16. Hòa lẫn (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Lời nói của gã nghe thật không lọt tai được một chữ, em cảm thấy mình đang dần mất tập trung. Mọi chỗ trên cơ thể đều đau đến run rẩy mình mẩy, đầu óc quay cuồng.

  Nhưng không thể để tâm trí một lần nữa ngất đi. Vì khi đó, sợ rằng tâm trí sẽ bị kéo sâu vào trong bóng tối bị nó nuốt chửng một lần nữa. Em luôn phải gắng giữ đầu óc luôn bình tĩnh.

    Trước đây, đã lâu rồi em đã không cảm thấy cơ thể mệt mỏi như thế này, em đã từng kiếm sống bằng khá nhiều công việc lao động nặng, đều đặn rèn luyện những bài tập thể lực của Quân Cách Mạng . Dường như chỉ là vấn đề bình thường. Còn đây chỉ là vừa thức dậy thôi lại có cảm giác bị cả một hòn đá lớn đè lên như gãy cả tay chân vậy. 

   Không tài nào nhấc chúng ra khỏi cơ thể. Em nằm đó, ánh mắt run run lướt nhìn cơ thể mình. Thật không còn chỗ nào dễ coi. Xấu xí, nhơ nhuốc thậm chí máu thấm cả ra ga giường trắng. Nhìn thấy em như vậy, em đoán gã còn chưa hài lòng lắm đâu. 

Bí ẩn thật. Rốt cuộc gã thích thú điều gì?

   Em không đoán được hàm ý trong hành động. Rơi vào tình huống này đúng là cơn ác mộng nhưng chúng vẫn khá hơn là chìm vào bóng tối trong suy nghĩ vẩn vơ. Sự tiêu cực đó làm em không thể vùng vẫy.

 Nhúc nhích thôi lại ê ẩm cả người. Cơ thể từng đợt run lên vì quá rát. Mồ hôi không ngừng tiết ra va chạm vào vết thương hở, hòa vào bốc mùi hôi tanh đến buồn nôn.

  Mặc kệ em quằn quại trên giường vì đau đớn thể xác lẫn tinh thần. Mọi thứ xung quanh văn cứ ảm đạm, trống vắng chẳng có lấy một thứ gì để làm điểm tựa chữa lành đau đớn. 

Ngay bây giờ chỉ cần một cốc nước thôi nó cũng có thể xoa dịu được em.

Số phận ngu ngốc này đang nguyền rủa em.

Mái tóc ướt mem xõa xượi, che đi gần một phần gương mặt, dù ngứa ngáy mà em cũng không quan tâm.Bởi vì em ghét, ghét phải phát ra âm thanh leng keng của sợi xích. Ghét phải nhìn bản mặt gã đang có biểu cảm gì.

   Cánh tay tiến lại gần chiếc tủ gỗ cạnh giường. Chầm chậm cầm lấy chai thuốc sát trùng, mở nắp trực tiếp đổ ra tay một cách nhễ nhại rồi lại đưa chúng lên lưng em miết dọc vết thương. Còn dùng lực cố tình ấn mạnh vào những chỗ có vết thương. Không chỗ nào là ngoại lệ.

    Bàn tay to lớn cùng nhiệt độ lạnh từ thuốc sát trùng thô bạo chạm vào người, em liền giật bắn. Cẩn thận quan sát Doflamingo em càng khó hiểu hành động khùng điên của gã. Em run rẩy cắn môi đến bật máu. Ánh mắt cũng không thể che đậy sự nài nỉ tha thiết mà em đang cực nhọc nhìn lên gã.

    Gã không hề nhẹ tay chút nào. Nói là xoa thuốc thế thôi, thật ra thì em thấy trông giống như là vì sợ em sẽ bị nhiễm trùng hơn nên mới phải làm vậy. Phước lành của em đấy nhỉ? Dù bị gã ta đánh đến mức rách da, chảy máu thì em vẫn được gã "chăm sóc" một cách "tử tế". 

