DOCCOCAUDOLA17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Thủ Toàn Năng Tại Học Đường
Tác giả: An Sơn Hồ Ly
Chương 22: Tỷ tỷ xinh đẹp. (1) 

Dịch: Lam Lam
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Banlonghoi.com





NỘI DUNG: HIDE



Sau tiếng hét chói tai, Tiêu Vũ Huyên lập tức phản ứng, cô vội vàng kéo váy che cặp đùi trắng như tuyết lại, khuôn mặt đỏ hồng lên vì thẹn.

Quý Phong lúng túng cúi đầu, hắn chợt cảm hai tay mình lúc này thật thừa thãi chẳng biết phải để đâu, cả người đứng ngồi không yên.

Bị Tiêu Vũ Huyên phát hiện mình nhìn lén, Quý Phong thấp thỏm bất an. Cô sẽ làm gì hắn đây?

Mãi hồi lâu hắn mới lắp bắp được một câu: 

- Bạn Tiêu, thật xin lỗi..! Tôi… tôi không cố tình nhìn bạn thật mà..!

- Cậu còn nói nữa...

Tiêu Vũ Huyên đỏ mặt trừng mắt liếc xéo hắn, tay vẫn túm chặt váy theo bản năng, ngượng ngùng không thôi.

Quý Phong nhất thời không dám nói gì nữa, phạm phải sai lầm như vậy hắn cũng không biết nên làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng đầy xấu hổ và bức rứt.

Bộ ngực của Tiêu Vũ Huyên phập phồng lên xuống, cô năm nay hai mươi hai tuổi, đám nam sinh trong trường Đại học theo đuổi nhiều vô kể, nhưng trước nay cô vẫn chưa hề coi trọng một ai.

Hiện tại Tiêu Vũ Huyên cũng đang làm quen với một người, có điều hành động và cử chỉ của cả hai vẫn không quá thân mật, nhiều lắm chỉ là nắm tay mà thôi.

Thật ra đã mấy lần người bạn trai đó yêu cầu bọn họ thân mật với nhau hơn một chút nhưng Tiêu Vũ Huyên đều cự tuyệt. Có lẽ một phần là do bản tính hơi cổ điển truyền thống của cô.

Nhưng giờ không ngờ cô lại bị một người đàn ông xa lạ thấy được chỗ bí ẩn nhất của mình! Mà không, cái tên ngồi trước mặt cô đâu thể gọi là đàn ông? Cùng lắm chỉ được coi là một thiếu niên thôi.

Nhưng không hiểu tại sao, tâm tư Tiêu Vũ Huyên không hề có ý trách cứ Quý Phong mà ngược lại tim cô còn đập loạn xạ, trong đầu ẩn hiện tình cảnh hắn vuốt ve chân cô, khiến cho cô phải nhũn cả người ra. Những hình ảnh đó lúc này quả thật không cách nào xóa bỏ!

Thấy Quý Phong khẩn trương, bộ dạng thấp tha thấp thỏm đầy bất an, không biết tại sao Tiêu Vũ Huyên lại cảm thấy buồn cười. Những ngượng ngùng và lúng túng trong cô chợt biến đi đâu mất. 

- Chuyện này… bạn Tiêu… Tôi… có lẽ tôi nên đi về thôi!

Quý Phong chụp vội chiếc cặp nằm trên bàn, có vẻ đã muốn tông cửa chạy ra ngoài.

- Đứng lại!

Tiêu Vũ Huyên khẽ kêu một tiếng khiến Quý Phong sựng lại, đứng cứng đơ ngay tại chỗ không dám nhúc nhích.

- Bạn Tiêu… bạn, bạn còn có chuyện gì sao?

Hắn lúng túng hỏi, mắt thậm chí không dám nhìn đến Tiêu Vũ Huyên dù chỉ thoáng qua.

Tiêu Vũ Huyên giả bộ tức giận, nũng nịu nói: 

- Quý Phong, cậu đụng tôi khiến tôi bị thương, giờ lại còn... Chẳng lẽ cậu nghĩ có thể bỏ đi như vậy sao?

