#17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Jae Chan đang làm việc trong văn phòng thì nhận được một bó hoa hồng rất đẹp, không có ghi rõ là ai tặng. Đồng sự ngồi tấm tắc tán thưởng "Bạn gái" của Jae Chan thật hào phóng, mua cả hoa hồng tặng bạn trai, Jae Chan nghe xong chỉ cười mỉm cho qua.

Thấy điện thoại di động báo tên Seoham, Jae Chan đứng dậy ra hàng lang bên ngoài nghe máy, "Vâng."

"Hoa hồng, nhận được chưa?"

Biết là Seoham tặng, nhưng Jae Chan không có một chút cảm kích nào, "Anh không cảm thấy mang hoa hồng tặng đến phòng làm việc rất kỳ quái sao?"

"Tôi muốn xin lỗi cậu chuyện ngày hôm qua."

"Không cần, tôi không phải là người nhỏ nhặt." Jae Chan trầm giọng nói, "Tôi phải làm việc, không nói nữa."

Nói xong liền tắt máy, nắm chặt chiếc điện thoại mà lòng quặn đau, cậu không muốn Seoham đối xử tốt như vậy, cậu sợ nếu như cứ ỷ lại Seoham thì ngày chia xa bản thân sẽ không thể buông tay ra được, đau khổ vẫn chỉ một mình chịu đựng.

Quan hệ giữa Jae Chan và Seoham không nóng không lạnh như thế hơn một tháng, Park mẫu mỗi lần thấy hai người như vậy ngực lại bối rối, thật vất vả hai người mới hòa hảo một chút, giờ lại thành ra như vậy khiến bà thêm dằn vặt.

Hai hôm nữa chính là ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của Jae Chan và Seoham, đối với những cặp vợ chồng bình thường mà nói là khoảnh khắc đáng chúc mừng, nhưng đối với Jae Chan và Seoham lại là nơi bắt đầu những sai lầm. Nhưng mà Park mẫu vẫn mong muốn nhân cơ hội này cải thiện mối quan hệ của hai người, dốc lòng mời đầu bếp nổi tiếng về chuẩn bị bữa tiệc, còn lao lực đi tìm dàn hòa nhạc vĩ cầm đến biểu diễn.

Nhưng người tính đâu bằng trời tính, sự thật vẫn là thứ đáng sợ nhất. Đêm nay Park mẫu định chờ Seoham về thì rời khỏi đó, thế nhưng Park mẫu và Jae Chan chờ cả buổi vẫn không thấy Seoham về.

"Tiểu tử thối này có còn biết khái niệm thời gian không, đã nhắc về nhà sớm rồi mà." Park mẫu sốt ruột nhìn đồng hồ lại nhìn ngoài cửa sổ.

"Mẹ, bỏ đi, mẹ cứ về trước đi, Seoham có thể đêm nay sẽ không về đâu."

Kỳ thực Jae Chan cũng có chút chờ mong, thế nhưng khi kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ thì lòng Jae Chan liền nguội lạnh.

"Jae Chan, chờ một lát, để mẹ gọi điện thoại."

Park mẫu gọi điện thoại cho Seoham, thế nhưng điện thoại bên kia vẫn không ai bắt.

Lúc này trên TV đang điểm qua tin tức thời sự.

"Theo thông tin mới nhận được, 6h chiều nay siêu mẫu Yoo Jimin đã cắt tay tự sát trong bệnh viện, hiện tại cô đã qua khỏi nguy hiểm và đang ở trong phòng hồi sức. Trước đây cô đã vướng phải scandal với bạn trai tên là Park Seoham, theo phóng viên tìm hiểu hai người đã quen nhau 3 năm nhưng Yoo Jimin lại phủ nhận chọc giận Park Seoham, có thể thấy lần tự sát này có thể chỉ là màn kịch mà cô dựng lên cầu xin sự tha thứ của bạn trai. Xin điểm qua tin tức tiếp theo."