   Ánh mắt ẩn sau đôi kính đỏ lặng quan sát em dưới giường đang quằn quại, cắn răng chống cự mà bản thân gã như bị kích tình. Doflamingo, gã vẫn còn muốn trải nghiệm thêm nhiều thứ nữa. Đúng như những gì gã nghĩ, trực tiếp trải nghiệm cảm giác lúc nào cũng sảng khoái lạ thường.

   Một thứ cảm xúc kích thích điên rồ và tâm trí dần mất kiểm soát chỉ vì sự chiếm hữu đang luân chuyển sục sôi trong máu của gã.

    Ngay lúc những ngón tay thô ráp kia của gã cùng với nước sát trùng nhấn vào vết thương, lập tức các tế bào thần kinh phản ứng với cơn đau rồi truyền thẳng đến não bộ của em. Sự đau đớn em có được còn kinh khủng hơn gấp mấy lần so với bị gã đánh. Lúc ấy tay chân em đau một cách khó tả.

-"tên khốn."

    Em tự hỏi trò chơi này còn tiếp tục đến bao giờ? Một trò chơi được gã tạo ra cho riêng em mà em không thể đoán trước được. Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em đã cho gã như những gì em có,  đổi lại em nhận được gì sau khi em đi.

   Giờ đây em yếu như cành cây khô vậy, không thể ngừng run rẩy một cách đáng thương. Lúc này cũng không thể phân biệt đâu là mồ hôi, đâu là nước mắt. Điều duy nhất em có thể làm là dùng năm ngón tay nắm chặt ga giường để điều chỉnh hơi thở và dòng suy nghĩ đang hỗn loạn.

Định mệnh đáng thương đang chỉ ngón tay về phía em.

    Tại sao em phải quay trở lại đây? Không gì có thể giúp em cả sao? Dù có chạy điên cuồng đến mức nào em vẫn ở nguyên một chỗ. Chỉ lại nói chuyện với chính mình.

   Giá mà lòng người cứ như nước triều xuôi cuốn theo bao tâm tư ra xa rồi tan biến trong lòng biển cả. Nhưng không, nước rút rồi lại dâng mang theo những đợt sóng cuộn trào từng hồi từng hồi ập vào lòng. 

   Không khỏi thốt âm thanh nức nở rằng "Mọi chuyện khi nào mới kết thúc?" Doflamingo không từ bỏ em, tình yêu của gã đang bị em bóc trần sự thật một cách rõ ràng. Sự xuất hiện của gã làm em không thể ngừng bị ám ảnh.

     Em đang dần sụp đổ sắp phải bỏ mặc sự tỉnh táo để thuận theo hành động của gã. Mặc kệ chúng, em không thể chống cự được nữa. Khoảng không gian cạnh gã cứ như thời gian đang trôi chậm hơn bình thường. Cứng cỏi cũng chỉ tự giết chết bản thân. 

  Thế là em giương ánh mắt khẩn thiết, lại chống tay xuống nệm loạng choạng gắng bò dậy. Hai cánh tay đều tê cứng cả, không tài nào đưa cơ thể đàng hoàng ngồi dậy. Chỉ có thể nằm nghiêng người sang một bên, dùng một cánh tay chống đỡ cơ thể thăng bằng, tay còn lại nắm chặt ga giường mà trụ vững.

  Doflamingo nhìn thấy ánh mắt của em, biết rằng em bất lực lắm rồi. Chỉ cười nhẹ đắc ý rồi lại nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc em, xoa lên chúng. Nhắc mới nhớ từ lúc ngừng thoa thuốc gã cứ ngồi ở cạnh mà nhìn, chẳng nói gì suốt từ nãy như là đang chờ đợi việc này đến. 

Giở chất giọng đặc trưng, lời gã nói ra hệt như đang cưng chiều em.