Quý Phong cuống cả lên, lại cảm thấy áy náy vô cùng nên buột miệng hỏi: 

- Vậy bạn nói phải làm sao bây giờ?

Tiêu Vũ Huyên hừ một tiếng, rồi hỏi ngược lại: 

- Cậu nói nên làm cái gì?

- Tôi cũng không biết, bạn muốn gì cứ nói, tôi nhất định sẽ làm theo.

Quý Phong thành khẩn trả lời.

- Phì…

Thấy bộ dáng thật thà ngô ngố của Quý Phong, Tiêu Vũ Huyên nhịn không được phải bật cười thành tiếng, rồi đột nhiên cô trở nên nghiêm nghị, hừ nhẹ: 

- Quý Phong, thủ pháp vừa rồi cậu dùng để xoa bóp thật ra khá tốt.

Vừa nói cô vừa đung đưa đôi chân đầy hấp dẫn, so với khi nãy thì bây giờ nó đã có vẻ linh hoạt hơn nhiều. 

Tiêu Vũ Huyên không khỏi ngạc nhiên! Trước kia cô từng gặp qua tình huống bị thương như vậy, nhưng dù là đến những bệnh viện chính quy để chuyên gia xoa bóp cũng chưa chắc đã có hiệu quả giống vậy.

Quý Phong lúng túng, nhưng chỉ có thể vừa cười vừa gãi gãi đầu chứ làm sao dám nói thật, hắn vờ ngu ngơ: 

- Tôi cũng không biết! Thật ra tôi chỉ dựa theo phương pháp trong sách, tuy lúc trước từng xoa bóp cho vài người, nhưng cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.

Tiêu Vũ Huyên lưu chuyển sóng mắt đầy cuốn hút của mình. Cô nhìn hắn có vẻ không tin tưởng: 

- Thật không?

Cô cũng không cho là chỉ cần dựa vào sách, học mấy ngày xoa bóp đã có được thủ pháp vô cùng hiệu quả như vậy.

Quý Phong có vẻ hoang mang, gật bừa: 

- Thật mà, đúng như vậy đó, tôi không gạt bạn đâu.

- Có gạt hay không thì thử lại lần nữa sẽ biết.

Tiêu Vũ Huyên nhếch môi mỉm cười rồi duỗi đôi chân thon dài lên băng ghế.

- Hiệu quả xoa bóp vừa rồi của cậu quả là không tệ. Nếu xoa bóp thêm một hồi chắc sẽ rất thoải mái, đến lúc đó nói không chừng tôi sẽ cao hứng mà tha thứ cho cậu.

- Ồ! Không thành vấn đề.

Quý Phong ngẩn người nhưng sau đó lại hỏi:

- Có điều… bạn, bạn thật sự để cho mình xoa bóp hay sao?

Tiêu Vũ Huyên đỏ mặt: 

- Nếu con mắt của cậu còn dám nhìn bậy, cậu chờ xem tôi thu thập cậu như thế nào.

- Không dám… không dám!

Quý Phong hoảng hốt, hắn gấp gáp phân bua: 

- Tôi bảo đảm sẽ trông chừng hai con mắt của mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không nhìn loạn!

Tiêu Vũ Huyên đỏ mặt mỉm cười, bất thần nhớ lại tình cảnh xấu hổ vừa rồi.

Quý Phong ngồi xuống mà lòng đầy bối rối. Hắn đưa tay run rẩy nâng lấy đôi chân thon dài của Tiêu Vũ Huyên, một lần nữa cẩn thận điều động dòng điện sinh học xoa bóp chỗ bị thương.

- Ư..hh!

Một lần nữa cảm giác tê dại lại lan truyền trong cơ thể khiến Tiêu Vũ Huyên cắn chặt đôi môi đỏ mọng mê người. Cô sợ mình sẽ kêu thành tiếng! Quả thật đôi tay của Quý Phong như có điện, phàm chỗ nào bị hắn vuốt qua đều để lại một cảm giác hết sức kỳ lạ làm Tiêu Vũ Huyên run rẩy không thôi. Cô thật rất muốn lớn tiếng mà kêu rên cho thoải mái.

