Chương thứ ba mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Trần Cảnh tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Cây nến lớn lúc này vẫn chưa cháy hết, ánh sáng le lói nho nhỏ. Trần Cảnh thổi một hơi tắt nến, khói bay lên cao, tỏa ra xung quanh nhưng không hề khó ngửi. Anh vươn vai đứng dậy, mở tung tấm rèm dày cho ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.

Không thể phủ nhận, nến này thực sự có tác dụng. Nó chỉ trong vòng một đêm đã có thể giúp anh xác định ai là Lý Chiêu Hoàng, hơn nữa sau khi thức dậy không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào cả.

Trần Cảnh khoan khoái thay quần áo chuẩn bị đi làm. Đã lâu rồi anh chưa có được cảm giác nhẹ nhàng thoải mái thế này. Bây giờ tuy đã xác định được ai là Lý Chiêu Hoàng những cũng chưa thể vội vàng, phải làm theo từng từng từng bước một. Dù sao chuyện hai người yêu nhau cũng đều là từ kiếp trước, kiếp này cũng chưa nói được gì.

-----------------------------------------------------------------------

Sáng hôm nay, bà chủ Phật Kim bất ngờ tới quán khiến cho nhân viên quán cực kì ngạc nhiên. Từ sau khi tu sửa, cô thực sự cực kì ít khi tới quán, chỉ khi nào tiện đường ghé thăm qua hoặc tới định kì để kiểm tra, còn lại thì hầu như sẽ không gặp được.

- Chào mọi người, hôm nay trời nắng đẹp nhỉ!- Phật Kim vào từ của sau của quán, vòng thẳng tới nhà bếp khiến nhân viên giật mình, một trong hai người còn hoảng hốt đánh rơi ly cà phê đang cầm trên tay.

- Chị, lần sau chị nhớ báo trước một chút, hù chết em rồi!- Cô bé bất cẩn làm rơi ly cà phê vuốt tim, cúi xuống nhặt nó lên.

- OK, đã nhớ. Tạp dề đâu rồi nhỉ?- Phật Kim đặt túi xách vào tủ đựng đồ của mình, nhìn quanh tìm tạp dề.

- A, hôm nay bà chủ định tự mình làm sao?- Cậu bồi bàn vừa từ phía ngoài đi vào, thấy Phật Kim đang đeo tạp dễ vào thì vui vẻ cười đùa.

- Ừ hứ, sáng nay chị rất rảnh nha, qua đây giúp mọi người chút cho đỡ chán nè!

Có Phật Kim, mọi thứ đều được giải quyết nhanh chóng. Cô vốn rất quen thuộc với việc pha chế, dù sao thì cũng đã làm vài năm rồi nên tất nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn những nhân viên mới tới này.

Đứng yên lặng pha chế được một lúc, Phật Kim lại nhớ ra mục đích của cô đến đây hôm nay là để thăm lũ mèo nên cô lại đổi vai, để nhân viên tiếp tục pha chế còn bản thân trở thành một bồi bàn chuyên nghiệp.

Cô làm công việc của một bồi bàn, tranh thủ thời gian nhìn ngó qua chỗ ở của lũ mèo một chút. Ừm, chuồng vẫn sạch sẽ, thức ăn đầy đủ, lông cũng sạch, mấy bé mèo con mới cũng đã được đi tiêm ngừa dại đầy đủ. Cô hài lòng đóng cửa chỗ để mèo lại, tiếp tục công việc bồi bàn của mình.

- Bà chủ, trên tầng có một vị khách mới tới. Chị mang đồ lên nha, em đang bận bên này rồi!- Cậu chàng bồi bàn tóc nâu xoăn dùng một tay chỉ chỉ lên tầng, tay còn lại bê một khay toàn các ly đồ uống các loại. Cậu chuyển một ly cà phê đen cùng số bàn 12 lên khay của cô.

Phật Kim ra dấu đã hiểu, bưng ly cà phê lên tầng.

Bàn số 12 đang có một cậu con trai ngồi thần thờ nhìn qua cửa số ngắm dòng người đông đúc đang qua lại dưới phố. Vì góc nhìn này là đang quay lưng về phía cô nên cô chẳng thể nhìn rõ cậu ta đang làm gì, chỉ thấy bóng lưng này có nét quen thuộc.

Phật Kim xua suy nghĩ kia ra khỏi đầu, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân mang ly cà phê tới cho vị khách kia. Còn bao nhiêu khách kìa, cô cứ nghĩ lung tung nãy giờ. Mà chẳng hiểu sao, từ sau khi gặp Trần Cảnh, cô nhìn rất nhiều người đều có cảm giác quen thuộc khó tả.

Ai ngờ, người này thực sự là người quen.

- Cà phê của quý khách đây ạ, xin mời!

- Cảm ơn!- Cậu nghe được tiếng nói này thì quay lại, nở một nụ cười tỏa nắng khiến ai nhìn vào cũng thấy rất ấm áp.