-Sao lại nhìn ta như thế! Nếu không nói ra thì ta không hiểu được đâu.

-tôi cảm thấy...khát...làm ơn.

  Khác với gã em cất giọng một cách nặng nề, đang cố hết sức cầu xin gã. Bộ dạng đầy xấu hổ này có lẽ cả đời em cũng sẽ không bao giờ quên được. Bàn tay em còn với lấy chiếc áo sơ mi đen gã đang mặc kéo nhẹ chúng. Đầu óc cũng vì thiếu nước mà quay cuồng, chóng mặt.

-"tôi phải vứt bỏ sĩ diện, có lẽ cơn đau cũng sẽ đi qua mà thôi, chỉ cần thêm chút nữa, thêm chút nữa, nó sẽ kết thúc mà, phải không?"

   Doflamingo ngạc nhiên mở lớn mắt, gã bị thu hút bởi hành động của em. Cánh tay gã bắt nhanh lấy cánh tay em mạnh bạo kéo vào người gã. Tiếng xích vang lên làm em giật mình, cũng không kịp phản ứng, đổ nhào đến phía gã. Bàn tay bị gã nắm chặt không buông. Trán em va vào các cơ ở ngực của gã rất đau nên trở nên choáng váng tại chỗ một hồi. 

Giữ em ngồi trong lòng. Đầu gã tựa vào vai em làm ra bộ mặt vô cùng khổ sở. Mọi bức xúc giấu trong lòng gã đã giữ quá lâu, giờ đây phải thể hiện ra với em. Trông hèn hạ vô cùng.

Cảm xúc khao khát mãnh liệt cùng những hồi ức đẹp đẽ của em tuôn chảy trong đầu gã. Trái tim gã hướng về em nhưng chính em lại vứt bỏ chúng. Luôn khẳng định là em bỏ rơi gã, chỉ cần trượt tay là em có thể biến mất như đã từng. Gã rất sợ.

Doflamingo hạ cái tôi của bản thân xuống, hạ giọng nói cho em mọi điều mà đáng lẽ gã phải nói với em từ lâu mới phải. Nói những lời yêu thương khổ sở để có thể truyền đến em mà gã phải dùng thủ đoạn kéo em lại giữ riêng.

- Còn phải đợi bao lâu nữa thì em mới khiến em về bên ta, (Y/n)

Giọng nói có phần run run, gã nói như gã là nạn nhân. Vậy đối với cảm xúc em nhận được khi bị đối xử như vậy thì sao. Chỉ trách suy nghĩ của cả hai vốn không hợp nhau. 

Một người cố gắng tìm kiếm, người còn lại luôn tìm cách trốn khỏi sự tìm kiếm đó. 

 Bầu không khí đang cao trào nên gã kích động, không nhịn được tiến sát rạt lại, hít ngửi mùi hương trên cơ thể của em. Mùi cơ thể của em chẳng biết bằng cách nào tỏa ra hương thơm nhàn nhạt quyến rũ nơi đầu mũi gã. Đầu óc gã theo đó cũng lâng lâng như ngửi phải thuốc phiện. Bàn tay cũng không yên luồn vào trong áo mỏng mà vuốt ve tấm lưng em đang run bần bật.

   Lúc này em mới kinh hãi nhưng lại không dám vùng vằng ra. Chỉ nhắm mắt nhắm mũi kệ gã đụng chạm. Căn bản với một người kiệt sức như em thì lấy đâu ra sự tỉnh táo hoàn toàn.

 Ngỏ lời xin có một cốc nước đổi lại em nhận cái quỷ gì thế này. Biết trước thế thì em cũng chẳng dám lết người xin đâu. Hối hận lúc này thật vô nghĩa.

