#42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng đêm khuya yên tĩnh, Jae Chan và Eun Hyuk ngủ trên giường, Dong Hae say mềm lăn ra ngủ dưới đất, Eun Hyuk nằm gần bên giường nghiêng người chậm rãi mở mắt nhìn Dong Hae.

Trên gương mặt lông mi dài rũ xuống, ánh trăng chiếu xuống trên người Dong Hae trong mắt Eun Hyuk giống như một thiên sứ. Eun Hyuk đứng dậy nhìn Jae Chan nằm bên cạnh, Jae Chan đã ngủ say không phát hiện Eun Hyuk đứng dậy.

Eun Hyuk nhẹ nhàng tiêu sái xuống giường quỳ gối bên người Dong Hae, mặt cúi tới gần nhìn kỹ khuôn mặt Dong Hae, lấy tay gạt đi những giọt mồ hôi trên trán Dong Hae. Cảm giác rất thú vị nên nghịch ngợm thổi những giọt mồ hôi cho nó lăn xuống, Dong Hae vì say rượu nên không biết được.

Len lén nở nụ cười, Eun Hyuk nhất thời nhìn Dong Hae xuất thần, trong lòng từng chút rung động. Sát vào gương mặt Dong Hae hôn nhẹ một cái, dưới ánh trăng màu bạc Eun Hyuk như một tinh linh nhỏ bé, bám vào bên người Dong Hae cười ngọt ngào.

Nhưng khung cảnh này vô tình rơi vào đáy mắt Jae Chan, Jae Chan ngừng thở khó tin nhìn Eun Hyuk hôn trộm Dong Hae, nghĩ thế nào Jae Chan cũng không biết được Eun Hyuk dĩ nhiên thích Dong Hae.

Thấy Eun Hyuk đứng dậy Jae Chan vội vã nhắm mắt lại làm bộ còn đang ngủ, Eun Hyuk thỏa mãn trở lại trên giường mang theo dáng tươi cười đi vào giấc ngủ.

Đồng sàng dị mộng, một người một đêm thoải mái đi vào giấc ngủ, một người một đêm khó có thể yên giấc.

Mấy ngày nay chuyện Eun Hyuk thích Dong Hae cứ khiến Jae Chan suy nghĩ, Jae Chan không biết Eun Hyuk chỉ nhất thời thích Dong Hae hay thực sự thích Dong Hae. Nếu như thực sự thích Dong Hae, vậy khi Eun Hyuk biết quan hệ giữa mình và Dong Hae sẽ rất khó chịu.

Vấn đề của em trai Jae Chan chưa biết xử lí thế nào, em họ của Park Seoham là Kim Jun Myeon lại quấn quít lấy Jae Chan, khiến Jae Chan cứ quay cuồng.

"Anh Jae Chan, anh Jae Chan!"

Jae Chan vừa ra khỏi công ty lại bị Kim Jun Myeon thấy được, còn thân mật kêu anh, xem ra lần sau phải đi cửa sau công ty thôi.

Nghe được tiếng gọi nhưng Jae Chan coi như không thấy gì, vùi đầu đi thẳng nhưng bị Kim Jun Myeon ngăn cản.

"Anh Jae Chan, em đang gọi anh đấy."

"Kim Jun Myeon, lẽ nào cậu không có việc gì làm sao, suốt ngày theo người khác là sao." Jae Chan nghiêm túc nhìn Jun Myeon nói, thằng nhóc này hình như rất nhàn nhã đi chơi cả ngày, tuổi tác cũng gần Eun Hyuk sao lại không chịu đi học.

"Nhà của em ở nước Mỹ, em phụng chỉ của dì về Hàn Quốc du lịch, chính là mẹ của anh Seoham." Jun Myeon ngây thơ giải thích, hiển nhiên không nghe được khẩu khí ghét bỏ của Jae Chan.

"Vậy cậu có thể tìm anh họ mà chơi, hoặc đi làm một số chuyện có ý nghĩa, đừng suốt ngày theo tôi được chứ?"

Nói xong Jae Chan tiếp tục đi, nhưng Jun Myeon cũng đi theo.

"Anh họ không chơi với em đâu, hơn nữa em cũng rất ngoan chờ anh tan tầm mới tới tìm anh a, em chỉ muốn anh tha thứ cho sự liều lĩnh của em lúc trước thôi."

"Tôi nói rồi, tôi không để trong lòng, tha thứ cho cậu là được rồi chứ?" Jae Chan có điểm quấn quýt tên nhóc cố chấp này, thế nhưng không đành lòng nói nặng lời làm thương tổn.

"Còn anh họ?" Jun Myeon mở to hai mắt hỏi.

Jae Chan nghe được Jun Myeon nói tha thứ cho Park Seoham, lại lộ ra biểu tình lãnh khốc, "Rất xin lỗi, tôi sẽ không tha thứ cho anh cậu."

"Vậy cũng đúng, hắn đáng đời, là nên nghiêm phạt hắn như vậy."