Có điều Quý Phong lúc này nào dám nhìn Tiêu Vũ Huyên nữa, hắn cố đưa mắt liếc quanh không mục đích.

Lúc này, Quý Phong mới thật sự có thời gian mà nhìn rõ cách bài trí trong gian phòng của Tiêu Vũ Huyên.

Có vẻ nơi Tiêu Vũ Huyên ở chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Hiện tại Quý Phong đang ngồi cùng Tiêu Vũ Huyên trong phòng khách. Giữa phòng đặt một chiếc salon màu hồng, cũng là nơi Tiêu Vũ Huyên đang ngồi, cùng với một cái bàn trà, vài chiếc ghế dựa. Tất cả tuy đơn giản nhưng mang lại cảm giác ấm áp cho cả căn phòng.

Cửa phòng ngủ đóng kín nên không thấy rõ được bên trong. Bất quá từ cách bố trí của phòng khách có thể cho thấy phòng ngủ hiển nhiên phải ấm áp hơn.

Từ những điều này cũng có thể biết được Tiêu Vũ Huyên là một người đơn giản và yêu thích sự ấm áp.

Quý Phong thầm than thở, cô gái này quả thật khác thường. Vừa chuyển trường chưa kịp đi trình diện đã trang trí một căn phòng ấm cúng như vậy. Về sau nếu như gả cho người, nhất định sẽ là một cô vợ đảm đang hiền hậu nha.

- Cậu là học sinh 12/6, vậy cậu cảm thấy lớp mình như thế nào? 

Tiêu Vũ Huyên đột nhiên mở miệng hỏi.

Quý Phong ngẩn người nhưng cũng trả lời: 

- Lớp tôi cũng như mấy lớp khác thôi. Cuối cấp rồi ai cũng bị áp lực, ai cũng cố gắng học tập. Có điều tâm trạng vì vậy cũng nặng nề vô cùng! Nhưng bạn cứ yên tâm, bạn xinh đẹp như vậy nhất định sẽ không bị ai khi dễ, khẳng định sẽ được tất cả mọi người chào đón.

- Tôi xinh đẹp à?

Tiêu Vũ Huyên hỏi mà ánh mắt không dấu được sự vui vẻ.

Con gái dù biết mình đẹp cũng rất thích nghe người khác khen tặng mà.

- Đúng là rất đẹp!

Quý Phong bất giác gật đầu thật mạnh. 

- Bạn đúng là một trong những cô gái xinh nhất mà tôi từng thấy!

- Ồ?

Tiêu Vũ Huyên không khỏi hiếu kỳ, cô buột miệng hỏi: 

- Một trong? Chẳng lẽ trong mắt cậu còn có ai đó rất đẹp nữa à?


Items

Trả lời kèm Trích dẫn

Đã có 10 thành viên gửi lời cảm ơn đến Thiên Không vì bài viết này.

  [Hiện ra]

Dark Lord

Hôm nay  10:28 AM

#23

Hắc Ám Vương

Ngày tham giaMar 2010Bài viết1,035Xèng2,840Thanks896Thanked: 18,019/982

Cao Thủ Toàn Năng Tại Học Đường
Tác giả: An Sơn Hồ Ly
Chương 23: Tỷ tỷ xinh đẹp (2)

Dịch: Lam Lam
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Banlonghoi.com





NỘI DUNG: HIDE



Quý Phong bị hỏi bất ngờ nên đỏ bừng mặt, hắn bối rối:

- Không có, không có ai hết!

- Nói xạo!

Tiêu Vũ Huyên liếc xéo, tiếp tục truy hỏi.

- Rốt cuộc là người nào?

- Thật không có mà!

Quý Phong vội vàng chối nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người con gái mặc áo sơ mi màu hồng nhạt và chiếc quần bò. Người đó không ai khác ngoài Đồng Lôi.

- Không có thì không có, làm gì cậu phải “cà cuống” ghê vậy?