  Đưa mũi điên cuồng hít ngửi nơi hõm cổ, gã lại tiếp tục rê lưỡi lên đó liếm rồi mút. Mọi thứ của em kích thích khiến gã sôi sục máu trong từng tế bào thần kinh mà không ngừng thở dốc. Trông như một con thú đói tận hưởng con mồi, một ánh mắt đỏ ngầu hung tợn.  

Nếu trước mặt có chiếc gương hẳn em sẽ nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của mình được phản chiếu từ chúng. Thấy rằng ai mới chủ cuộc chơi này và em được đặt ở vị trí nào.

  Tiếng hôn quanh quẩn bên tai, cùng từng cơn đau nhói chạy dọc cơ thể, đón nhận khoái cảm trong sự bất lực. Mọi thứ chỉ làm theo ý của gã muốn.

   Đột nhiên gã ngừng lại, vươn tay lại gần ngăn kéo tủ cạnh giường mò mẫm tìm thứ gì đó. Tay kia lại dí chặt người em vào lòng gã, ghì mạnh đến nỗi em không thể cựa quậy. 

   Doflamingo lấy ra chai rượu vang đỏ, một tay bẻ vỡ đầu chai vì hấp tấp. Gã cho rằng những lúc kích thích như này không thể bỏ lỡ dù một, hai giây. Vì vậy, gã tính tiếp nước cho em bằng rượu coi như đã giải quyết cơn khát cho em. 

  Gã suy nghĩ rằng chúng chẳng khác quái gì nhau, đều là nước chỉ là khác vị.

  Nốc trước một hơi uống để thỏa mãn bản thân trước. Hớp tiếp theo gã giữ lại trong miệng để chuẩn bị đưa chúng vào miệng em.

    Nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vang rõ bên tai liền giật mình. Theo quán tính, em lén đưa mắt lên để quan sát thì bị cánh tay của gã tóm mạnh lấy cằm. Tiếp đến bị miệng gã chặn lại, tiếp xúc ướt át ở đầu môi. Thèm khát như một con thú.

    Cổ họng có thứ chất lỏng gì đó chảy xuống nhưng cảm nhận qua vị giác thì lại không phải nước, là rượu vang đỏ. Nó vừa đắng, chát và có chút ít vị ngọt. Nồng nặc sộc thẳng lên đến mũi, đỏ ửng cả mặt lẫn mũi. Cơ thể cũng chao đảo theo.

    Bị dốc rượu đột ngột cùng hụt hơi, em ho sặc sụa. Quần áo vốn đã ướt mem vì mồ hôi, giờ lại dính thêm cả rượu và mùi khiến em vô cùng khó chịu. Em dần biến thành một mớ hỗn độn. Khó khăn hơn khi phải cố gắng điều chỉnh nhịp thở và hành động.

   Bất thình lình, Doflamingo xé toạc áo của em. Phần trên lõa ra trước mặt gã. Điều đó xảy ra nhanh đến mức em không thể lường trước được. Tất cả những gì em làm được là kinh ngạc và vội dùng hai cánh tay che đi chúng. Ánh mắt em lộ rõ vẻ hoảng loạn. Vì em chưa từng nghĩ gã sẽ làm thế này. Hình tượng cuối cùng còn sót lại của Doflamingo trong mắt em sụp đổ hoàn toàn.

   Ánh mắt em không hề nói dối nhìn thẳng vào mắt Doflamingo với dáng vẻ sợ hãi. Cơn đau cũng đau không bằng cách gã dày vò tâm trí em làm chúng rơi vào chiếc lồng sắt rồi bị khóa chặt lại. Hạ nhục đồng thời cũng tôn vinh em lên.

 Doflamingo cười gằn, nói lớn.

-Có gì mà em lại bất ngờ thế!

   Hình ảnh bây giờ của gã chẳng khác gì một tên bị dục vọng xâm chiếm và bị che mờ cả hai đôi mắt. Như xem em là công cụ để khuây khỏa cơn khát tình của gã. Đúng là chẳng mấy ai kìm nén được dục vọng khi đang cao trào. Những cái chạm của gã thật tàn nhẫn.

