Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Thanh Lãng nắm lấy cổ tay Ngô Hoan, trong lòng cảm thán trước xúc cảm mềm mượt như tơ lụa này, rất nhanh khiến cô lộ ra vẻ mặt đáng khinh.

“Sao hôm nay cậu không đeo khẩu trang?”

Ngô Hoan nghe vậy liền giơ tay sờ lên mặt, quả nhiên cậu không đeo khẩu trang, sao tiên sinh không nhắc cậu.

"Quên mất."

"Để tớ cho cậu mượn một cái."

"Cảm ơn."

Khi Ngô Hoan bước vào chỗ ngồi, cậu chợt nhận thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình, cậu quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt lần này không hề di chuyển, nơi phát ra tầm mắt là chỗ đám người Phó Ngân Hà.

Phó Ngân Hà vẻ mặt khó dò nhìn cổ tay cậu đang bị Tống Thanh Lãng nắm lấy, Du Phi Bạch chống cằm nhìn cậu với vẻ hứng thú, còn Đỗ Chu Lạc thì dựa vào vai Du Phi Bạch lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt cũng có chút hứng thú.

Lâm Trường Túc ngẩng đầu, gật đầu với cậu, mỉm cười chào hỏi, giống như hai năm trước khi bọn họ chưa xé rách mặt, khi ấy cậu vẫn cho rằng Lâm Trường Túc là một người tốt.

Ngô Hoan thu tay lại, cúi đầu sắp xếp sách vở, nhất thời không hiểu được thái độ của đám người Phó Ngân Hà.

Tống Thanh Lãng rất quan tâm đến trạng thái tâm lý hiện tại của Ngô Hoan, cô sợ cậu lại bị kích thích nên lại nói thêm vài lời quan tâm. Ngô Hoan mỉm cười nói cậu không sao, hiện tại tình trạng của cậu rất tốt, ngay cả bác sĩ cũng nói cậu không cần phải uống thuốc nữa.

Đương nhiên cậu không nói ra lời của bác sĩ, cậu không muốn người khác biết mình có bệnh về tâm lý.

Buổi trưa khi chuông tan học vang lên, tất cả học sinh đều chạy tới nhà ăn của trường, Ngô Hoan ở lại trong lớp, cầm hộp cơm trưa buổi sáng cậu mang đến chuẩn bị hâm nóng. Trong lúc này, bạn bè của Tống Thanh Lãng như thường lệ mời cô đến căng tin, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là lần này bọn họ lại mời cả Ngô Hoan.

Ngô Hoan có chút kinh ngạc, bởi vì ngoài lần đầu tiên bọn họ mời cậu vì khách sáo ra, từ đó đến nay cũng không hề nói những lời tương tự, còn mơ hồ bài xích cậu, sao bây giờ lại đột nhiên mời cậu?

Cậu lắc đầu từ chối nhưng lại được những người này thân thiện đáp lại: "Cậu mang cơm theo à. Vậy lần sau chúng ta cùng đi nhé."

Ngô Hoan thờ ơ với lòng tốt của họ, bởi vì cậu không hiểu tại sao những người này lại đột nhiên tỏ ra tử tế, chẳng lẽ là vì tiên sinh? Đúng, ngay cả bố mẹ của Phó Ngân Hà cũng sợ tiên sinh, vậy nên bọn họ cũng vì nể mặt tiên sinh nên mới đối xử tốt với cậu.

Nhìn chằm chằm vào lò vi sóng đang làm việc, trong lòng Ngô Hoan hiếm khi lộ ra chút ác ý xấu xa, đáng tiếc bọn họ lấy lòng nhầm người rôi, cậu vĩnh viễn sẽ không vì chút lòng tốt bố thí này mà đối tốt với bọn họ.

“Ding” một tiếng, thức ăn đã được hâm nóng.

Ngô Hoan lấy hộp cơm ra, quay lại thì thấy Lâm Trường Túc không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng cậu, cậu mặt không biểu cảm nhìn Lâm Trường Túc.

Lâm Trường Túc chỉ hộp cơm trong tay nói: “Tôi cũng mang cơm theo.”

Ngô Hoan yên lặng tránh ra, đi sang một bên ngồi xuống ăn.

Nhưng chỉ một lúc sau, Lâm Trường Túc cũng đi tới, đặt hộp cơm xuống, ngồi đối diện Ngô Hoan, hắn nhìn hộp cơm của Ngô Hoan, cười nói: “Thật phong phú.”

Ngô Hoan không để ý tới hắn.

Lâm Trường Túc: “Không ngờ hóa ra là Lâu tiên sinh nhận nuôi cậu, khi đó tôi tìm khắp các bệnh viện ở Bắc Kinh cũng không tìm thấy hồ sơ bệnh án nào của cậu… Nhưng bây giờ thấy cậu sống tốt như vậy tôi cũng rất vui.”

Ngô Hoan dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâm Trường Túc có một khuôn mặt khiến người ta dễ dàng sinh hảo cảm, còn có khí chất khiến người ta cảm thấy thoải mái, khi hắn mỉm cười nhìn vào mắt bạn sẽ khiến bạn lầm tưởng rằng hắn đang chú ý đến bạn, lắng nghe bạn, và... tôn trọng bạn.

Lúc này Lâm Trường Túc đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ngô Hoan, tựa như đang nhìn người mình yêu.

Ngô Hoan đã quá quen với ánh mắt này, cậu đã nhìn thấy nó vào hai năm trước, chỉ có Lâm Trường Túc là người duy nhất ngoài mặt tôn trọng cậu.

“Cậu đi tìm tôi?”

