Chương 47
- Bệ hạ, Côn Luân lệnh chủ chắc chắn sẽ đi đường rừng. Ông nhìn quanh rừng quan sát - Đưa một người mù đi chắc chắn chưa đi xa được, chưa tính còn phải nghỉ ngơi.
- Lão Diên, ông dẫn người đi hướng nam, người hướng bắc, ngươi hước tây, còn lại theo ta
Hắn phân bố
- Vâng, bệ hạ
.....
- Thẩm Nguy, ngươi mệt chưa? Nghỉ chút nhé
Nam nhân quay chân, nhảy xuống ngựa, nắm hai bàn tay hắn:
- Được
- Nam nhân đỡ y xuống, ngồi tựa lưng vào gốc cây
- Chúc Hồng, đưa ta vò nước
- Lệnh chủ
Nàng lấy vò nước giắt bên ngựa, ghen tỵ nhìn cảnh tượng trước mặt rồi đưa cho nam nhân. Nam nhân mở nắp ra, đưa cho y
- Cảm ơn
Sau đó, nam nhân nghe thấy tiếng vó ngựa, liền vội thả ngựa đánh lạc hướng, dẫn y cùng tùy tùng trốn vào cỏ rậm, nhìn ra ngoài:
- Hắn đúng thật ghê gớm
- Suỵt
Tới gần chỗ bụi cỏ rậm mà bọn họ đang nấp, hắn nhướn mày nghi hoặc nhìn rồi kêu quân lính bắn tên vào. Nam nhân liền vội vàng ôm, che chắn cho y, liền lãnh 1 mũi tên ở vai trái và sau lưng. Nam nhân cắn răng, cắn răng nhịn đau quay lại. Thấy không có động tĩnh gì, hắn liền dẫn quân chạy thẳng lên phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net