   Không quan tâm dáng vẻ hốt hoảng của em, gã trực tiếp đi vào vấn đề cần giải quyết trước mắt. Cánh tay to lớn chả cần dùng sức vẫn có thể gỡ tay em đang cố che đi bộ ngực. Rồi lại bế xốc người em ngồi lên bắp đùi gã mặc cho sự run rẩy của em, nhìn chằm lấy em đang tuyệt vọng bám lấy gã.

   Khoảnh khắc đó em hoàn toàn chết lặng, chỉ gồng mình giữ cho cơ thể không thiếp đi dù cho hai mắt đã muốn sụp xuống. Đôi mắt nhấp nháy, thấy rằng men rượu đã dễ dàng kiểm soát tâm trí em. 

    Dù biết rất rõ bản thân sẽ lại quay về nơi mà em đã hết sức trốn thoát, không thể kháng cự. Nhưng ít nhất em không muốn lại ngủ đi và thức dậy là một khung cảnh xa lạ khác. Nó làm em choáng ngợp, khó thích ứng với chúng. 

Những dòng suy nghĩ tiêu cực chỉ nhân cơ hội em chìm vào giấc ngủ lại xâm chiếm lấy sự tỉnh táo và sự thật em không muốn nộp mình cho thần chết chỉ vì mối quan hệ độc hại này, giành giật lấy mạng sống dù cho mọi thứ trong em hoàn toàn trống rỗng.  Tình yêu ép buộc và sự ám ảnh của gã quá lớn đến mức biến thành sự chiếm hữu.

   Doflamingo kéo đầu em tới phía trước lại gần gã hơn, mãnh bạo đưa môi đến hôn lấy môi em. Thuần thục đưa chiếc lưỡi ướt vào miệng em khuấy đảo, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ mà tham lam mút rồi lại trêu chọc. Em cảm nhận được một mùi rượu nồng nặc đặc trưng tỏa ra khi hôn, làm em nhức óc vừa ngứa ngáy vừa khó chịu. 

  Lúc ấy em cảm thấy nước mắt đang trào ra, không còn cách nào giữ bình tĩnh đồng thời các cơ trên cơ thể đau nhức đến mức tê liệt, khó động đậy và không thể điều chỉnh lại nhịp thở thông thường, cổ họng run đến mức cảm giác bị bóp nghẹt không nói nổi câu nào. Vết thương và vết hôn chồng chéo lên nhau trên cơ thể, nhem nhuốc và xấu xí cùng cực. Nhưng dưới đôi mắt của gã chúng trở nên một hình ảnh trông quyến rũ và xinh đẹp.

  Hôn đủ, gã lại rê lưỡi xuống ngực, bộ ngực đầy đặn đang được phơi bày trước mặt cứ lắc qua lắc lại hớp hồn gã. Một cánh tay lớn của gã ngay lập tức trực tiếp chạm vào, cảm nhận được làn da mềm mại trong lòng bàn tay, sự sung sướng lan rộng khắp cơ thể ngay cả vật to lớn trong quần đã trỗi dậy từ bao giờ lại thêm cương cứng. Một bên ngực thì bị gã dùng lưỡi điên cuồng liếm mút, chỗ nào đã từng lướt qua đều để lại dấu rất đậm còn có vết răng cắn. Bên còn lại vừa bóp vừa véo, khiến em không ngăn được âm thanh rên rỉ phát ra dù cho bản thân đang vô lực chống đỡ. Ngón tay to dài, thô của gã cứ liên tục ma sát hai nụ hồng của ngực làm chúng dựng lên, uốn éo, run rẩy vô ý mời gọi. Chẳng thể nhìn nổi, nụ hồng liền rơi vào miệng của gã, bú mạnh hết bên này đến kia không hề có ý định bỏ sót lại giờ đây đã khiến nó trở nên vô cùng nhạy cảm mỗi khi chạm vào. Đỏ ửng sưng lên, phía xung quanh bám toàn nước bọt của gã.