Jun Myeon đột nhiên đổi giọng, còn tưởng rằng Jun Myeon đang giúp Seoham, hiện tại không chỉ không hỗ trợ mà còn trách cứ Seoham, điều này làm cho Jae Chan có điểm dở khóc dở cười.

"Anh Jae Chan, anh yên tâm, em cũng không tán thành chuyện anh tha thứ cho anh họ, hắn hiện tại tuy rằng hối hận rồi, thế nhưng nỗi đau mất đi đứa con không phải nói có thể tha thứ là có thể tha thứ được."

Park Seoham hối hận? Jae Chan muốn cười châm chọc, hiện tại hối hận thì sao, nỗi đau cũng đã qua rồi.

"Anh Jae Chan, em xin anh đừng đuổi em đi mà, anh đừng xem em là em họ của anh Seoham, em là Kim Jun Myeon, là bạn của anh!"

Jae Chan nghĩ, mình lúc nào đồng ý cho Kim Jun Myeon làm bạn bè.

"Chịu không nổi cậu rồi." Jae Chan nhịn không được cười rộ lên.

"Anh Jae Chan nở nụ cười là đồng ý rồi nha, chúng ta đây đi ăn kem kì lân nhé, lần trước ăn không thoải mái lần này phải vui vẻ ăn, em sẽ không nói mấy chuyện mất hứng nữa."

Nói xong Jun Myeon kéo Jae Chan chạy đến cửa hàng bán kem.

"Bạn bè kiểu gì mà chỉ biết ăn thôi."

"Em không có ham ăn, mà là thích ăn, mục tiêu của em là ăn hết những món ngon trên thế giới."

Jae Chan đối với những đứa trẻ đơn thuần mà nói luôn luôn rất nhẹ dạ, tựa như đối với em trai Eun Hyuk, dù Eun Hyuk phạm sai lầm lớn Jae Chan đều tha thứ, nhưng lần này Eun Hyuk "Lệch lạc" mà xem như không có chuyện gì là sai.

Ăn xong kem kì lân Jun Myeon lại kéo Jae Chan chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ ăn vặt.

"Mấy thứ này đều là em mất công đi tìm đó, trong sách mỹ thực cũng không có ghi đâu." Jun Myeon tự hào nói.

"Cậu không phải nói sinh ra và lớn lên ở Mỹ sao, sao lại quen thuộc Seoul như vậy?"

"Biết nhưng không quen, cho nên mỗi lần đi lạc lại gọi điện thoại bắt anh Seoham tới đón, hắn sẽ lớn giọng trách cứ một hồi bắt em ăn một hồi mới đón về, anh Jae Chan nói hắn có đáng ghét không!"

Jun Myeon tự nhiên nhắc tới Seoham, thế nhưng trên mặt Jae Chan vẫn mỉm cười miễn cưỡng.

Nhìn Jun Myeon lải nhải ăn nói không ngừng nghỉ, Jae Chan thực sự bội phục năng lực của hắn.

"Chờ một chút."

"Làm sao vậy?"

Jae Chan đột nhiên nhìn Jun Myeon kêu lên, Jun Myeon vô ý thức thất thần. Jae Chan lấy khăn tay tiến lên nhẹ nhàng lau sốt cà chua xung quanh miệng Jun Myeon, một động tác rất tự nhiên nhưng khiến Jun Myeon thực sự ngây ngẩn cả người. Nhất là khi Jae Chan tới gần, hơi thở bạc hà tinh khiết đều có thể cảm thụ được, còn có trên người Jae Chan có mùi thơm ngát vị. Trong lúc nhất thời Jun Myeon khô nóng lên, trên mặt đỏ ửng.

Nhìn gần ngũ quan tinh xảo trắng noãn của Jae Chan, đôi mắt như hai hòn ngọc lấp lánh, khiến tim Chung Nhân đập loạn nhịp.

"Được rồi, nhìn xem, bạn nhỏ này cái gì cũng lấm lem là sao."

Jae Chan nhét khăn tay vào trong tay Jun Myeon, mỉm cười.

"Cảm ơn anh Jae Chan."

Jun Myeon khó khăn nói, bất giác cúi đầu có điểm ngượng ngùng.

Buổi tối về đến nhà Jun Myeon trằn trọc khó ngủ, trong đầu đều là hình ảnh Jae Chan đang lau sốt cà chua cho mình, còn có mùi hương trên người của Jae Chan, tóm lại trong đầu hiện giờ chỉ còn Park Jae Chan.

"A xì!" Jun Myeon cào loạn tóc ngồi dậy, vẻ mặt mếu máo, "Không phải là đã thích anh Jae Chan rồi chứ?"

Jun Myeon nhẹ giọng nói, bản thân cũng không xác định được.

Seoham phát hiện gần đây Jun Myeon rất khác, thường chạy ra khỏi nhà tối mịt mới mò về, gọi điện thoại hỏi hắn ở đâu, hắn lại ấp úng bao biện, hình như đang che giấu cái gì đó.

"Tiểu tử thối, đêm nay lại chạy đi đâu?" Seoham đứng trong nhà Jun Myeon gọi điện thoại hỏi.

