CHƯƠNG 13 + 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lau người cho hai bà cháu bằng nước ấm xong, lại mang họ đặt lên giường có hệ thống sưởi, nhìn thấy chân mày họ giãn ra, vất vả cả buổi hiện tại Liễu Chân Nhã mới lau được mồ hôi chảy đầy trên trán, tốt rồi, xem ra không cần phải mời bác sỹ.

"Em gái, em cũng nên tắm nước ấm để làm ấm người đi" Lưu Úy tay lau mái tóc ướt sủng, chân mang dép lông thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp đi đến, người mặc áo lông đen kết hợp với chiếc quần mỏng màu xám tro tôn lên vóc dáng cao ráo, cường tráng, gương mặt nhờ tắm nước nóng trở nên ửng hồng, khỏe khoắn...Thế này trông Lưu Úy rất đẹp trai.

Nhưng Liễu Chân Nhã cũng không để ý đến bề ngoài tuấn tú của Lưu Úy, cô chỉ khẽ nhíu mày nói: "Chú gọi con là Chân Nhã là được rồi, với lại tuy trong nhà có mở hệ thống sưởi, nhưng chú mặc ít như vậy coi chừng bị cảm lạnh."

Bàn tay đang lau tóc của Lưu Úy cứng lại một chút, "Được rồi, Chân Nhã, tuổi tôi cũng đâu đến mức bị gọi là chú đâu nhỉ?"

Liễu Chân Nhã nghiêm túc nói: "Hai tháng nữa con mới 16 tuổi, chú nhìn qua chắc cũng phải 30 tuổi, con không gọi là chú thì gọi là gì bây giờ? Nếu tính theo tuổi mà con sinh Giang Thành , tuổi của chú đã làm ba con rồi."

"Ha ha..." Lưu Úy cười gượng một tiếng: "À, Chân Nhã, cậu nhóc đó..." chỉ chỉ cậu nhóc đang mút ngón tay trên giường, "Cậu nhóc đó là em sinh à?" Bây giờ Lưu Úy cũng không để ý đến cách xưng hô của Liễu Chân Nhã nữa, mà đang rồi rắm việc một đứa trẻ lại có thể sinh ra một đứa trẻ.

Liễu Chân Nhã ôm Liễu Giang Thành đến giường của hai bà cháu San San, vén chăn cho cậu nhóc xong mới xoay người ôm Cốc Noãn vào phòng tắm, "Con chắc chắn Giang Thành là con sinh. Chú, con mang Cốc Noãn đi tắm, tối nay phải phiền chú rồi."

Lưu Úy ngơ ngác nhìn cửa phòng tắm đóng lại, sau đó nhún vai đi vào bếp. Trẻ con thời nay thật là, haizzz... nhớ đến năm mười sáu tuổi anh làm gì nhỉ, ừm, vùi đầu vào việc học để có được một tương lai tươi sáng.

Ở trong phòng tắm một lúc, từ miệng ma nữ ma nữ vẫn đi theo bên cạnh cô mà Liễu Chân Nhã biết được lai lịch của ma nữ và hai bà cháu ngoài kia.

Ma nữ tên là Vệ Hồng, chết cách đây hơn hai năm khi 26 tuổi. Bà lão trên giường tên Vương Tú 47 tuổi, cô bé Hướng San thì mới 5 tuổi. Chuyện Vệ Hồng thành ma, Vương Tú và Hướng San thành ăn xin chỉ có thể nói là câu chuyện cẩu huyết không thể cấu huyết hơn.

Vệ Hồng là người ở một thị trấn nhỏ ven biển, ba cô mất khi cô còn nhỏ, mẹ cô một mình nuôi cô khôn lớn. Khi học đại học thì Vệ Hồng quen biết Hướng Vân Sơn, sau khi tốt nghiệp thì cùng Hướng Vân Sơn xây dựng gia đình, một năm sau thì có cô bé Hướng San.

