây mới có thêm chút thịt của y, "Ngươi còn nhỏ."


"Ta mười sáu, lớn hơn ngươi một tuổi." Ôn Nhạc khó hiểu, làm sao y lại nhỏ chứ.


"..." Được rồi, chưa đủ lông đủ cánh, không chơi. Tống Vệ An xoa đầu người trước mặt, "Ta còn nhỏ, quá hai năm nữa rồi nói."


"À." Ôn Nhạc ngẫm lại thấy đúng, cũng không rối rắm vấn đề này nữa.


Hai người bị chuyện này phân tâm, bầu không khí xấu hổ vừa rồi cũng không còn, Tống Vệ An bèn ở lại phòng bếp giúp người ta nhóm lửa, "Lát nữa ta muốn lên núi nhìn xem, ngươi có muốn đi cùng không?"


"Không đi, áo trên của ngươi còn thiếu chút nữa, ta muốn mau chóng làm cho xong." Tuy Ôn Nhạc rất muốn đi cùng Tống Vệ An nhưng nghĩ đến hiện giờ đương gia ra ngoài làm việc ngay cả một bộ quần áo lành lặn cũng không có, ngẫm lại vẫn nên làm quần áo trước mới là quan trọng.


Tống Vệ An cũng muốn để cho chân Ôn Nhạc được nghỉ ngơi thêm vài ngày. Hắn vốn sợ y ở nhà một mình buồn, lúc này nghe y cũng có việc muốn làm nên cũng không nói thêm gì nữa.


Ăn sáng xong, Tống Vệ An tự mình ra cửa lên núi tuần tra, làm chuẩn bị một bước cuối cùng trước khi hái trà, thấy mầm trà mọc rất khả quan, trong lòng mới hoàn toàn yên tâm.


Lúc sau lại nhìn xem mấy gốc bạch trà, đợi cho tới gần giữa trưa mới xuống núi về nhà. Tạm thời Tống Vệ An còn chưa muốn hái mấy gốc bạch trà đó, định đào tạo nó làm cây giống. Có lẽ đợi về sau có tiền có thể mua thêm mảnh đất ở phụ cận có điều kiện ánh sáng phù hợp, rồi tiến hành gieo trồng theo quy mô lớn hơn.


Mới trở lại trong thôn đã thấy dưới gốc cây trà lâu năm đang vô cùng náo nhiệt, Tống Vệ An đang thấy khó hiểu, cũng không nghe nói hôm nay trong thôn xảy ra chuyện lớn gì mà.


"An Tử, mau tới đây." Đường Thanh Thủy chen chúc trong đám đông, vừa nhìn thấy Tống Vệ An đã vội vàng vẫy tay gọi người.


Tống Vệ An mới vừa đi qua đã bị Đường Thanh Thủy kéo vào trong đám người, còn chưa hiểu gì, "Sao thế?"


"Ngươi xem, trưởng thôn và mọi người đã bắt được lợn rừng về rồi này." Đường Thanh Thủy chỉ trên đất trống đang bị đám người vây quanh, đồ tể thôn họ đang mổ lợn trong đó, "Lát nữa chúng ta cũng cắt chút thịt về."


Thường thì nếu như trên núi ở gần thôn họ mà bắt được loại dã thú to lớn thế này, người dân đều sẽ bỏ tiền mua ít thịt về, giá cả rẻ hơn mua bên ngoài, mà tiền bán thịt trưởng thôn sẽ chia lại cho những thợ săn đã phụ giúp săn bắt nó. Cũng bởi vì cách làm này của Đường Diệu Huy, mỗi lần trên núi xuất hiện dã thú thì thợ săn ở thôn bên cạnh cũng sẵn lòng tới giúp một tay.


Đường Thanh Thủy vừa nói, Tống Vệ An cũng ngửi thấy mùi lạ xộc vào mũi, ngạc nhiên hỏi, "Mới đó đã bắt được rồi á?"