"Anh Seoham, em đang ở bên ngoài chơi, hồi nữa sẽ trở về." Bên kia Jun Myeon đang ôm điện thoại nói chuyện, còn lén nhìn phía sau Jae Chan đang mua đồ cách đó không xa.

"Sao lại nói nhỏ như vậy, cậu ở đâu, mỗi ngày đến nhà đều không thấy một bóng người."

"Ai nha, không thèm nghe anh nói nữa, em muốn đi chơi."

Jun Myeon bên này sốt ruột muốn cúp điện thoại nhưng Seoham cứ truy hỏi liên tục.

"Jun Myeon a, đồ mua được rồi."

Một giọng nói vô tình rơi vào trong điện thoại, Seoham nghe rõ ràng một giọng nói giống Jae Chan đang gọi Jun Myeon , nghi hoặc nhíu mày.

"Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, cứ như vậy, cúi chào "

Jun Myeon vội vã cúp điện thoại khiến Seoham càng hoang mang, trước đây Jun Myeon nói có đi tìm Park Jae Chan , như vậy hắn và Park Jae Chan quen biết là chuyện thường, như vậy giọng nói kia chính là Jae Chan.

Thế nhưng vì sao Park Jae Chan lại có quan hệ tốt với Jun Myeon như vậy?

Vài ngày trôi qua, Jae Chan hoàn toàn bị con quỷ nghịch ngợm Jun Myeon mua chuộc rồi, không giống khi bên cạnh Dong Hae, Jun Myeon như một đứa trẻ khiến Jae Chan lúc nào cũng cười, Jae Chan nghĩ Park Seoham và Kim Jun Myeon là anh em bà con vì sao lại khác biệt như vậy.

"Jae Chan, anh về đến nhà rồi sao, mấy ngày nay anh không cho tôi chở về có phải anh thích người khác rồi không?"

Trong điện thoại Dong Hae oán giận làm nũng, từ khi Jae Chan nói với Dong Hae những lời đàm tếu trong công ty Dong Hae không được Jae Chan chở về nhà nữa, thế nhưng vài ngày không gặp Jae Chan khiến hắn thêm nhung nhớ.

"Nói cái gì đó, chúng ta ăn trưa không phải ngồi với nhau sao?" Jae Chan vừa cười vừa nói.

"Anh cũng biết là buổi trưa đó, hiện tại đã qua 7 tiếng 14 phút 29 giây rồi."

"Được rồi, cậu đừng như con nít vậy!" Jae Chan chính sắc nói.

Chít chít méo mó với Dong Hae một phen, Jae Chan mới uy hiếp Dong Hae cúp máy, quẹo vào ngõ nhỏ thì thấy Seoham đang đứng chờ.

Jae Chan vừa còn vui sướng liền ảm đạm, liếc mắt nhìn Seoham một giây rồi làm như không thấy hướng về nhà.

"Jae Chan!"

Seoham cản bước lên phía trước kéo Jae Chan, thế nhưng Jae Chan nhanh như chớp nghiêng người bỏ qua.

"Xin lỗi." Seoham xin lỗi.

"Xin hỏi ngài Park có chuyện gì?" Jae Chan châm chọc hỏi.

"Jae Chan gần đây có phải thường đi chơi với Jun Myeon."

"Đúng vậy, Jun Myeon là một người em rất đáng yêu." Jae Chan cũng không che giấu.

"Tôi không phản đối cậu và Jun Myeon làm bạn, thế nhưng Jun Myeon là một đứa trẻ rất nghịch ngợm, có chỗ nào nói sai cậu hãy lượng thứ cho nó."

"Tôi nghĩ anh đã nghĩ quá nhiều rồi, Jun Myeon rất biết thông cảm cho người khác, sẽ không giống người nào đó." Jae Chan nói có chút khinh thường, cậu hiện tại đối xử với ai cũng tốt, chỉ duy nhất Park Seoham là không, bởi vì hắn không đáng, lúc ấy đối xử với hắn tốt như vậy đều đốt quách cho rồi, hiện tại dựa vào cái gì mà tiếp tục đối xử tốt với hắn.

"Vậy sao, tôi hiểu rồi."

"Nếu như không có chuyện gì, tạm biệt!"

Nói xong Jae Chan tiếp tục đi về nhà, không biết vì sao hô hấp không thông, đối xử lãnh đạm với Park Seoham nhưng lòng lại không có một tia vui vẻ.

Dưới ánh đèn đường vàng mờ, hai người đưa lưng về nhau đi ngược lối, hai chiếc bóng bị kéo rất dài, Seoham cúi đầu đi tới xe, một lần nữa quay đầu lại nhìn. Thấy bóng lưng của Jae Chan đang khuất xa dần, cho đến khi biến mất sau hàng hiên.

Lòng có chút đau xót, phải chăng từ nhỏ đến lớn đều đối xử với người khác theo kiểu mình nói gì họ nghe nấy, hiện tại Jae Chan nói lạnh nhạt với mình có điểm không quen. Thế nhưng ngẫm lại lúc ấy đối xử với Jae Chan như thế, Seoham lại nở nụ cười hối hận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net