Vệ Hồng cứ nghĩ rằng cô cùng Hướng Vân Sơn cứ như vậy mà sống yên ổn hạnh phúc cả đời, nhưng ngay khi Hướng San được hai tuổi thì Hướng Vân Sơn bất ngờ muốn ly hôn với cô, Vệ Hồng cứ như đang mơ mà bị người ta dùng gậy đánh cho tỉnh dậy. Cô đã khóc lóc, ầm ĩ, uy hiếp với Hướng Vân Sơn nhưng sau đó mới biết là Hướng Vân Sơn có bồ bên ngoài, mà cô gái đó lại là con gái của Huyện trưởng. Chỉ cần lấy con gái Huyện trưởng, ngay lập tức anh ta có thể vào làm ở cơ quan Huyện, nói không chừng sau này còn đi xa hơn nữa, đối mặt với hấp dẫn đó, Hướng Vân Sơn động lòng, và ngay sau đó đòi ly hôn với Vệ Hồng.

Còn Vệ Hồng thì không muốn ly hôn, trước đó cô đã van nài, cầu xin Hướng Vân Sơn, còn uy hiếp cô bồ bên ngoài của anh ta, kéo dài một năm, một ngày nọ cô con gái huyện trưởng kia kêu người đến đánh Vương Tú, quá tức giận nên Vệ Hồng uống thuốc ngủ tự sát.

Cứ ngỡ chết xong là hết chuyện, nhưng Vệ Hồng lại cảm thấy cô không chết hẳn, cô có suy nghĩ có ý thức, chỉ là cô không có hình dáng gì, cũng không ai nhìn thấy được cô.

"Cô biết không, làm ma so với người còn đau khổ hơn, khi biến thành ma tôi mới hối hận về sự ngu ngốc của mình, cái loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ đó...tại sao tôi lại vì anh ta mà tự sát? Chỉ khổ cho mẹ và con tôi, nhìn thấy họ bị cô ả kia bắt nạt, tôi thật sự..." Vệ Hồng bay xung quanh bồn tắm, mái tóc dài từ dưới đất bắt đầu dựng thẳng lên trên.

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Liễu Chân Nhã biết là Vệ Hồng đang bắt đầu tức giận. "Sau khi cô chết thì Hướng Vân Sơn mang theo Hướng San tái hôn với cô con gái Huyện trưởng kia à?"

Mắt Vệ Hồng đỏ lên, bắt đầu chuyển sang dữ tợn: "Đúng vậy, bọn chúng kết hôn, ngay ngày hôm sau sau khi tôi chết bọn chúng đi đến cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn. Không chỉ như vậy, Hướng Vân Sơn vì muốn có thể diện đã đón mẹ tôi đến gia đình mới của anh ta phụng dưỡng."

"Nếu như vậy thì anh ta coi như cũng không tồi, cô tự sát là do cô lẩn quẩn trong lòng, không liên quan lắm đến anh ta, nhưng sau đó anh ta còn phụng dưỡng mẹ cô, như vậy cũng coi như anh ta còn có lương tâm."

Vệ Hồng cười dữ tợn: "Lúc đầu tôi cũng nghĩ như cô. Nhưng mẹ tôi vừa mới đến ở một tháng, cô vợ mới cưới của anh ta đã lộ ra bộ mặt thật của ả, cô ta đối xử với mẹ tôi như con ở, không những mọi việc trong nhà đều bắt mẹ tôi làm...ả ta...đôi khi cao hứng còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ tôi. Còn San San, ả ta nhốt trong nhà không cho ra ngoài chơi, thường xuyên bỏ đói con bé, San San vừa khóc là cô ta tát ngay vào mặt San San. Những hành vi của cô ta, Hướng Vân Sơn biết rất rõ, anh ta không nói gì ngược lại còn bảo mẹ và con gái tôi nhân nhượng con đàn bà đó nữa!"

Nghe Vệ Hồng kể lại, ý nghĩ đầu tiên của Liễu Chân Nhã là: Thời buổi này, bọn tiểu tam càng ngày càng kiêu ngạo, cô con gái Huyện trưởng kia cùng với cô ả Lưu Lệ vợ sau của chồng trước cô ở phương diện nào đó giống nhau y hệt, nói vậy, Mẹ Thạch ở nhà mới của Thạch Lâm không biết có thể chịu được sự ngược đãi của cô ả Lưu Lệ hay không nữa!