"Con này là lợn cái, bên người dẫn theo mấy con con nữa. Trưởng thôn nói buổi sáng phát hiện một con con mới tìm thấy tung tích của con lớn. Con nhỏ đều bị mấy nhà giàu trong thôn mua về rồi, ngay trước khi ngươi tới, bác cả của ngươi cũng mới kéo một con lợn sữa về." Mấy ngày nữa là đến Tết thanh minh, đoán chừng mấy con nhỏ đều giữ lại để tế tổ.


Tống Vệ An nhìn xuyên qua đám người thấy con lợn rừng, không biết là do cơn ác mộng tối qua hay là sao mà bây giờ hắn không muốn ăn chút nào.


Đợi lợn rừng bị phân chia ra hoàn toàn, người dân trong thôn mới đi lên chọn thịt mua, Đường Thanh Thủy cũng cắt một miếng mang về, thấy Tống Vệ An hai tay trống trơn, khó hiểu hỏi, "Ngươi không mua à?"


"Không, da lông của nó có bán không?" Tống Vệ An thấy lợn rừng đã bán sắp hết, chỉ vào lớp da lông bị người để sang một bên hỏi.


"Thằng An muốn mua da lông à? Nếu không cần nhiều quá thì cứ lấy đi." Đường Diệu Huy nghe Tống Vệ An muốn da lông, rộng rãi bảo người ta tự lấy. Lông lợn bình thường nhà thợ săn sẽ để lại làm giày, nhưng xử lý quá phiền phức, một hồi xem ai cần thì cho mang đi.


Tống Vệ An nghe thấy lấy được, đi qua chọn lớp da lông dài từ cổ tới sống lưng.


Tuy Đường Thanh Thủy cảm thấy Tống Vệ An muốn lông lợn rất kỳ quái nhưng hắn rất tin tưởng Tống Vệ An cho nên sau khi tính tiền lấy được thịt của mình, Đường Thanh Thủy cũng muốn chút lông mang về.


"An Tử, lông lợn rừng có tác dụng gì?" Hai người trên đường trở về, Đường Thanh Thủy nghiên cứu lớp da lông trong tay, họ lấy có một ít thế này cũng không đủ làm ra cái gì.


"Đánh răng." Tống Vệ An thấy mỗi ngày dùng nước muối súc miệng không đủ vệ sinh răng, đúng lúc có thể sử dụng lông lợn làm ra hai cái bàn chải đánh răng.


"..." Đường Thanh Thủy nhìn lông lợn đen thùi lùi trong tay, đưa lên trước mũi ngửi, thứ này làm sao đánh răng?


"Sao hôm nay ngươi về sớm vậy? Ta thấy kẹo còn thừa lại không ít đâu." Tống Vệ An đột nhiên nhớ tới bình thường Đường Thanh Thủy đều phải đợi cho nhà họ ăn cơm mới trở về. Mà trong đòn gánh còn có thể thấy được hơn một nửa chưa bán, với bản tính mê tiền của thằng nhóc này cũng sẽ không tự dưng về như vậy.


"Haiz! Đừng nhắc tới, hôm nay trấn trên có thêm hai người bán kẹo kéo giống ta, vừa tới đã ép giá xuống thấp, còn nói với khách hàng ta là gian thương, kẹo này vốn không đắt như cái giá ta bán. Thế là, không bán được nữa, ta đành về trước." Đường Thanh Thủy nhớ tới chuyện phiền lòng trên trấn hôm nay mà tức anh ách.


Không phải do lúc trước thấy không có ai bán, mà hắn ở trấn trên cũng xem như độc nhất cho nên mới nâng giá cao lên một chút, bây giờ lại bị người ta bảo là gian thương.


"Bỏ đi, dù gì loại kẹo này không khó làm, ta đã nói chẳng bao lâu sẽ có người nghĩ ra được cách làm mà. Cũng đúng lúc hai ngày nữa ngươi cũng không rảnh, xem như ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi." Tống Vệ An lại không thấy kinh ngạc chút nào.


"Nhưng về sau không thể bán thứ này nữa, cho dù ta giảm giá thấp xuống ngang bọn họ chỉ sợ người mua cũng không nhiều." Hai người đó là muốn khiến danh tiếng của hắn xấu đi.