Tiêu Vũ Huyên tủm tỉm cười.

Qúy Phong xấu hổ gượng gạo, ấp a ấp úng mãi mà chẳng thành câu.

- Chuyện đó, bạn Tiêu …

Hắn còn chưa nói dứt thì đã bị Tiêu Vũ Huyên cắt ngang, cô ra vẻ dỗi hờn:

- Không được gọi tôi là bạn Tiêu nữa nhé! Ừm… xem cậu đáng yêu như vậy, sau này cứ gọi tôi là chị đi.

- Chị?

Quý Phong ngẩn người.

- Sao vậy, không muốn à?

Tiêu Vũ Huyên trừng đôi mắt đẹp, lập tức đã khiến Quý Phong hiểu thế nào là câu “mỹ nhân tròn xoe đôi mắt”.

- Đồng ý, đương nhiên đồng ý!

Quý Phong hoảng sợ vội gật đầu, đồng thời còn gọi thêm một tiếng:

- Chị Vũ Huyên…

- Ừ!

Tiêu Vũ Huyên ngọt ngào đáp lại rồi cười bảo:

- Như vậy mới đúng! Thật là dễ thương…

- Dễ thương sao..?

Quý Phong xấu hổ thiếu điều muốn chui xuống đất, hắn cố tìm cách phản đối:

- Đừng có gắn em với chữ dễ thương có được không?

- Hi hi hi …

Nhìn bộ dạng đang khốn khổ đầy vẻ chịu đựng của Quý Phong, Tiêu Vũ Huyên không nhịn được mở miệng cười khúc khích. Tiếng cười như chuông bạc ngân nga, thật dễ nghe và thoải mái!

Quý Phong cúi gằm xuống không dám nhìn lung tung. Lúc này trong đầu hắn đã không thể tự chủ mà nghĩ tới vùng thảo nguyên cấm kỵ dưới váy Tiêu Vũ Huyên. Hai bắp chân săn chắc trắng ngần như tuyết quá ấn tượng, dù hắn làm cách nào cũng không sao xóa đi những ý nghĩ lệch lạc trong đầu mình.

- Được rồi, không chọc cậu nữa vậy! 

Tiêu Vũ Huyên thấy Quý Phong đứng ngồi không yên, thiếu điều chạy vụt ra ngoài thì cô lập tức ngừng trêu ghẹo hắn. Nếu không chỉ sợ hắn sẽ chẳng ngại gì mà phá cửa chạy mất dạng… Nếu quả thật để xảy ra chuyện như vậy, e rằng sau này hai người sẽ rất lúng túng khi gặp nhau.

- Chị Vũ Huyên, chân chị còn đau không? 

Quý Phong lập tức chuyển đề tài, bởi nếu cứ tiếp tục thì e rằng lưng áo hắn sẽ ướt đẫm mất.

Tiêu Vũ Huyên khẽ nhúc nhích đôi chân dài, trong cặp mắt long lanh tràn đầy sự kinh ngạc mà nhìn Quý Phong:

- Thật sự là cậu học được từ trong sách?

Bởi sau khi được Quý Phong xoa bóp, chân Tiêu Vũ Huyên đã không còn cảm thấy đau một chút nào nữa. Quan trọng hơn là vết bầm trên mu bàn chân đã tan sạch, nhìn như nàng chưa từng bị thương vậy! Điều đó làm sao có thể? Nàng không tránh khỏi phải kinh ngạc!

Quý Phong thành thật gật đầu:

- Thật, mà chị Vũ Huyên, chân chị còn đau không?

- Không đau!

Tiêu Vũ Huyên khẽ lắc đầu.

Quý Phong thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

- Vậy là tốt quá, chị không sao em cũng yên tâm. Giờ muộn rồi, đã không còn chuyện gì thì em xin phép về đây!

Tiêu Vũ Huyên nhìn đồng hồ, chẳng ngờ đã mười giờ, thấy vậy cô liền gật đầu nói:

- Ừ, đi đường về phải cẩn thận nhé, đừng giống khi nãy, vội vàng hấp tấp để rồi đụng phải người ta!

