Chương 12: Kết thúc mọi ảo mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt một cái liền trời đã sáng, kết thúc mọi ảo mộng.

Quay trở lại hoàng cung, không ngờ người y gặp đầu tiên lại là phụ thân. Mới chỉ vài ngày không gặp nhưng phụ thân lại tiều tụy hẳn đi trông thấy, hai gò má hóp lại, những nếp nhăn trên trán cũng dần hiện rõ.

'Đông Hách, ta có chuyện quan trọng cần nói với con! Chúng ta quay về phủ thôi!'

Y tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được sự nghiêm trọng trong lời nói của phụ thân, liền nhanh chóng thu dọn một ít đồ đạc rồi quay về phủ. Về đến nơi lại bắt gặp mẫu thân mắt đỏ hoe đứng đợi ngoài cổng, rốt cuộc y không thể nhịn được nữa, liền kéo tay phụ thân hỏi mấy câu, liền cảm thấy mình như chết sững.

Chuyện của hắn và y, bị bại lộ rồi!

Y cố gắng kiềm lại sự lo sợ đã sớm tràn lan khắp lồng ngực, khó khăn hít thở hỏi.

'Là ai?'

'Thế tử phi!'

Y chợt bật cười, tự giễu chính y và hắn đã quá xem thường nàng rồi. Cứ tưởng nàng là nữ nhi chân yếu tay mềm, sẽ nhẫn nhục mà cho qua, không ngờ trong lúc y và hắn đi vắng lại lén lút gặp mặt Hoàng thượng, tường thuật hết thảy mọi chuyện rồi sống chết đòi đuổi y đi khỏi nơi đó.

'Ta không trách con, tuổi trẻ còn dại dột, chưa nhận thức được chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên, chuyện gì là điều cấm kị. Hơn nữa con là đứa con máu ruột của ta, dù cho có chuyện gì xảy ra chăng nữa ta cũng không thể bỏ rơi con được. Ta chỉ trách mình không dạy dỗ được con đến nơi đến chốn.'

'Trách ông trời cũng quá tàn nhẫn rồi, lại để cho con và Thế tử yêu nhau. Nếu như Thế tử kiếp này chỉ là một nam nhân bình thường, hẳn ta cũng đã chân thành chúc phúc. Nhưng bây giờ ta không làm được.'

'Ta xin lỗi con, thật sự xin lỗi, người phụ thân này chỉ làm được đến đây. Con theo quân lính ra biên giới phía Bắc một chuyến, chỉ có năm năm, rồi mọi chuyện sẽ sớm bị lãng quên cả thôi. Luyện tập, chiến đấu, đừng để mình bị thương, đó là tất cả những gì ta hi vọng con có thể làm được trong quãng thời gian năm năm không dài cũng không ngắn này.'

'Lý Đông Hách, ta và mẫu thân đều ở đây đợi con trở về.'

Y níu chặt vạt áo trong tay, vô thức nhắm nghiền mắt lại. Làm sao y có thể nhận lời xin lỗi này từ phụ thân chứ. Là y làm sai, y đã yêu một người không nên yêu, cho nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này. Tuy rằng y tự nhủ trong lòng rằng tình yêu giữa y và hắn không phạm phải tội tày trời gì cho cam, nhưng vẫn là y không thể chịu được định kiến của người đời áp lên y và hắn, lên cả gia tộc nhà họ Lý ở phía sau lưng y. Bấy lâu nay y đã dấn thân quá sâu vào con đường tình yêu với hắn mà lỡ quên mất rằng mình là đứa con trai duy nhất trong gia đình, mình còn cả dòng họ Lý cần nối dõi. Nhưng tình yêu với hắn, y không tài nào buông bỏ được.

Hắn từng hứa sẽ không bao giờ rời xa y. Hắn là Thế tử, là người sẽ kế thừa ngai vàng, làm chủ cả một đất nước. Hoàng thượng dù đã biết chuyện nhưng vẫn là ngoảnh mặt làm lơ, sợ người đời đàm tiếu, ảnh hưởng đến ngôi vị của hắn sau này. Con đường của hắn lên ngôi vua đang rất bằng phẳng, bỗng dưng xuất hiện một cục đá chắn đường là y đây, nên tất nhiên phụ thân của hắn sẽ rất sẵn lòng mà đá bay y đi, hơn nữa hắn lại còn là đứa con hết mực yêu thương, trân quý. Việc y được lệnh tòng quân ra biên giới phía bắc, trong lòng y biết rõ rằng hắn và phụ thân y đã phải cầu xin như thế nào mới được kết quả như hiện tại. Nếu không thì y còn tưởng là mình sẽ bị đem đi xử tử lúc nửa đêm canh ba, ma không biết quỷ không hay.