"Không cho ngươi bán loại kẹo này, chúng ta không thể đổi cái khác à? Thứ này không cần có kỹ thuật hay định lượng cho nên sẽ dễ bị người ta bắt chước. Đợi bán xong đợt trà lần này, ca lại chỉ ngươi làm thứ khác." Tống Vệ An đối xử với anh em từ trước tới nay vẫn luôn rộng rãi, dù gì bình thường hắn cũng chỉ làm mấy thứ này ăn đỡ thèm thôi, hắn cũng sẽ không keo kiệt để cho người ta mang đi bán.


"Nhưng ta thấy làm vậy như đang lợi dụng ngươi." Dù Đường Thanh Thủy có thần kinh thô cũng biết ngại.


"Ai để ngươi lợi dụng chứ, ta chỉ có một mình phu lang của ta thôi, ngươi đứng bên cạnh chơi đi." Tống Vệ An không khỏi khinh thường.


Hai người một đường tranh cãi ầm ĩ về nhà, chẳng bao lâu Đường Thanh Thủy cũng ném chuyện phiền lòng ra sau đầu.


Lúc trở lại thôn Nam nhìn thấy một đám trẻ con đang chơi đùa trên đất trống, Đường Thanh Thủy bèn tặng kẹo trong đòn gánh của mình cho mấy đứa nhỏ.


Tống Vệ An nhìn một đám củ cải mỗi đứa cầm kẹo bỏ vào miệng, quai hàm mập mạp cong lên, có một đứa bé còn nở nụ cười ngọt ngào với hắn khiến cả trái tim hắn lập tức tan chảy, không khỏi lặng lẽ xoa nhẹ đầu đứa bé đó.


"Ha ha, nếu ngươi thích trẻ con thì mau bảo phu lang sinh cho một đứa đi." Đường Thanh Thủy thấy động tác của Tống Vệ An, cười trêu ghẹo.


"Ta còn muốn trải qua thế giới hai người với phu lang." Mặc dù trẻ con rất dễ thương nhưng nếu tự mình nuôi thì lại là chuyện khác.


Trong lúc nói chuyện, Tống Vệ An nhìn thấy ở cách đó không xa có một bé gái chừng bốn năm tuổi trốn phía sau gốc cây nhìn sang phía họ, ánh mắt nhìn chằm chằm kẹo trong tay đám bạn.


Bé gái thấy người cho kẹo vẫy tay với mình mới bước từng bước tới, đợi khi nhận kẹo từ Tống Vệ An còn không quên dùng giọng nói non nớt nói: "Cảm ơn ca ca!"


"Không cần cảm ơn." Tống Vệ An thích bé gái mềm mại thế này nhất.


"Đại Nựu, về nhà thôi."


Bé gái nghe vậy cầm kẹo chạy về tới bên cạnh một người đàn ông trung niên đang đợi ở cách đó không xa, "Ông nội, ca ca cho cháu kẹo."


Người đàn ông trung niên đang cầm thịt trong tay có thể thấy là vừa từ bên cây trà lâu năm trở về, nghe cháu gái nói vậy mới ngẩng đầu nhìn Tống Vệ An, nở nụ cười gật đầu với hắn rồi mới dẫn cô bé về nhà.


"An Tử, chúng ta đi thôi." Đường Thanh Thủy thấy đã chia sạch hết kẹo, thấy Tống Vệ An vẫn còn sững sờ tại chỗ bèn vỗ lên bả vai hắn.


"Đi thôi." Tống Vệ An lấy lại tinh thần đi theo Đường Thanh Thủy trở về. Hắn chỉ thấy người vừa rồi hơi quen nhưng trong bất chợt lại không nhớ ra là ai nên đành từ bỏ.


Buổi chiều, Đường Thanh Thủy tới nhà Tống Vệ An cùng hắn lăn lộn với đám da lông lợn rừng. Hai người thử không ít biện pháp mới khử đi mùi lạ trên da, rồi dùng cây tre làm thành tay cầm của bàn chải, cố định lớp da lông đã qua xử lý ở một đầu rồi mới cắt tỉa lại lớp lông.


Tống Vệ An nhìn thành phẩm trong tay, chỉ có thể dùng vô cùng xấu xí để hình dung nhưng nơi này thật sự không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể dùng tạm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net