Thì ra không liên hệ được với hắn là bởi vì hắn đang ở trong bệnh viện chăm sóc Yoo Jimin.

Jae Chan cười khổ, rất muốn khóc nhưng phải cố nhịn lại.

"Buồn cười, nói đã cắt đứt quan hệ với con nhỏ đó, lại chạy đi gặp nó. Jae Chan đi, hôm nay mẹ nhất định phải cho con nhỏ kia biết mặt, nói ra quan hệ vợ chồng của con và Seoham."

Park mẫu tức giận nói, kéo Jae Chan ra khỏi nhà.

"Mẹ, bình tĩnh một chút, làm như vậy sẽ làm Seoham tức giận." Jae Chan giãy dụa.

"Để Xán Liệt tức giận hay để con thương tâm tốt hơn." Park mẫu đã biến thành nữ vương, hận không thể ăn tươi luôn đứa con ngốc nghếch kia, "Tài xế, lái xe!"

Nếu thực sự làm như vậy, Seoham sẽ hận cậu, bởi vì Seoham sợ nhất chính là để Yoo Jimin biết Seoham đã kết hôn với một nam nhân.

Park mẫu dẫn theo Jae Chan đến bệnh viện, chưa vào phòng bệnh đã thấy Seoham đang đẩy xe lăn cho Yoo Jimin đi tản bộ, Park mẫu và Jae Chan đứng ở cách đó không xa nhìn hai người.

"Mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi." Yoo Jimin trên mặt lộ ra nụ cười mê người, nhưng vẫn không che dấu được sự lo lắng.

Seoham ôn nhu ngồi trước mặt Yoo Jimin, cầm hai tay của cô, "Em vừa tỉnh lại nên chú ý nghỉ ngơi."

Yoo Jimin sờ sờ mặt Seoham, cười yếu ớt, "Em cứ nghĩ anh sẽ bỏ đi, cảm ơn anh đã nghe em giải thích."

"Thế nhưng em cũng không được tự sát, thân thể là thứ đáng quý trọng."

Yoo Jimin lắc đầu, rưng rưng nói, "Nếu như anh không thương em nữa, đối với em còn khó chịu hơn." Yoo Jimin si mê nhìn hắn, "Seoham, đừng bỏ rơi em được không? Chờ thân thể em khỏe rồi, em sẽ mời họp báo nói ra quan hệ của chúng ta, em cũng tuyên bố rời khỏi công ty."

Park mẫu vừa định tiến lên đã bị Jae Chan kéo tay, "Mẹ, đừng đi."

"Jae Chan, con sao ngốc như vậy a." Park mẫu yêu thương nhìn Jae Chan.

"Con xin mẹ, chúng ta về thôi, con không muốn ở lại đây nữa." Jae Chan gian nan nói, cố nén nước mắt trên khóe mi.

"Được rồi, chúng ta trở về."

Park mẫu đỡ Jae Chan xoay người ly khai bệnh viện.

Về đến nhà Jae Chan trốn ở trong phòng tắm òa khóc nức nở, khóc đến nghẹn ngào, khóc đến cả màn đêm cũng muốn xé rách.

Đột nhiên dạ dày truyền đến một trận khó chịu, Jae Chan cấp tốc chạy lại bồn cầu nôn mửa, vừa nôn xong từ dạ dày lại truyền lên đợt khó chịu khác, nhưng chỉ nôn mửa một ít nước chua.

Jae Chan không biết mấy ngày nay mình bị làm sao, luôn luôn khó chịu buồn nôn, dạ dày như có ai bóp nghẹt. Sáng sớm mới ăn được vài miếng bánh mì và uống một chén nước, cũng bị ói ra hết.

Lại chịu không được chạy đi WC ói ra một chút, Jae Chan xoa bụng trở lại phòng làm việc.

"Jae Chan, sắc mặt em sao tái nhợt như thế." Chị Nojin quan tâm hỏi.

"Có thể dạ dày khó chịu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net