Vệ Hồng nói tiếp: "Khoảng 1 năm trước, Hướng Vân Sơn mang đồng nghiệp về nhà chơi, vô tình gặp được mẹ tôi, sau đó mọi người ở cơ quan Hướng Vân Sơn nói anh ta và vợ ngược đãi mẹ già và con nhỏ, vì vậy mà sau đó mẹ tôi và San San bị con đàn bà kia đuổi ra khỏi nhà. Ả ta không muốn mẹ tôi nói ra nói vào cô ta nên ngăn cản mẹ tôi về nhà ông bà. Cùng đường, mẹ tôi mang theo San San đi rửa chén cho cơ quan Huyện, nhưng con đàn bà kia dăm ba hôm lại đến mỉa mai soi mói mẹ tôi. Cuối cũng mẹ tôi mang San San đến thành phố Thiên Hải này."

"Mẹ tôi không có học thức, lại lớn tuổi, ở thành phố Thiên Hải rộng lớn này căn bản là không thể xin được việc, dùng hết tiền mang theo bên người, bà chỉ có thể dẫn San San đi ăn xin kiếm sống mà thôi. Nửa năm làm ăn xin, tôi nhìn thấy mẹ tôi và San San bị người ta khinh ghét xua đuổi, bị người ta vô duyên vô cớ đánh chửi, tôi căm hận bọn chúng, cũng càng căm hận bản thân mình...."

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Vệ Hồng." Liễu Chân Nhã hô to với Vệ Hồng, người khác không nghe thấy Vệ Hồng gào khóc thảm thiết, không nhìn thấy được gương mặt dữ tợn ghê rợn của cô, nhưng cô có thể nhìn thấy, nghe thấy rất rõ: "Chị Vệ Hồng, chị đừng vội, chị, Bà Vương và San San không phải đã gặp tôi rồi sao, chị yên tâm, tôi sẽ giúp mọi người."

Vệ Hồng bình tĩnh lại bay xuống, mái tóc dại phía sau cũng nhẹ nhàng hạ xuống bay bay phía sau đầu cô: "Chân Nhã, cảm ơn em."

Liễu Chân Nhã vốc một ít nước ấm xuống sàn, cam chịu nói: "Ai bảo em có thể thấy được chị cơ chứ." Nhìn vẻ mặt ngày càng nhu hòa của Vệ Hồng, Liễu Chân Nhã suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chị Vệ Hồng, em nói giúp chị tức là giúp chị chăm sóc cho Bà và San San, còn nếu chị muốn trả thù Hướng Vân Sơn và vợ anh ta thì em không giúp được." Việc hại người cô không thể làm, cũng không có nghĩa vụ phải làm. Tiểu Mật luôn nói ở đời luôn luôn có nhân quả báo ứng, Hướng Vân Sơn và vợ anh ta như vậy, trước sau gì cũng gặp phải báo ứng mà thôi.

"Chị cũng biết là em không giúp được." Vệ Hồng nhẹ nhàng cười. "Hướng Vân Sơn bây giờ là bí thư Huyện, con đàn bà kia thì làm ở Viện Kiểm Sát, phía sau chúng còn có chỗ dựa vững chắc, chị cũng không thể hại em được. Lúc vừa biến thành ma chị chỉ hận là không giết được Hướng Vân Sơn và con đàn bà đó rồi lột da rút gân bọn chúng, nhưng mà khi nhìn thấy mẹ và San San chịu bao khổ cực, chuyện báo thù gì gì đó chị không muốn suy nghĩ nữa, chỉ mong mẹ chị và San San bình an sống sót là được rồi."

"Yêu cầu này của chị em có thể giúp được, em tuy nhỏ tuổi cũng không có việc làm, nhưng để Bà sống thọ ở nhà em đến lúc qua đời, để nuôi San San đến khi thành gia lập nghiệp thì vẫn có thể, chị có thể yên tâm." Liễu Chân Nhã thấy không còn gì lo ngại nữa thì ngay lập tức đem Vương Tú và San San vào phạm vi bảo vệ của mình.

