chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--
13.07.2015

Khoa của tôi cùng khoa Đông Phương Học và Công Nghệ Thông Tin tham gia học phần Giáo Dục Quốc Phòng chung ở quân khu 7. Điều kiện là bắt buộc học nội trú trong bốn tuần.

Đám sinh viên chúng tôi không cần bàn cãi, cực kỳ phấn khích vì có thời gian ở chung với nhau lâu như vậy. Những kỷ niệm sẽ được tạo ra và những mối quan hệ thân thiết cũng thế.

Đó cũng là lần đầu, tôi và Giang ở gần nhau để cùng bắt đầu trò chuyện.

Tôi nhận ra Giang không phải người khó gần. Ngược lại, cô bạn rất dễ thương và trẻ con nữa. Khi vui, cô nàng cười tươi hết cỡ, khi chù ụ thì cực phụng phịu.

Đó cũng là những lần đầu chọn món ăn như nhau và ngồi cạnh nhau trong phòng ăn tập thể.

Đó là lần đầu hai đứa tắm chung do chia ca vì chỉ phòng tắm cho mười sáu đồng chí.

Và đó là lần đầu hai đứa ngủ chung giường do phòng B54 tôi bị đồn...có ma. Nên các nữ chiến sĩ dồn giường lại ngủ chung cho bớt sợ. Khi đó tôi nhận ra, ôm Giang ngủ rất thoải mái, và tôi cũng nhận ra bạn nữ này ngủ rất vô tâm; cho dù có bị chọt, nhéo, cạp cạp, cù lét cũng không chịu thức, đến khi cô nàng thức thì lại xoa xoa đầu tôi bảo " Ừ ừ, ngủ đi, ngoan"

Tôi mắc cười và cảm thấy cô bạn tôi đáng yêu quá thể, rồi lại nhẹ nhàng ôm chặt hơn và đầu hàng khép mắt đi ngủ.

Đêm đó ấm áp vô cùng.

Từng bước, từng bước một, khi tôi và Giang thân thiết với nhau hơn thì những người khác trong phòng lại xảy ra mâu thuẫn. Con gái mà, ở chung không sớm thì muộn cũng lục đục.

Mười sáu đứa đột nhiên chia phe lung tung chỉ vì bị một nhân tố nói xấu sau lưng qua lại.

Tôi và Giang vẫn ở vị trí trung lập, chúng tôi giàn hoà cho mọi người, và đột nhiên cả hai đều cảm thấy tin tưởng nhau hơn nữa.

Ngày thi cuối học phần, Giang gặp chuyện lớn. Chẳng là cô bạn quá hiền, quá trung thực, và.. quá khờ.

7:30 sáng, khi chúng tôi ngồi vào bàn chuẩn bị thi lý thuyết. Một cô bạn cùng phòng ngồi kế tôi phát hiện trong hộc bàn có tài liệu, ( đó là tài liệu kín của đại đội trưởng phát cho sinh viên học, không qua kiểm soát của quản lý quân khu). Cô bạn đã hoảng sợ hỏi tôi phải làm sao, tố bảo cứ chuyền xuống bàn dưới đi, rồi cô nàng làm y theo.

Y như dây chuyền công nghệ cài sẵn, các cô gái tiếp tục chuyền hết sức chuyên nghiệp và điểm đến cuối cùng là bàn của Giang.

Giang hốt hoảng, không biết làm gì cũng không biết chuyền đi đâu, vì ngồi bàn cuối dãy giữa rồi. Nên.. nữ cường Lưu Giang quyết định dõng dạc đem đưa cho thầy (cũng là vị đại đội trưởng kia)  trước con mắt sững sờ của mọi người.

Và kết quả, cô nàng bị ghim tên, bị mắng té tát và dọa hủy kết quả thi.

Mấy chúng tôi vây quanh an ủi, và quạu giùm Giang. Lần đầu tôi thấy Giang tức đến phát khóc. Em vừa lo sợ, vừa tức giận " thằng khốn nào chuyền xuống cho tao".  Cô bạn bên cạnh tôi thì không dám hó hé, chỉ khẽ níu tay tôi bảo:
- Tui sợ quá Tường ơi, mấy bạn dữ quá, phải làm sao giờ.
- Tôi nghĩ là bà nên nói ra, bà là người chuyển, nhưng do bất đắc dĩ và bà hoàn toàn không biết người cuối là Giang. Không thì tụi nó mò cũng ra, đến lúc đó tôi không chắc tụi nó có làm gì bà hơn nữahay không đâu.

Bạn cùng phòng làm theo lời và đương nhiên nhận một tràng gào thét của nhóm tôi. Tôi thì giữ nét trung lập có hơi nghiêng về cô bạn tội nghiệp vì cô bạn khóc hết nước mắt nắm chặt tay tôi rồi và vì nếu xét ra tôi là người kêu cổ chuyển tài liệu đi.

Cho đến khi Trúc Ly hỏi tôi:
- Mày thấy thương cho nó vì nó khóc lóc, thế mày có thương Giang không? Mày không thấy Giang cũng khóc sao?

Tôi sững người quay đầu nhìn Giang. Đau lòng khi thấy em đang chăm chú hướng về tôi bằng ánh mắt mất mát pha thất vọng.

Tôi im lặng không đáp. Từ thời điểm đó, tôi tự hứa lòng sẽ không bao giờ làm em phải buồn nữa. Tôi không thích nhìn em phải khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net