- A, Nhật Duật?- Phật Kim chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn vị khách kia. Cô vẫn chưa thực sự dám chắc người này đúng với cái tên đó.

- Chị!?- Cậu cũng đã nhận ra người quen.

A, cậu lại đến vào đúng hôm cô đi làm, đúng là trùng hợp ghê luôn!

Đôi khi, Phật Kim thực sự tin vào số phận. Cô thấy, nếu như hôm ấy trời không mưa hoặc cô chọn đóng cửa quán sớm, hay chỉ cần anh về trước một chút thôi, cô có lẽ cũng sẽ vĩnh viễn không gặp được anh kì diệu như thế. Nếu khi đi du lịch cô không đi lạc, chắc chắn sẽ không gặp được anh. Buổi tối mà cô mất ngủ hôm đó, chỉ cần cô không có chút can đảm để nhắn cho anh, có lẽ cô cũng sẽ không biết anh là Tiểu Cá Cảnh. Dường như luôn có một sự sắp xếp an bài sẵn, muốn thay đổi cũng không được, đã là số mệnh ngay từ đầu.

Oh, stop, stop! Lại nghĩ lung tung nữa rồi! Dạo này cô sao vậy? Aaaaaaaaaaa... Rất hay mất tập trung, còn toàn nghĩ về anh nữa chứ! Hức, có khi nào... Mà thôi, dẹp dẹp dẹp, cô không dám nghĩ cái gì nữa, chút nữa thôi thì cô sẽ bị chính bản thân mình dọa sợ mất.

- Em còn tưởng sẽ không gặp được chị cơ!

- May đấy, không hiểu sao hôm nay chị lại đi làm nữa...

- Thì tại có em đây mời gọi mà, kiểu gì chẳng phải đến để gặp soái ca này!

- ...- Phật Kim rất đơn thuần. Cô không biết trên thế giới có tồn tại chủng loại có tên "tự luyến" này.

- Ơ, em nói gì không đúng à?

- ...

- Thôi, được rồi, chỉ là em muốn đến đây học pha cà phê một chút...

Lát sau, dưới anh mắt tò mò của nhân viên trong quán, một cậu trai trẻ khá đẹp trai được đưa xuống bếp, đứng bên cạnh tận mắt chứng kiến từng bước từng bước của món cà phê bí truyền của quán do chính tay Phật Kim làm ra.

Tại sao cô lại đồng ý? Rất đơn giản. Từ giờ trở đi, lợi nhuận 1/15 của quán cà phê trong Nha Trang hàng tháng sẽ là của cô. Hơ hơ, cô thật biết kiếm tiền mà!

Nhật Duật tỏ vẻ rất thích thú, vừa xem vừa hí hoáy ghi chép lại ra tới mấy trang giấy.

Cho tới khi cà phê đã đổ ra tách, Nhật Duật mới mở miệng nói câu đầu tiên từ khi xuống bếp tới giờ:

- Em thấy chị khéo tay thật đấy!

- Ồ, thế hả?

- Vâng, chị khéo tay lắm, cả về cái vụ thêu lần sinh nhật bà hôm trước, em cũng chưa kịp hỏi chị nữa. Chị học ở đâu vậy?

- À, cái đấy hả? Chị có học gì đâu, tự mình mày mò mà. Cả giác như vậy khá đẹp...- Phật Kim dùng khăn lau bàn tay mình.

Vẻ mặt Nhật Duật hiện tại cực kì khó tả. Phải mất rất lâu, khả năng ngôn ngữ của cậu mới hồi phục được.

- Chị!- Cậu kích động kêu lên.

- Sao vậy?

- Kiểu thêu này chỉ dành cho vua chúa trong cung thời xưa, chỉ các công chúa, những cung nữ nhất định mới được học thêu kiểu này. Đây là kiểu thêu thủ công chuyên dùng để thêu rồng lên áo vua và thêu phượng lên áo hoàng hậu, độ khó rất cao, hơn nữa còn thất truyền đã lâu, chị làm thế nào vậy?

- Có lẽ em nhìn nhầm mà thôi- Phật Kim không nghĩ đây là sự thật.

- Không, em khẳng định là không. Em đã soi dưới kính lúp rồi mà, chắc chắn là thật 100%, chỉ tiếc chỉ và vải đều không phải loại tốt nhất.

- Thật á? 

Một cái gật đầu chắc chắn khẳng định câu nói của cô.

- Chị phải tin em chứ, em đang học đại học chuyên ngành Lịch sử Mĩ thuật mà!

- Gì chứ?- Chính Phật Kim cũng choáng váng- Trời ạ, chị đã làm thế nào vậy?

Cuộc nói chuyện của hai chị em kết thức trong sự nghi vấn của cả hai. Nhật Duật đang thắc mắc Phật Kim làm sao có thể tự mày mò ra kĩ thuật thêu cao siêu ấy; còn Phật Kim- người làm ra cái áo thêu- lại thắc mắc tại sao bản thân có thể làm được thành như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net