"Chân Nhã, cảm ơn em, chị không biết lấy gì để báo đáp em nữa." Vệ Hồng cúi đầu trước Liễu Chân Nhã, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt cô rơi lên mu bàn tay Liễu Chân Nhã. Giọt nước mắt đó khiến Liễu Chân Nhã bỗng dưng cảm thấy toàn thân thoải mái, kỳ quái thật, chỉ là một giọt nước mắt sao lại mang đến cảm giác tươi mát cả người thế nhỉ?

Liễu Chân Nhã nghi hoặc nhìn giọt nước mắt long lanh trong suốt trên tay, đây là nước mắt ma sao? Trong suốt và hơi óng ánh. Cúi đầu nhìn lại, lại thấy ngọc Phỉ Lam trên cổ sáng lên, tia sáng xanh lục của Phỉ Lam dường như hòa cùng với tia sáng trắng trong của giọt nước mắt trên tay cô. Liễu Chân Nhã thử đem bàn tay đến gần viên ngọc lục bảo trước cổ, viên ngọc dường như vui mừng toát ra càng nhiều ánh sáng xanh lục hơn, ngay sau đó, giọt nước mắt mang ánh sáng trắng chợt lóe lên rồi dung hòa vào viên ngọc lục bảo, cuối cùng, ánh sáng xanh lục của ngọc lục bảo chậm rãi mờ dần rồi từ từ trở lại bình thường, cả Phỉ Lam khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Tuy rằng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng Liễu Chân Nhã có thể biết được là giọt nước mắt của Vệ Hồng đã bị Phỉ Lam hấp thu, dựa theo trực giác của cô thì giọt nước mắt đó chính là phần lễ tạ ơn của Vệ Hồng với cô. Lắc đầu một cái, Liễu Chân Nhã nói với Vệ Hồng: "Chị Vệ Hồng, lễ vật cảm ơn của chị em đã nhận được, lễ vật rất tuyệt vời".

"Sao em?" Vệ Hồng nghi hoặc hỏi lại. "Chị chưa đưa cái gì cho em hết mà."

"Không, chị đã đưa rồi, chỉ là chính chị cũng không biết mà thôi. Ha ha, chị chỉ cần biết là mình đã đưa lễ vật tạ ơn rồi là được rồi."

"Vậy thì tốt rồi!" Hai mắt Vệ Hồng tràn ngập vui mừng, bản thân cô ấy cũng rất vui vẻ: "Mẹ chị cùng San San giờ đây đã có chỗ ở đàng hoàng, chị cuối cùng cũng đã có thể buông được gánh nặng và sự áy náy trong lòng rồi."

"Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc họ thật tốt." Đang nói thì Liễu Chân Nhã bất ngờ kinh ngạc nhìn Vệ Hồng: "Chị Vệ Hồng, chị..." một chùm ánh sáng trắng từ trên trời chiếu xuống bao quanh Vệ Hồng, hình dáng Vệ Hồng cũng biến mất giữa chùm ánh sáng kia. Ba bốn giây sau khi chùm sáng xuất hiện và Vệ Hồng biến mất, Liễu Chân Nhã sững sờ ngồi trong bồn tắm nhìn qua nhìn lại: "Chị Vệ Hồng, chị đi đâu rồi?"

"Mẹ, không thấy ma nữ kia nữa hả mẹ?" Cốc Noãn vừa nghịch nước trong bồn tắm lớn vừa cất giọng nho nhỏ hỏi cô. Mẹ cô bé vừa vào phòng tắm đã bắt đầu lầu bầu nói chuyện với không khí, cô bé biết là mẹ đang nói chuyện với ma nữ, thật bất công, sao mẹ có thể thấy được ma nữ mà cô bé lại không thấy được chứ?

Nhìn khắp phòng không thấy hình dáng của Vệ Hồng đâu, Liễu Chân Nhã không tìm nữa: "Ừm, chắc là chị ấy đi rồi, à, chắc là đi đầu thai." Tuy rằng không nhìn thấy được hắc bạch vô thường trong truyền thuyết, nhưng chùm sáng từ trên trời chiếu xuống kia chắc cũng có tác dụng giống như hắc bạch vô thường rồi.

