Chương 5: Bình yên trước bão giông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng"

"Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan
Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, sương hoa nồng nàn"

Năm Lý Minh Hưởng mười sáu tuổi, hắn nhận ra hắn không thể gạt bỏ được đoạn tình cảm của hắn dành cho Lý Đông Hách. Mà y lúc đấy tròn mười lăm, cũng biết được rằng con tim mình cả đời này cũng chỉ hướng về hắn. Nhưng cả hắn và y, đều không ai dám mở lời bày tỏ tình cảm sâu tận đáy lòng, chỉ biết dùng cách của riêng mình mà quan tâm đối phương.
Mãi cho đến sinh nhật Đông Hách, y nhận được miếng ngọc bội từ tay hắn, lại nhớ đến lời Hải Đường tỷ tỷ nói năm xưa, liền cho rằng hắn cũng muốn cùng y bước tiếp con đường dài đằng đẵng này, không nhịn được mà đêm đó hôn trộm hắn một cái. Những năm trước kia sinh nhật y đều tự tổ chức ở phủ riêng, đích thân mẫu thân y chuẩn bị, nhưng năm nay hắn lại nhanh chân hơn một bước, đến gặp mẫu thân y, xin phép được tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở Đông cung cùng hắn, mẫu thân đương nhiên rất vui vẻ mà gật đầu. Đêm đó y lại ngủ cùng hắn như lúc còn nhỏ, ngoại trừ hắn và người của Đông cung ra, ắt hẳn y là người quen thuộc với nơi đây nhất. Nhìn hắn hít thở đều đều, tưởng rằng hắn đã ngủ say, y liền nhướn người qua, đặt lên má hắn một nụ hôn phớt rồi lại trùm chăn lên quá đầu, tự cười khúc khích một mình.
Y đâu ngờ rằng, chỉ một thoáng sau, chăn của y bị vén lên, làm lộ ra gương mặt đỏ ửng của y, chớp mắt mấy cái liền nhận ra người đã vén chăn mình, y lập tức hận không thể đào một hố sâu để chui xuống. Mặt hắn thấp thoáng ý cười còn đọng lại, dùng đôi tay nhéo vào cái má tròn mềm của y, cất giọng trêu chọc.

'Đệ dám hôn trộm ta? Thật không có phép tắc gì cả!'

'...'

'Nói đi, có phải ta cưng chiều đệ quá rồi phải không?'

'...'

'Lý Đông Hách, ngẩng mặt lên nhìn ta!'

'...'

'Lý! Đông! Hách!'

Y giật mình, tay cũng buông tấm chăn đang nắm chặt ra, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Ngũ quan sắc sảo, gương mặt thanh tú, hắn cứ thế mà áp sát vào y, khiến y có chút khó thở.

'Xin... xin lỗi huynh, đệ chỉ là...'

Y còn đang cố gắng nói hết câu, một bờ môi ấm nóng đã phủ lên môi y, thành công khiến tim y nổ tung. Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe giọng nói trầm của hắn phả vào bên tai, như muốn y khắc sâu từng chữ từng câu vào trong lòng.

'Ta thích đệ.'

'Lý Đông Hách, ta thích đệ, từ rất lâu.'

Mãi cho đến sau này, y thậm chí không biết tối đó y đã uống rượu quá chén, hay đã uống phải xuân dược nữa mà dũng cảm đến như vậy, mỗi một hành động cứ như bị thôi miên mà tiến đến không chút do dự. Y vòng tay qua cổ hắn, miệng nhoẻn cười, đặt lên má hắn một nụ hôn khác, rồi cũng thú nhận tình cảm trong lòng mình.

'Đệ cũng thích huynh, rất nhiều.'

Cũng không biết tối đó xảy ra chuyện gì, chỉ là sáng hôm sau y có chút mệt mỏi quá độ, còn hắn thì lại trông rất sảng khoái, tâm trạng cũng rất tốt, đọc sách mà cũng có thể cười mỉm một mình. Hắn cho gọi Ngự y trong hoàng cung đến, kê cho y một vài đơn thuốc bổ, tốt cho sức khỏe, còn tự mình đút từng muỗng dâng đến tận miệng cho y, ôn nhu đến không thể nào ôn nhu hơn.
Đoạn tình cảm này, dù cả hai đều biết là sai trái nhưng vẫn muốn thử làm theo con tim mách bảo một lần, muốn ích kỉ, nghĩ cho bản thân một chút, gạt bỏ những lo lắng hay những lời đàm tiếu sang một bên, chỉ muốn an an ổn ổn mà bình yên bên nhau. Chiếc khăn tay thêu hình hoa hướng dương năm ấy vẫn luôn theo hắn mỗi ngày, còn miếng ngọc bội vẫn luôn nằm ở thắt lưng y, một bước cũng chưa từng rời xa. Cả y và hắn, đều đắm chìm vào biển tình yêu ngọt ngào này, nếu có thể như thế này cả đời thật tốt. Nhưng đáng tiếc thay, con người ta ai đều cũng phải trưởng thành, đè lên đôi vai những gánh nặng phải đảm đương, không thể chối từ.

Sức nặng của vương vị khiến hắn ngột thở, nhưng vẫn phải nhấc chân từng bước kiên định về phía trước, chỉ được tiến chứ không được lùi. Mà một cận vệ nhỏ bé như y, chẳng thể làm gì khác ngoài việc dọn dẹp giúp con đường của hắn trở nên dễ dàng hơn, lúc nào cũng sẽ là thanh gươm mở đường cho hắn, và cũng là cái đuôi luôn theo sau hắn, bất kể nơi đâu. Hai con người, hai thân phận, hai thế giới khác nhau, chỉ riêng con tim là cùng chung một nhịp đập. Nhưng cả cái tình yêu đơn giản này cũng bị người đời coi là sai trái, là đáng khinh, đau khổ, tuyệt vọng đến mấy cũng chỉ dẫn đến một kết quả.

Không ai nói ra nhưng cả Lý Minh Hưởng hắn và Lý Đông Hách y đều biết rằng, những ngày ngọt ngào rồi sớm sẽ qua đi, và rồi những cơn giông bão sẽ sớm kéo đến quét sạch chút ngọt ngào nhỏ nhoi này.

Nhưng ít nhất vào những ngày bình yên trước bão tố, chúng ta cũng đã từng có nhau trong đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net