Vậy nên rời đi có lẽ là biện pháp tốt nhất có thể làm được lúc bấy giờ.

Sớm biết sẽ có ngày chia ly, nhưng không ngờ lại sớm như thế này. Thậm chí cả một lời tạm biệt cũng không thể nói ra.

Lý Minh Hưởng, đệ xin lỗi, đệ phải rời đi rồi.
Đệ không giữ được lời hứa ở bên huynh mãi mãi, một bước cũng không rời xa được nữa.

Cả đời này, đệ nợ huynh một lời xin lỗi.

Và một lời tạm biệt.

Mặt trời vừa lên đỉnh đầu, y đã liền rời đi. Tư trang mang theo cũng đơn giản, chỉ là vài bộ quần áo, một ít thức ăn mẫu thân làm cho. Những miếng ngọc bội hắn tặng y không dám mang theo, chỉ sợ bị người khác bàn tán. Y chỉ dám mang chiếc vòng trên cổ tay, dù sao miếng ngọc trên này cũng đã cùng hắn định ước cả đời này sẽ không tháo ra. Ít nhất y muốn giữ lời định ước này, ghim sâu vào trong trái tim, nhắc nhở mình không được quên người mà mình đã từng yêu đến đánh mất lí trí như thế nào.

Ngày y đi, bầu trời xanh trong đến lạ thường.

Ngoái đầu nhìn mảnh đất thân thuộc lần cuối cùng, y buông lỏng người, thở dài một tiếng. Đến giờ phút cuối cùng thì chuyện tình của y và hắn cũng không có được một cái kết đẹp như trong những cuốn sách hắn đọc cho y mỗi đêm. Không biết bây giờ hắn đang làm gì, có bận rộn không, có phiền lòng không, và có nhớ đến y không.

Chợt nhớ đến câu nói hắn thì thầm với y đêm ở quán trọ, thì ra hắn đã biết trước rồi, cho nên mới khẳng định như vậy để y an tâm mà lên đường rời đi. Ở bên hắn cũng đã mười năm, nhưng y vẫn không thể nào đoán được hắn đang nghĩ gì. Nội tâm thâm sâu như đại dương, y càng cố tiến tới thì lại càng bị đẩy ra xa. Nhưng hắn dẫu sao trước mặt y vẫn bày ra bộ mặt không đứng đắn nhất, cũng trẻ con nhất, mà không có ai ngoài y có thể thấy được. Giận dỗi y chỉ vì y mải chơi với người khác mà không thèm để ý đến hắn, phạt y không được bước ra khỏi Đông cung nửa bước chỉ vì y lỡ miệng khen người ngoài có bề ngoài ưu tú hơn hắn. Đích thực là chúa hay ghen tị mà!

Nghĩ đến đây khóe môi y không tự chủ được mà cong lên, mới rời xa hắn một ngày đã nhớ đến không thể nào nhớ hơn được nữa. Năm năm sau này không biết rằng y có chịu đựng được mà vượt qua nổi không. Y nhớ Lý Minh Hưởng của y vô cùng tận.

'Hoa phi hoa,
Vụ phi vụ.
Dạ bán lai,
Thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỷ đa thời,
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ!'

'Hoa chẳng phải hoa, sương cũng chẳng,
Đêm nửa đêm rồi, trời đã sáng.
Đến như xuân mộng chẳng bao lâu,
Đi như mây sớm không tăm dạng.'

Mối tình của y và hắn, liệu có nhanh nở như hoa, chóng tàn như sương không?

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, nhưng nỗi đau thì vẫn cứ âm ỉ không nguôi.

Hoàng cung rộng lớn, nhưng cô độc. Doanh trại khói bụi mịt mù, đứng giữa lằn ranh giữa sự sống và cái chết, con người ta chỉ còn biết cố gắng mà cầm cự tính mạng, nhưng y không nghĩ được nhiều đến thế. Y chỉ muốn sống để có ngày được gặp lại hắn, được hắn kéo vào lòng ôm, được hắn hôn say sưa đến quên cả đất trời. Hắn là động lực, cũng là nỗi nhớ.

Và là mặt trời toả sáng trên bầu trời rộng lớn của riêng y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net