Quý Phong lúng túng gật đầu cười khổ. Khi nãy sở dĩ đụng vào Tiêu Vũ Huyên là vì hắn còn đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ về Đồng Lôi. 

Nhưng mà những lời này sao có thể nói cho Tiêu Vũ Huyên nghe được. Đã một lần đau vì Hồ Tuyết Tuệ, nên bây giờ hắn sẽ không dại dột mà bộc lộ tình cảm của mình một cách dễ dàng. Cũng chỉ mong thời gian có thể xóa nhòa…

Đương nhiên, khi thực lực của Quý Phong dần dần tăng cường, hắn cũng sẽ theo đó mà khôi phục được sự tự tin. Đến lúc đó, hắn sẽ như bướm phá kén, lột xác trở thành một con người khác.

Sau khi tạm biệt Tiêu Vũ Huyên, Quý Phong cầm lấy cặp của mình rồi bước vội ra khỏi cửa phòng.

Nhìn bóng lưng có phần cô ngạo của Quý Phong, đôi mắt đen láy của Tiêu Vũ Huyên không khỏi hiện lên nét thẫn thờ.

Nàng lẩm bẩm một mình:

- Đúng là một cậu chàng kỳ quái, ngây ngô chất phác nhưng lại sở hữu sự tinh tế rất hiếm thấy!? Nhỏ hơn mình mà sao lại mang một ánh mắt đầy nét từng trải chỉ có ở những kẻ đã kinh qua sóng gió như vậy? Tuyệt đối không thể… Thật sự kỳ quái!

Đột nhiên, Tiêu Vũ Huyên như sực nhớ ra điều gì, thất thanh kêu khẽ:

- Ái chà, bị hắn đánh trống lãng mà lừa mình quên mất, rốt cuộc trong mắt hắn còn có người nào xinh đẹp nữa! Mà thủ pháp xoa bóp của hắn cũng tuyệt đối không phải bình thường, còn đặc biệt hơn cả người chuyên nghiệp! Hắn… cuối cùng hắn là người như thế nào nhỉ?

- Ơ mà cũng chẳng sao!

Chỉ trong chốc lát Tiêu Vũ Huyên đã thản nhiên cười.

- Không phải mình dạy Anh cho lớp đó sao? Còn nhiều thời gian tiếp xúc, nhất định sẽ có cơ hội hiểu rõ hơn… Hì hì hì!

Trong căn ký túc của nữ giáo viên độc thân nhất thời ngân nga mấy tiếng cười như chuông bạc, khiến cả gian phòng tràn ngập một cảm giác ngọt ngào.

Nhưng Tiêu Vũ Huyên lại không phát hiện ra, cô tự khi nào đã có sự tò mò về Quý Phong rồi!

Phụ nữ luôn là vậy! Luôn khởi đầu bằng một sự tò mò, tò mò không kiềm chế được sẽ dẫn tới bị hấp dẫn. Mà một khi bị hấp dẫn thì hứng thú sẽ nảy sinh lúc nào không hay!

…!

Điện thoại thình lình reo vang, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Vũ Huyên.

Cô nhìn thoáng qua số đang gọi tới, trên mặt liền nở một nụ cười tươi tắn rồi nhấn nút trả lời.

- Uy, là em đây!

- Lão bà ..!

Một giọng nói tràn đầy nam tính truyền tới từ phía bên kia.

- … Có nhớ anh không?

- Biến đi! Ai là lão bà của anh chứ?

Tiêu Vũ Huyên mở miệng mắng mặc dù giọng vẫn hết sức dịu dàng, còn ánh mắt thì tràn đầy... ngọt ngào.

---------------

Mãi khi về đến nhà, Quý Phong mới bình tâm lại. Đồng thời hắn cũng phát hiện, kể từ khi hắn gặp Trí não đến giờ, cuộc đời hắn dường như bắt đầu có biến hóa. Hơn thế nữa, tất cả những loại biến hóa này đã làm cho cuộc sống của hắn càng ngày càng hào hứng và kịch tính.