Lâm Trường Túc gật đầu: “Sau khi cậu ngã xuống, Phó gia đã giấu kín tất cả tin tức về cậu. Ngay cả Phó Ngân Hà cũng không biết cậu ở đâu, tôi tìm hết bệnh viện này đến bệnh viện khác cũng không tìm thấy cậu, chỉ có thể xác nhận cậu còn sống. Tôi còn tưởng đám người Phó Ngân Hà đã đuổi cậu đi, không ngờ bọn họ lại đưa cậu cho _ _”

Ngô Hoan nhìn thẳng vào mắt Lâm Trường Túc, Lâm Trường Túc chớp chớp mắt, nhìn sang chỗ khác một cách tự nhiên: "Ngô Hoan, sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"

“Tại sao lúc đó cậu không ngăn họ lại?”

Khi cậu rơi từ trên sân thượng xuống, rõ ràng Lâm Trường Túc đã ở đó. Cậu đưa tay cầu cứu Lâm Trường Túc, tại sao lúc ấy Lâm Trường Túc chỉ đứng sang một bên lạnh lùng quan sát?

"Phó Ngân Hà hận cậu, quyết tâm dạy cho cậu một bài học khó quên, để cậu thức thời tự nguyện rời khỏi nhà họ Phó, những người khác lại nghe theo hắn, lời nói của một mình tôi không có sức nặng," Lâm Trường Túc cười khổ: “Mỗi lần tôi nói đỡ cậu thì cậu sẽ càng bị bắt nạt nghiêm trọng hơn. Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc...Tôi không phải là đang bào chữa cho bản thân, nhưng mà Ngô Hoan, sau chuyện đó tôi rất hối hận."

Ngô Hoan chăm chú nhìn hắn, thật lâu sau mới “Ồ” một tiếng rồi tiếp tục ăn.

Lâm Trường Túc cũng chuyên tâm ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngô Hoan, nhưng hắn cũng không cố gắng nói chuyện, giải thích hay bào chữa cho mình nữa.

Ngô Hoan ăn xong, đi ra ngoài rửa hộp cơm, dùng khăn giấy lau khô rồi đem phơi dưới ánh nắng Mặt Trời, cậu ngẩn người đứng trong bóng râm, nghĩ buổi tối khi về sẽ thương lượng với quản gia bà bà đổi canh bồi bổ, cậu không muốn uống canh xương nữa.

Buổi tối khi ngủ, chân cậu luôn bị chuột rút.

Sau đó cậu lại nghĩ đến tiên sinh. Trong bữa sáng, tiên sinh đột nhiên nói sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cậu và thông báo một chuyện, Ngô Hoan phản đối không có hiệu quả.

Tiên sinh cái gì cũng đều tốt, mỗi tội có đôi lúc ngài ấy quá độc đoán chuyên quyền.

Ngô Hoan đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt nghe thấy có người gọi mình: "Ngô Hoan? Ngô Hoan. Ngô Hoan."

Cậu hoàn hồn lại, quay lại thì nhìn thấy Phó Ngân Hà không biết từ bao giờ đã đứng ở bên cạnh cậu, Phó Ngân Hà hình như đang nói chuyện, nhưng Ngô Hoan không nghe thấy, cậu chọn cách phớt lờ nó.

Ngô Hoan cảnh giác nhìn chằm chằm Phó Ngân Hà, lùi lại: "Đừng, tới đây!" Cậu căng thẳng đến độ trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, ngay cả uy hiếp cũng chẳng chút khí thế.

Phó Ngân Hà cảm thấy cậu như vậy vừa buồn cười vừa dễ thương, hắn dừng lại tại chỗ và hứa với Ngô Hoan: "Em sẽ không qua đó, em chỉ muốn nói chuyện với anh. Còn nữa, em xin lỗi."

Ngô Hoan: "Xin lỗi?"

“Đúng. Em muốn xin lỗi anh về chuyện hai năm trước, Ngô Hoan, xin lỗi." Phó Ngân Hà nhìn sâu vào mắt cậu: "Sau khi anh gặp tai nạn, em vẫn luôn tìm anh, cậu nói đã đuổi anh đi, hóa ra cậu đã lừa em, chính ông ấy đã giấu anh đi!”

Ngô Hoan chỉ cảm thấy buồn cười, sao Phó Ngân Hà có thể nói ra được nói những lời này? Sao hắn có thể nhẹ nhàng nói một câu “xin lỗi", nói hắn thấy hối hận là coi như xong chuyện?

"Lúc đó tôi suýt nữa thì chết, bây giờ cậu chỉ nói một câu ‘xin lỗi’ là đền được nửa cái mạng của tôi sao?"

Phó Ngân Hà có chút hoảng hốt, "Không... Em không có ý đó, em chỉ muốn đền bù cho anh thôi _ _"

“Vậy cậu,” Ngô Hoan ngắt lời hắn, chỉ vào tòa nhà giảng dạy năm tầng trước mặt: “Cậu cũng có thể nhảy từ đó xuống không?”

“Em..." Phó Ngân Hà nhìn Ngô Hoan, có chút ngơ ngác, có chút bối rối, lại có chút buồn bã, "Ngô Hoan, thực xin lỗi."

Ngô Hoan trong lòng cười nhạo sự đạo đức giả của hắn, đi vòng qua hắn, cầm hộp cơm lên vội vàng rời đi, ở góc đường nhìn thấy Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc đang nghe lén.

Du Phi Bạch sắc mặt vô cảm, còn Đỗ Chu Lạc biểu tình phức tạp, Ngô Hoan không biết bọn họ từ đâu đến biểu diễn vẻ lòng đầy phức tạp trước mặt cậu, tốt nhất là đừng nên nói với cậu là bọn họ đều hối hận, tất cả là do lúc đó bọn họ còn trẻ chưa hiểu chuyện.

Như vậy rất khiến người khác ghét!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC