Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi biết tin mình bị ung thư và không thể sống nữa, người vợ đến vùng biên giới sinh sống và chờ đợi ngày mình từ giã cõi trần. Nhưng đợi mãi, một năm hai năm ba năm rồi năm năm, cô vẫn không hiểu sau mình vẫn chưa chết. Bổng vào một ngày đầu hè, một đoàn bác sĩ tình nguyện đến khám bệnh cho người dân, và cô vợ cũng được khám với kết quả sức khỏe bình thường, cô lấy làm ngạc nhiên và yêu cầu bác sĩ khám kĩ hơn nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Cô mừng rỡ nhưng có chút nghi ngại, vậy kết quả mà cô nhận được vào năm năm trước là sau. Cô liền tức tốc, chạy về bệnh viện cũ để xác nhận, thì cô mới phát hiện kết quả kiểm tra sức khỏe của cô năm xưa là vô cùng bình thường, người vợ vô cùng kinh ngạc trước kết quả này và thắt mắt kết quả nói cô bị ung thư là từ đâu ra. Vừa đi vừa nghĩ, người vợ đã bước gần tới nhà thì hàng xóm cũ của cô mới hô lên:' Thanh Ngân là cô phải không!'. Cô vợ quay lại thì người hàng xóm vui mừng chạy ra hỏi chuyện. Nghe xong, người hàng xóm bảo cô dại quá chỉ vì nghe ung thư đã bỏ chồng mà đi biệt xứ để rồi chồng cô lọt vào tay kẻ khác. Mặt người vợ biến sắc hỏi người hàng xóm thì bà ta kể lại toàn bộ những gì xảy ra khi Thanh Ngân bỏ đi. Nghe xong, cô vợ dường như đã thấu tường tận mọi việc, cô ân hận vì mình đã mềm lòng và dễ bị tác động. Cô nhớ lại sự việc sau khi cô nhận giấy báo cáo sức khỏe thì lúc đó Diệu Anh xuất hiện hỏi thăm và vô tình cô đã cho Diệu Anh thấy bệnh án của mình. Cứ nghĩ Diệu Anh cũng từng là bạn chung trường cấp 3 nên Thanh Ngân cũng không để ý gì khi để cho bạn biết kết quả khám sức khỏe của mình. Sau đó, Diệu Anh an ủi cô và bắt đầu đề cập đến Đạt, cô gái này nói rất nhiều lời tội nghiệp cho Đạt khi anh phải chứng kiến vợ mình chết từ từ mà mình không giúp được gì. Nghe xong những lời này, Thanh Ngân cũng nghĩ vậy và quyết bỏ nhà đi để tránh tổn thương Đạt. Giờ khi nghĩ lại, hình như cô y tá năm xưa đưa kết quả cho cô là bạn của Diệu Anh thì phải. Nghi nhờ trào dâng, Thanh Ngân tạm biệt người hàng xóm và quyết đi tìm sự thật


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net