Nếu là Quý Phong lúc trước, hắn làm gì có cơ hội xoa bóp cho một cô gái xinh như Tiêu Vũ Huyên? Bởi dù có đụng phải nhau thì cùng lắm chỉ nói vài lời rồi lướt qua mà đi thôi. Và khi đó, hắn vẫn mãi là một kẻ tầm thường, ngày qua ngày tiếp diễn một cuộc sống tẻ nhạt cho đến tận cuối đời.

Cho tới bây giờ, hết thảy những biến hóa đó đều là công lao của Trí não!

Ý thức được điều này, Quý Phong lập tức tập trung tinh thần, một lần nữa bắt đầu xâm nhập vào hệ thống huấn luyện đặc nhiệm siêu cấp kia.

Hiện tại Quý Phong đã có thể dễ dàng hoàn thành động tác thứ nhất. Giờ hắn bắt đầu theo học động tác thứ hai, có điều vẫn chưa biết động tác thứ hai này so với cái thứ nhất còn khó hơn gấp mấy lần!

- Những động tác này thật kỳ quái, càng lúc càng khó! Chẳng lẽ nói từ nay về sau ta sẽ phải tập luyện hoài mấy cái động tác này hay sao?

Quý Phong vừa thực hiện động tác vừa nhăn mặt lầm bầm.

- Chủ nhân, đợi khi ngài hoàn thành động tác thứ năm là có thể vừa Luyện thể vừa học những kiến thức khác như ngụy trang, lễ nghi, cơ giới hay vũ khí ..v.v.. Đến bước này thì có rất nhiều kiến thức không cần tới thể chất mạnh mẽ để làm nền tảng cơ sở nữa. Não bộ của chủ nhân lúc đó xem như đã được khai phá về cơ bản, hoàn toàn có năng lực để học chúng!

Trí não lên tiếng!

Thông Thiên Chi Lộ 
Tác Giả: Vô Tội
Chương 359: Ngưỡng cần vượt.

Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Vipvandan





NỘI DUNG: HIDE




Bạch sắc quang hoa lóe lên, Diệp Linh hiện rõ thân ảnh trong bạch sắc cốt điện.

Trong đại điện cũng có bạch cốt bảo tọa khổng lồ, ngang với của Huyết Linh lão tổ, chỉ là của Huyết Linh lão tổ linh áp bức nhân, khẳng định là pháp bảo lợi hại, còn bạch cốt bảo tọa không có linh áp, là một cái ghế có vẻ ngoài oai vệ mà thôi.

Rõ ràng, bạch sắc cốt điện là nơi ở của Diệp Linh tại Âm Thi tông.

Tông môn như Hải Tiên tông, Minh Nguyên tông có tu sĩ Kim đan kỳ tọa trấn, các nhân vật trọng yếu thường có biệt viện, nơi ở của các yếu nhân Âm Thi tông lại như cung điện vương hầu. Chỉ thế thôi là biết Âm Thi tông có quyền uy không biết gấp bao nhiêu lần tông môn bình thường.

Vào điện, Diệp Linh không ngồi lên bạch cốt bảo tọa mà vỗ vào nạp bảo nang.

Thanh đồng sắc khô lâu đứng ngay cạnh y.

Bộ xương này hình người, cao hơn Diệp Linh nửa cái đầu, tuy chỉ còn là xương nhưng vãn toát lên uy thế cực lớn. Dù ai thấy bộ xương cũng đều khẳng định, sinh tiền người này có tu vi thập phần kinh nhân, xương cốt còn bền chắc hơn nhiều loại yêu thú thì ắt tu luyện thuật pháp tôi luyện gân cốt đến độ pháp bảo khó đả thương.

"Âm Lệ Hoa, ngươi chắc không ngờ ta lấy được hài cốt Kim đan tứ trọng đại tu sĩ tu luyện Thoái cốt mật pháp ở Đạo Huyền nhỉ?"