"Mẹ, chà lưng cho Noãn Noãn đi, Noãn Noãn không với tay ra sau lưng được." Trẻ con vốn không để ý nhiều, nghe nói ma nữ đi rồi, Noãn Noãn lập tức mang hứng thú với ma nữ đặt qua một bên, nũng nụi đòi mẹ chà lưng "Mẹ, lát nữa Noãn Noãn cũng chà lưng cho mẹ nhé, lưng mẹ trơn trơn, ấm ấm, Noãn Noãn rất thích sờ."

"Được, tí nữa Noãn Noãn cũng chà lưng cho mẹ nhé!"

Hai mẹ con trong bồn tắm hi hi ha ha chà lưng cho nhau.

Liễu Chân Nhã và Cốc Noãn chưng toàn thân thành đỏ rực mới chịu ra khỏi phòng tắm, vào phòng khách thì thấy trên bàn ăn là ba chén trứng chần nước sôi đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm tỏa trong không khí, nhìn bề ngoài có vẻ không tồi.

"Chân Nhã, đến đây nếm thử nào, tôi vừa làm trứng chần nước sôi đấy." Lưu Úy bưng một dĩa dưa cải từ phòng bếp đi ra.

Liễu Chân Nhã đặt Cốc Noãn ngồi xuống xong mới ngồi bên cạnh cô bé, tuy lúc chiều vừa ăn canh cá Văn Anh mang tới, còn thêm mấy quả táo, nhưng trứng chần trước mặt lại làm mấy con sâu thèm ăn trong bụng cô nổi dậy, cô lại thấy đói bụng rồi.

Thấy Liễu Chân Nhã ăn ngon lành, Tiểu Cốc Noãn bên cạnh cô cũng há miệng ăn từng miếng từng miếng, Lưu Úy mỉm cười đẩy dĩa dưa cải đến trước mặt hai mẹ con: "Đây là đồ chua đặc sản của Tứ Xuyên, tôi còn bỏ thêm ớt ngâm vào, nếm thử xem có ăn được không."

Liễu Chân Nhã gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng, vị chua cay rất vừa miệng: "Ngon lắm. Noãn Noãn con cũng ăn một miếng nhé." Sau đó gắp một miếng cải trắng đến miệng Noãn Noãn, Noãn Noãn nhìn một cái rồi ngoan ngoãn há miệng ăn miếng cải trắng cô đưa.

Lưu Úy cười hì hì rồi mới bắt đầu ăn: "Tôi là người Tứ Xuyên, ở đây không có món cay chính tông Tứ Xuyên nên tôi phải tự tay làm đồ chua, ớt ngâm, khi nào thấy thèm ăn một chút thật đã ghiền."

Liễu Chân Nhã cảm thấy bất ngờ nên liếc nhìn Lưu Úy một cái: "Chú Lưu lợi hại thật, đàn ông bây giờ không có mấy người chịu vào bếp đâu!" Lúc nói cũng không ngừng việc thưởng thức trứng chần trước mặt. Nói ai xa, Thạch Lâm chính là điển hình, đừng nói tới xuống bếp nấu ăn, ngay cả chén anh ta cũng chưa từng rửa một lần nữa là.

"Tôi chính là trường hợp đặc biệt đấy!" Lưu Úy cười ha ha, "Tôi ở một mình, không tự nấu thì có mà chết đói!"

Liễu Chân Nhã không nói gì chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Ăn xong, Liễu Chân Nhã don dẹp bàn, rửa chén, để Lưu Úy ngồi chơi với Cốc Noãn, cô lại ở trong bếp nấu cháo, chờ khi hai bà cháu kia tỉnh lại thì có thể ăn được rồi.

Vừa lúc cháo ninh xong tỏa mùi thơm phức thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách nên Liễu Chân Nhã từ nhà bếp bước ra ngoài xem, nhìn thấy người ngoài phòng khách Liễu Chân Nhã nở nụ cười, Bà Vương và San San chắc là đói quá nên mới tỉnh dậy rồi. "Bà Vương, San San, hai bà cháu tỉnh rồi à? Đói bụng chưa, một phút sau là có cháo nóng ăn thôi, hai bà cháu ngồi chờ một tí nhé!"

Vốn là Vương Tú đang che chở cho Hướng San sau lưng vừa trừng mắt nhìn Lưu Úy, lại nghe được câu nói của Liễu Chân Nhã thì không khỏi bất ngờ ngơ ngác. "À,... là hai người cứu tôi và San San sao?", bà còn tưởng là gặp phải bọn buôn người.

