Đợi anh...anh sẽ về sớm thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội chạm ngõ mùa đông.

Sớm tỉnh giấc. Sương giăng cả lên mái tóc. Co ro. Cuối thu lá không còn rơi lạo xạo. Với tay xé tờ lịch. Chỉ còn vài tờ nữa thôi là đến cuối...Thẫn thờ.

Những ngày tháng của cuộc đời sinh viên. Vừa quen với cuộc sống lạ lẫm. Thì đông sang. Mùa đông Hà Nội khác lắm. Không rét căm căm như trên nhà tôi. Cũng là lạnh. Nhưng dịu dàng, và quyến rũ .

- Sao tay em lại lạnh thế này?

Anh vừa nói vừa xuýt xoa. Rồi nắm tay tôi. Cho cả vào túi áo khoác to đùng của anh.Tôi cười lỏn lẻn. Hạnh phúc. Chúng tôi đi bên nhau. Không ồn ào. Chẳng vội vã. Nhưng đủ an yên.

Mùa đông đầu tiên gặp Phong, tôi 20 tuổi. Với một cô gái đôi mươi, cảm giác có người thương mình cạnh, nhất là trong những ngày đông lạnh lẽo, thật ấm áp. Tôi có thể chạy vèo qua nhà anh ấy, nấu bữa cơm, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, đi dạo cùng nhau. Tôi thích đan khăn cho anh. Thích ngồi sau xe máy co ro sau tấm lưng dài rộng. Thích dang thật rộng tay để ôm cho đủ một vòng với đống quần áo to sụ . Tôi thích mùa Đông. Cũng là vì có Phong trong đó.

Phong hay đi ra ngoài, như một kiểu bao bọc. Tôi thích thỉnh thoảng giả vờ lượn ra để nghe anh ấy quát " Đi vào trong, em!". Tôi cũng thích thỉnh thoảng tắt điện thoại để anh ấy cuống cuồng gọi cho những người xung quanh. Ấy là tôi hả hê. Tôi thích đi đâu xa. Lúc ấy ngồi tha hồ mà nghe dặn dò đủ kiểu "Lên xe là phải cất cái này, cái kia cẩn thận này" , " Mệt thì ngủ một giấc đi". Hai mươi, tôi chưa biết cách yêu thương một người cho đúng cách. Nhưng Phong chẳng bận tâm về điều đó .

- Anh bảo này

- Gì anh ?

Em thích gì nhất ở mùa đông ?

- Lạnh ạ .

Anh cốc đầu.

- Ngốc thế! Mùa đông thì phải lạnh rồi.

- Thật mà, em thích nhất cái lạnh của đông Hà Nội. Nó giống anh. Lạnh lùng nhưng mà ngọt ngào lắm .

- Có thật không?

Vậy thì nếu mai đông tàn, nếu anh phải xa em, anh cũng sẽ nhớ...

- Nhớ gì cơ

- À, cái lạnh ấy!

Dự cảm về ngày nào đó xa xôi .

Lúc tôi sửa soạn cho việc thực tập năm cuối thì anh đi. Cả gia đình anh chuyển vào trong Nam .Tôi tuyệt vọng đến mức một cuộc điện thoại cũng không nghe. Sau cùng chặn cả số. Ngày anh đi , tôi cũng không ra tiễn. Biết chẳng thể làm khác được nên lặng im.

Chúng tôi chẳng thể trách nhau. Mà đã ai gọi đấy là đổ vỡ? Tình yêu vẫn vẹn nguyên. Chỉ là những mùa đông chỉ còn một mình tôi. Cơn gió của tôi đã bay xa rồi, chẳng còn ở bên cạnh tôi nữa. Anh ấy để tôi lại một mình, với mùa đông của tôi, với những lạnh lẽo của tôi.


Hà Nội ngày đông gió hun hút. Chẳng còn những ngày ngồi sau anh mà đút tay vào túi áo. Tôi tự mình ủ ấm bằng cách trang bị đống khăn, mũ, găng tay. Nhìn người ta tay trong tay, mỉm cười quay đi. Ai biết trước được điều gì đâu . Vì vậy khi tình còn ấm , xin hãy giữ chặt tay nhau...

Hà Nội tháng 12, Noel gần kề quá. Sài Gòn không có mùa đông anh nhỉ? Vậy chắc anh cũng sẽ bớt lạnh lẽo, bớt cô đơn. Em chỉ mong có thế. Mình chia tay, một câu chào, một lời hưa hẹn cũng không có. Em không đủ can đảm để giữ anh cho riêng mình, chỉ biết buông tay anh như thế. Liệu có giấc mơ nào đưa anh về bên em không?

Hà Nội ngày mưa. Rả rích tiếng lòng. Có cơn gió nào thoáng qua. Vậy mà chiếc chuông gió chẳng buồn leng keng nữa. Đôi khi gần như phát điên vì thói quen cứ trời mưa là lại muốn biết anh ở đâu. Nhưng rồi cũng kìm lại được. Thật sự rất nhớ anh, nhưng không dám nói, sợ nói ra lại bị giày vò, chúng ta đã xa quá rồi.

Anh có nhớ em không? Nếu anh còn cảm nhận được, xin hãy chỉ đường để chúng ta đến bên nhau .

Hà Nội buổi chiều đông, chông chênh lạnh. Tin nhắn đi lạc "Nhớ giữ ấm..."

Tay lóng ngóng không bấm nổi dãy bàn phím điện thoại...

"Anh nhớ Hà Nội , nhớ cái lạnh, nhớ em..."

Chỉ đợi có thế, đôi mắt ngấn nước, bờ vai run lên. Tôi ngồi nức nở như một đứa trẻ, tủi thân, giận hờn, yêu thương cứ theo dòng nước mắt mà ùa ra. Đau đớn nhưng thanh thản. Như trút được gánh nặng.
"Đợi anh nhé ! Anh sẽ về. Sớm thôi!"
!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net