 Chưa dừng lại ở đó, gã tùy tiện xé rách chiếc quần lót phía dưới, thấy rõ em đã ướt như thế nào khi nãy. Lỗ nhỏ cứ mấp máy, chảy mật dịch. Doflamingo lúc này chuyển em sang một tư thế khác từ tư thế ngồi gã ném em rơi xuống giường tranh thủ cởi chiếc sơ mi của gã ra lại tiếp tục công việc đang dở dang. Gã làm đủ mọi động tác, xoa, nắn, véo, cắn, mút vồ vập lấy em như một con thú đang đói.

 Ngón tay gã trượt dài trên cơ thể của em rồi dừng lại phía dưới phần bụng bất ngờ một ngón tay rơi vào bên trong làm em đau đớn cong người kêu lên. Tiếng khóc tiếng rên xen vào nhau vang lên trong sự tuyệt vọng của em. Toàn thân lần đầu đón nhận cảm giác vừa lạ lẫm vừa sung sướng làm em bối rối. Nhìn cơ thể trần trụi vạm vỡ to lớn trước mặt em chỉ cảm thấy thân bản thân bị lấn áp toàn bộ. Tưởng chừng như chỉ một cánh tay của gã hoàn toàn có khả năng bóp em ngạt thở một cách dễ dàng. 

 Gã đưa ngón tay càng lúc càng sâu vào bên trong mép thịt, chà sát. Lại hạ nửa thân trên tiến lại gần trước mặt em đắc ý cười rồi lại đút thêm ngón tay mở rộng mép thịt ướt. Em bàng hoàng bám lấy lưng gã, bấu chặt các ngón tay vào da gã vì cảm giác được sự bức bối chật chội từ ngón tay gã đang lan đi khắp thần kinh. Mặt em nhăn nhó, ráng hết sức cựa quậy vì liên tục bị ngón tay gã vào sâu hơn, tốc độ ngón tay cũng càng lúc ra vào nhanh.

 Nhìn em khổ sở vì gã, trái ngược với em gã thấy hài lòng vì mọi thứ đi đúng theo những gì gã đã tính. Doflamingo thừa biết em sẽ sớm kiệt sức lúc ấy gã sẽ ngưng nhưng nhìn thấy cái vẻ kiên cường mà em dùng để gồng mình tỉnh táo lại khiến gã muốn dập tắt nó hơn bao giờ hết.

-Ta có lời khen cho em đấy!

 Nhìn ngắm khuôn mặt của em làm gã khó nhịn lại tiến tới ép em hôn. Một bàn tay luồn ra sau gáy em nhấn mạnh về phía gã, tay kia vẫn bên trong vách thịt lại tiếp tục luân động làm mật dịch cứ rỉ ra co bóp lấy ngón tay gã thành công đưa em lên đỉnh chỉ bằng những ngón tay.Tốc độ của gã quá gấp gã buộc em phải rên rỉ ngay cả khi đang nằm gọn trong miệng gã.  Những cái hôn hỗn loạn cùng hơi thể hổn hển hòa vào nhau. 

 Trượt môi khỏi khỏi em gã lại nâng cặp ngực lên cao vừa tầm, lần lượt ngậm lấy trong miệng sảng khoái hưởng thụ. Dù bên dưới bức gã phát điên muốn dùng nó đâm ngay vào bên trong em nhưng nhìn vào vấn đề sức khỏe của em, chỉ duy lần này thôi gã sẽ kiềm chế không nhét vào trong em tìm cách khác thay thế thỏa mãn tính dục vọng đang cao trào ngay lúc này.

  Khi gã thưởng thức đủ trò trên cơ thể em, lúc này đây cũng là lúc con quái vật trong quần đang muốn nổ tung kia được rút ra, em chẳng còn nhìn rõ vì mồ hôi đã lẫn một chút vào đôi mắt của mình. Lúc ấy gã nắm lấy tay em chạm vào. Nó lớn, cứng thô và rất nóng còn có thứ gì đó nhớp phía đỉnh. Gã cũng tận tường giải thích với em rằng thứ này không đơn giản chỉ để em sờ mà lần sau chúng sẽ nằm bên trong tiến vào nơi sâu nhất của em, ngón tay cũng lướt xuống bụng nhằm ám chỉ. Em nghe được vô cùng hoảng sợ.

 Đem cặp chân em gác lên vai, gã bắt đầu đưa lưỡi đến tiếp tục tấn công phần thịt dưới bụng của em. Tham lam mút rồi lại đan xen với ngón tay không ngừng đưa em lên đỉnh. Khoái cảm ập tới một cách đột ngột em chẳng động mạnh được chỉ thuận theo rên rỉ dưới thân gã. Đôi chân cố khép lại chỉ vô dụng vì gã dễ dàng tách chúng ra. Phía dưới hiện đang mẫn cảm hơn bao giờ hết. Cơ thể em đã đi quá mức chịu đựng để làm lâu hơn nữa nhưng lại không làm cách nào ngừng được gã.

Chiếc lưỡi ướt của gã tiến vào bên trong em. Hắn đưa lưỡi thưởng thức dịch của em vào miệng, nếm vị mằn mặn, giờ bị hắn đột nhiên ngậm vào, em như bị khoái cảm nuốt chửng buốt đến tận óc, cơ thể mất khống chế ưỡn cong người, gần như bắn ra ngay lập tức, kèm theo tiếng rên khẽ run lên mấy cái, mệt quá đôi mắt chẳng mở nổi nữa. Nước mắt hay mồ hôi em còn chẳng phân biệt được chảy ra, lăn xuống thái dương không ngừng. Em hoàn toàn đổ gục ngất đi vì kiệt sức.

  Thấy thế gã chỉ nuốt nước bọt, bình tĩnh giải quyết, thu lại mọi hành động, đứng thẳng dậy nhặt chiếc áo sơ mi vứt dưới đất ban nãy phủi mạnh, khoác lại vào người, quần cũng mặc lại. Nhanh chóng đi tìm khăn ướt vệ sinh lại cơ thể em. Lại lôi ra một chiếc sơ mi lớn khác mặc vào người cho em. Dù đã mê man nhưng gã nghe thấy tiếng thút thít của em vẫn còn đó. Nhẹ nhàng vén gọn tóc của em sang bên gã đặt một nụ hôn nhẹ lên trán,an tâm rời đi. 

Nhìn em thiếp đi, gã biết quyền kiểm soát đã mất giờ đây lại vốn đã quay về tay gã Doflamingo

 Khoảnh khắc ấy là những gì đã trải qua khi bị đưa lên tàu quay lại Dressrosa, những cảm giác run sợ mọi lúc không thể đoán trước được. Lúc ấy dường như những gì đã trải qua đều theo ý hắn, thậm chí tuyệt vọng đến mức không thể phản kháng. Một chuỗi hồi ức kinh khủng.

Khi em thức dậy, mọi thứ xung quanh đã dễ dàng hơn với em. Dù không còn nhiều sự trói buộc nhưng em chỉ mong ngày nào đó gã thực sự cảm thấy chán, tàn nhẫn mà vứt bỏ em đi. Tự mình thoát khỏi sự ám ảnh.

----------------------------------------------------------

Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu vì sự mất tích này.

Với lại dạo này tôi cũng bận ôn thi Đại học nên có lẽ chap tới có lẽ sẽ rất lâu mới ra nên mong mọi người phần nào thông cảm. Đồng thời cám ơn mọi người nhiều vì sự yêu thích dành cho chiếc fic này. 

See ya!



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net