Chương Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, như thường lệ, tôi lại bắt đầu vẽ tranh. Cảm xúc của tôi đối với cô có lẽ cả hai người đều hiểu nhưng chẳng ai nói ra, vì cả hai đều biết mọi lời nói đều vô ích nếu như trái tim không hướng về nhau.

Tôi khẽ kéo rèm cửa.

Cô đã ở đó từ lâu, tay vẫn nhâm nhi ngụm cà phê và đăng tin tìm việc trên máy tính.

Tôi bắt đầu mở cái máy tính cũ của mình và lạch cạch viết mail.

'Gửi Jordan Hamilton,

Là tôi đây, James Glenn. Tôi có ý tưởng về một vài bức tranh và đã vẽ chúng. Ông có muốn cùng tôi bàn bạc về nó không? Tôi không tin rằng mình vẽ đủ đẹp để làm ông lay động nhưng tôi tin là ông sẽ cảm thấy hài lòng. Chúng ta có thể gặp nhau chứ?'

Tôi bấm Gửi và chờ đợi.

Trong khoảng thời gian đợi ấy tôi gọi điện cho quán pi-da và đặt cho mình một cái bánh cỡ Trung để ăn trưa.

Rất nhanh Hamilton đã hồi âm.

'James,

Tôi rất mong chờ vào những bức tranh của anh. Anh có thể mang một trong số đó đến cho tôi xem được chứ. Vào chiều nay, tại chỗ cũ. Tôi sẽ đảm bảo về vấn đề bảo mật.'

Tôi nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời.

'Tất nhiên rồi, chiều nay tôi sẽ tới.'

Tắt máy tính, tôi lại tiếp tục hoàn chỉnh bức tranh của mình.

Đến bốn giờ chiều, tôi thay quần áo, bọc bức tranh cẩn thận rồi mang nó đén trước văn phong triển lãm. Hamilton đã chờ tôi từ lâu và nhiệt tình bắt tay tôi. Ông rót cho tôi một ly ca phê và cùng thảo luận về việc tuyên truyền tranh.

- Không phiền cho tôi xem tác phẩm của anh chứ?

- Ồ, tất nhiên là không rồi. – Tôi lấy bức tranh ra.

Hamilton ngắm nghía hồi lâu. Ông khẽ lẩm bẩm gì đó rồi hỏi:

- Người trong mộng của anh à?

Tôi ngạc nhiên nhưng đồng thời khóe miệng cũng nhấc lên.

Ông ấy tỏ vẻ đã hiểu rồi lại tiếp tục thưởng thức. Ngắm xong, ông lại bắt đầu bàn bạc.

- Với tình hình hiện tại của anh thì sẽ rất khó để có thể lay động được những nhà nghệ thuật. Nhưng tôi có quen một người làm trong ngành ấy. Cũng khá có tiếng. Như vậy đi, tôi sẽ tạm thời giữ bức tranh này lại và đăng ký bản quyền tác giả cho anh. Vài ngày nữa anh hãy đến ký tên và đóng dấu. Mặt khác tôi sẽ mời ông ấy đến để thưởng thức bức tranh này. Nếu ông ta nhìn trúng tác phẩm của anh thì chúng ta sẽ tiếp tục tuyên truyền tiếp cho anh, có được không?

Tôi khẽ gật đầu và tỏ vẻ tiếp tục.

- Tôi muốn anh vẽ thêm khoảng năm sáu bức gì đấy xoay quanh chủ đề này. Tốt nhất nên là mười bức tất cả. Như thế thì sau này tôi sẽ dễ sắp xếp phòng tranh cho anh hơn. Hiện tại tôi sẽ giữ bức tranh này để đăng ký bản quyền. Danh thiếp của tôi đây, để tiện cho việc liên lạc.Còn về thù lao thì tôi sẽ liên lạc sau khi có người ra giá cho nó, anh yên tâm vì tôi sẽ nhờ ông bạn của tôi tuyên truyền giúp anh ở giới nghệ thuật. Tốt nhất là lúc đó anh hãy đến.Thế nhé!

Tôi mừng rỡ và bắt tay với ông.

Thái độ chuyên nghiệp của ông khiến tôi vô cùng tin tưởng.

Hamilton còn hẹn tôi ăn tối ở một nhà hàng gần để tiếp tục bàn công việc.

Khi xong xuôi tất cả, tôi bắt tắc xi và trở về nhà.

Vì lo nghĩ cho tương lai của tôi và cho cả hai mẹ con cô ấy, tôi đã bắt đầu chuyên tâm vào vẽ về những thời khắc có cô ấy.

Dạo gần đây Flora cũng bớt liên lạc với tôi hơn vì cô đã tìm được việc làm mới và bắt đầu chuyên tâm vào công việc.

Thoáng chốc đã qua tháng Mười Một.

Trời đã bắt đầu lạnh hơn. Một vài nơi khác cũng đã có tuyết.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi hoàn thanh xong bức tranh cuối.