"Hài cốt này có thể luyện chế 'Hắc minh cốt quân', luyện xong thực lực ít nhất cũng tương đương với ntu sĩ Kim đan nhất trọng! Việc này ta giấu cả Huyết Linh lão tổ, luyện xong 'Hắc minh cốt quân' tất thực lực của ta tại Âm Thi tông sẽ thành đệ nhị. Lúc đó không cần đột phá đến tu vi Kim đan kỳ tam trọng, Huyết Linh lão tổ cũng sẽ thưởng ngươi cho ta, hoặc chỉ cần Huyết Linh lão tổ đột phá không thành tu vi Thần huyền kỳ, ta sẽ là tông chủ tiếp theo của Âm Thi tông!"

Nhìn bộ xương có hốc mắt trống rỗng, Diệp Linh nở nụ cười lạnh càng đắc ý.
...

"À!"

Lúc đó, Ngụy Tác cầm một mảnh thanh sắc ngọc phù, do dự xếp bằng trong tĩnh thất, quanh mình rải rác điển tịch của Hải Tiên tông. Đột nhiên cái chuông ngọc trắng trên góc trái bàn hơi rung, sáng rực bạch quang.

Ngụy Tác thò tay điểm, một đạo chân nguyên gõ vào bạch ngọc tiểu chung rồi hỏi, "Việc gì hả?"

"Ngụy trưởng lão, Lý Dực Triển Lý trưởng lão cầu kiến." Một đệ tử Hải Tiên tông lên tiếng bên ngoài.

"Lý Dực Triển? Y cũng an toàn ra khỏi Đạo Huyền điện? Tốt lắm!" Ngụy Tác tỏ rõ thần sắc kinh hỉ.

"Đưa Lý trưởng lão đến đây." Nói đoạn, thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, rời tĩnh thất ra ngoài.

Hiện tại Lý Dực Triển tuy mang danh khách khanh trưởng lão Hải Tiên tông nhưng cũng như Ngụy Tác trước kia, khách khanh trưởng lão chỉ là chức hờ, còn lệnh bài chưởng hình trưởng lão của gã có thể ra vào mọi chỗ ở, người khác không thể vào chỗ gã, Lý Dực Triển đến thì cần gã ra đón vào.

Không lâu sau, đệ tử mặt vuông tên Trương Hàn Lâm cùng Lý Dực Triển hiện rõ thân ảnh trong màn đêm.

"Lý trưởng lão", hiện tại tại Hải Tiên tông, Ngụy Tác có thân phận cao hơn Lý Dực Triển nên chỉ xưng hô là Lý trưởng lão, không gọi Lý tiền bối như trước. Thấy sắc mặt Lý Dực Triển thì gã cả kinh.

Sắc mặt Lý Dực Triển nhợt nhạt, linh khí thập phần hư phù, không ngưng kết thành hình được, rõ ràng đã trải qua một trường đại chiến, kim đan tổn hao còn hơn Âm Lệ Hoa.

"Ngụy trưởng lão." Thấy Ngụy Tác, Lý Dực Triển vòng tay, mỉm cười chào.

"Vào trong chỗ tại hạ ở đã, được không?" Ngụy Tác nói ngay.

Lý Dực Triển tỏ ra muốn nói chuyện cùng Ngụy Tác, gật đầu theo gã vào trong hoàng quang.

Vào đại sảnh, Ngụy Tác hỏi ngay: "Lý tiền bối, sao lại bị thương nặng thế này? Gặp đối đầu lợi hại tại Đạo Huyền điện chăng?"

"Tiểu thiên giới đích xác hung hiểm dị thường, tại hạ không dám vào sâu, không ngờ các vị còn ra sớm hơn." Lý Dực Triển nhăn nhó, "Bất quá tại hạ rời Đạo Huyền điện xong mới bị thương dưới tay Liệt Hỏa đầu đà."

"Liệt Hỏa đầu đà?" Ngụy Tác ngẩn người, "Đả thương Lý tiền bối thành thế này, lẽ nào là đại tu sĩ Kim đan lưỡng trọng trở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net