Bận rộn gần nửa tháng, cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi được một lúc. Tôi vươn vai và pha cho mình một cốc cà phê hòa tan.

Đã bao lâu rồi tôi chưa gặp Flora nhỉ?

Tôi thầm nghĩ rồi sang nhà cô ấy rồi cùng cô đi ăn một bữa.

Nhưng vừa định bước ra khỏi nhà thì điện thoại tôi reo lên. Là số máy của Hamilton. Tôi vội vàng bắt máy.

- Đoán xem tôi sẽ cho anh bất ngờ gì đây? – Ông tỏ vẻ thần bí.

- Tác phẩm của tôi được ông bạn của anh thưởng thức.

- Đúng vậy ông ấy cứ ngắm nghía nó hồi lâu, tựa như nhìn một bảo vật vậy. Rồi kích động ôm lấy tôi hỏi tác giả của nó là ai. Chiều nay nhé, tốt nhất là anh đang sẵn có bức nào thì mang đến đây luôn, ông ấy thật sự rất nóng lòng để xem những bức kế tiếp.

- Ông ấy vẫn còn ở đây à?

- Đúng vậy, cho nên anh hãy tới nhé.

Tôi cảm ơn và cúp máy.

Liếc qua cửa sổ, tôi khẽ thở dài.

Hẹn cô lần sau vậy.

Tôi thay lại quần áo lịch sự hơn, cạo bớt chút râu rồi đi đến nơi hẹn.

Hamilton đã chờ tôi ở đó, bên cạnh ông là một người trạc tuổi, tuy tóc đã có màu muối tiêu nhưng ăn mặc rất lịch sự, gọn gàng.

Hamilton thấy tôi liền bắt đầu giới thiệu tôi với người nọ.

- Đây là tác giả của bức tranh đấy, sao nào, có phải rất tốt đúng không?

- Cậu chính là James Glenn? – Người đàn ông kia dè dặt hỏi.

- Đúng vậy.

- Rất hân hạnh được biết cậu, tôi là Samuel Hendrick, là giáo sư nghệ thuật của đại học mỹ thuật London.

- Ông là giáo sư Hendrick? – Tôi ngạc nhiên.

- Đúng vậy.

- Tôi... tôi đã từng là học trò của ông trong tiết Nghệ thuật đương đại thời Phục hưng.

- Ồ, thì ra là thế, tôi cũng thật không ngờ. – Hendrick trầm ngâm.

- Rất vui được gặp thầy, tôi là James Glenn.

- Tôi thực sự rất ấn tượng với bức tranh của cậu. Lúc mới đầu ngắm nó, tôi thật sự không có nhiều cảm tưởng về nó cho lắm. Nhưng càng ngắm nó, tôi lại càng cảm nhận được hơi thở cũng như câu chuyện đằng sau nó. Cậu có muốn giải thích gì về tác phẩm của cậu không? Nó sẽ rất hữu ích nếu như có một nhà nghệ thuật nào muốn mua bức tranh của cậu.

- Thật ra thì toàn bộ linh cảm của tôi đều bắt nguồn từ một người phụ nữ, cô ấy là người dịu dàng nhất tôi từng gặp. Vẻ đẹp từ trong tầm hồn của cô ấy, cùng với tính cách của cô ấy đã chinh phục tôi...

Sau một hồi diễn giải về tranh của mình, tôi có chút hồi hộp.

Không khí này y hệt như khi tôi còn học đại học và được giáo sư mời nêu cảm nghĩ về một tác phẩm nào đó. Hendrick là một người thầy tốt, có kiến thức sâu rộng và đặc biệt là tình yêu vô cùng sâu đậm đối với nền nghệ thuật.

Hendrick im lặng một hồi lâu rồi gật đầu.

- Diễn giải rất tốt, cậu trai trẻ ạ, tôi đã bị thuyết phục rồi đấy. Như thế này đi, cuối tháng này sẽ có một tọa đàm về nghệ thuật ở trường đại học. Sẽ có rất nhiều nhà phê bình nghệ thuật sẽ đến đây. Tôi cần cậu mang đến cho tôi thêm hai bức nữa thuộc đề tài này của cậu. Hamilton đây sẽ giúp đăng ký bản quyền mấy bức tranh còn lại của cậu, có được không?

- Đó là vinh hạnh của tôi, thưa thầy.

Cuộc hội thoại kết thúc.

Lòng tôi tràn đầy phấn khởi vì lần đầu tiên trong đời, tác phẩm của tôi đã được công nhận. Chúng tôi cùng nhau ăn tối và hàn huyên về những thay đổi của nước Anh trong những năm gần đây, và cả nghệ thuật đã phát triển như thế nào.

- Tuy cậu không còn là học sinh của tôi nhưng tôi cảm thấy vô cùng tự hào về cậu. Hãy phát huy tiềm năng của mình nhé chàng trai trẻ.

- Tôi sẽ cố gắng. – Tôi nói với giọng đầy tự tin.

- Tôi trông chờ ở cậu. – Hendrick vỗ vai tôi và rời đi.

Tâm trạng tôi vẫn còn lâng lâng về sự vui mừng của mình.

Ngày sau, tôi đóng gói toàn bộ tác phẩm của mình và gửi đến Hamilton để ông ấy đăng ký bản quyền giúp tôi. Đồng thời tôi cũng gửi cho ông một ngàn bảng Anh coi như là phí cảm ơn về sự giúp đỡ của ông.

Xong xuôi mọi việc, tôi muốn mời Flora ăn tối, coi như là cảm ơn về sự có mặt của cô trong cuộc đời tôi. Và tôi cũng định trong tối đó sẽ tỏ tình với cô ấy.

Tôi giờ đây đã có thể cho cô một cuộc đời vô lo vô nghĩ mà hai mẹ con muốn.

Nghĩ là làm, tôi đi qua căn hộ của cô ấy và gõ cửa.

Cũng lâu rồi tôi chưa qua đây.

- Ai đấy? – Tiếng Flora vọng ra.

- Là anh, Glenn đây.

- À, là anh à, đợi em một chút.

Có tiếng lạch cạch trong phòng.

Rồi cô mở cửa.

Cô vẫn như trước đây, xinh đẹp động lòng người.

Tóc cô đang được cuốn lô, và hình như cô cũng đang trang điểm dở.

- Anh không làm phiền em chứ.

- Không đâu, chỉ là tối nay em có hẹn thôi.

- Hẹn với ai thế? – Tôi dò hỏi.

- Với Alex... em đã kể với anh về anh ấy chưa nhỉ? Là bạn trai của em ấy.

Tôi bàng hoàng, không tin được vào mắt mình.

Trái tim như quặn lên từng cơn rất khó chịu. Nhưng tôi vẫn phải mở lời, tôi biết chính mình rất hèn mọn nhưng không thể ngăn được chính mình.

- Anh tưởng em với anh ta... không còn quan hệ gì nữa.

- Đúng vậy, – Cô nói – đích thực là chúng em không còn quan hệ gì nữa. Nhưng anh ấy rất tốt, chăm sóc Carol rất tốt, em nghĩ mình đã tha thứ đủ lâu để chấp nhận ở bên anh ấy một lần nữa. Carol đã bị tai nạn... nếu như không có anh ấy, em không biết chính mình phải xoay xở như thế nào.

- Carol bị tai nạn sao? – Tôi đứng phắt lên, đồng thời lòng tôi cũng dần nặng xuống.

- Cô bé tập ba lê ở trường và bị chấn thương nặng. Trong lúc em còn không biết xoay xở ra làm sao thì Alex xuất hiện. Anh ấy chịu hết tiền thuốc lẫn tiền bệnh viện. Khi em chất vấn anh ấy tại sao lại xuất hiện, anh ấy nói không thể rời xa em và con được, cho nên đã luôn dõi theo em và Carol. Alex chăm sóc con bé rất tốt, điều này khiến em vô cùng cảm động nên đã đồng ý ở bên anh ấy một lần nữa.

- Vậy sao? – Tôi ngẩn người, đồng thời cũng không thể chấp nhận nổi.

- Anh có sao không? – Flora nhìn tôi lo lắng hỏi.

- Không sao, không sao. – Tôi đi loạng choạng ra phía cửa, nhưng Flora vẫn níu lấy tôi.

- Anh thật sự không khỏe đâu. Anh có sao không?

- Tôi nói là, KHÔNG SAO! – Tôi gầm lên.

Khi nhìn thấy Flora đang nhìn tôi không thể tin nổi, tôi không thể nào giải thích nổi hành động này của mình.

Tôi gạt tay cô ra rồi đi về.

Về đến nhà, tôi cũng không còn tâm trạng nào nữa.

Đầu óc tôi trống rỗng, lời nói của cô vẫn còn vang vọng bên tai mình. Trái tim lại một lần nữa quặn đau, khó chịu, bức bối.

Hình ảnh của cô lần lượt lặp lại trong đầu tôi, cả khuôn mặt háo hức của cô khi kể về anh ta nữa.

Tôi không thể chịu đựng nổi cái đau này. Nước mắt của tôi dần dần trào lên. Mọi thứ tôi bỏ ra, mọi linh cảm của tôi dần biến mắt.

Không biết sau bao lâu tôi mới tỉnh lại từ trong cơn đau.

Trăng đã lên, tỏa sáng rực rỡ. Chắc cô ấy đã cùng hắn ta hẹn hò, nối lại tình xưa, và cũng có thể, hắn ta sẽ lại tỏ tình với cô.

Tỏ tình?

Ha, chỉ vì tôi chậm hơn hắn một bước mà giờ cô ấy đã chẳng còn ở bên tôi. Cảm giác này thật khó chịu. Rồi trong cơn tức tối và mệt mỏi, tôi thiếp đi lúc nào không hay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net