"Là mẹ con cứu hai người". Cốc Noãn ngồi trong lòng Lưu Úy hờn dỗi nói: "Là một dì tên Vệ Hồng nhờ mẹ con cứu hai người." Không ai bảo Tiểu Cốc Noãn không được đem chuyện Liễu Chân Nhã có thể thấy ma nói ra nên cô bé Noãn Noãn ngây thơ cứ thế mà thành thật tố cáo.

"Vệ...Hồng, ...con nói là Hồng Hồng?!" Vương Tú kích động vừa khóc vừa tiến lên phía trước bắt lấy cánh tay Cốc Noãn, vừa khóc vừa cười nói: "Mọi người thấy Hồng Hồng? Thật sự là đã gặp được Hồng Hồng? Tôi đã nói là cảm giác của tôi là đúng mà, Hồng Hồng không có chết, con bé vẫn luôn ở bên tôi mà."

Bộ dạng kích động của Vương Tú làm cho Lưu Úy sợ hãi, lại nghe được Cốc Noãn bên cạnh kêu đau, vội vàng hất tay Vương Tú ôm Tiểu Cốc Noãn đứng lên, sợ Vương Tú kích động quá mà làm hại đến Cốc Noãn.

"Các người có thể cho tôi biết nhà của Hồng Hồng ở đâu không? Làm ơn cho tôi biết chỗ ở của Hồng Hồng đi." Vương Tú vừa khóc vừa quỳ xuống đất.

Thấy Vương Tú cố gắng quỳ lạy Lưu Úy, cô bé nhút nhát Hướng San cũng đến bên cạnh bà ngoại cùng bà quỳ lạy anh: "Làm ơn nói cho chúng tôi biết, làm ơn đi mà..."

Đang lúc Lưu Úy ôm Tiểu Cốc Noãn không biết chuyện gì đang xảy ra thì Liễu Chân Nhã bưng cháo từ nhà bếp đi ra: "Ôi, mọi người đang làm gì vậy, trời lạnh thế này quỳ dưới đất làm gì? Bà Vương, San San, sức khỏe hai bà cháu không tốt nên nhanh ngồi dậy đi, có gì chúng ta từ từ nói."

"Cô gái, tôi biết là mọi người biết chỗ ở của Hồng Hồng, làm ơn nói cho tôi chỗ ở của Hồng Hồng đi mà." Vương Tú xoay người sang quỳ lạy Liễu Chân Nhã .

"Hồng Hồng?" Liễu Chân Nhã chưa kịp tiếp thu nên hỏi lại: "Bà Vương, Bà nói Hồng Hồng chính là Vệ Hồng đúng không?"

Liễu Chân Nhã nhìn mọi người trong phòng khách sau đó cười nói: "Bà Vương, Bà với San San ăn chút gì đi, ăn no xong chúng ta từ từ nói chuyện." Nhìn Vương Tú còn muốn nói thêm gì đó, Liễu Chân Nhã cắt ngang: "Bà Vương, San San, mọi người ăn no trước đi, nếu không lát nữa sẽ không có sức nghe con nói chuyện đâu."

Vội vã muốn biết tung tích của Vệ Hồng, Vương Tú vội vàng ăn lấy ăn để cho nhanh hết chén cháo rồi nhìn chằm chằm Liễu Chân Nhã bằng ánh mắt chờ mong.

Hướng San thấy Vương Tú ngưng đũa, cô bé cũng ngưng đũa theo, cúi đầu im lặng nhìn hơn nửa chén cháo còn lại trong chén.

Nhìn thấy cảnh này, Liễu Chân Nhã chua xót muốn khóc, đến ngồi bên cạnh San San dịu dàng vuốt ve cô bé: "San San vẫn còn chưa no đúng không? Dì cùng bà ngoại con nói chuyện, con tiếp tục ăn nhé, ngoan, ăn tiếp đi nào." Liễu Chân Nhã bóc quả trứng luộc đưa cho cô bé. "Bà Vương, chuyện con sắp nói bất kể là Bà chấp nhận hay không chấp nhận, nhưng tất cả đều là sự thật."

Liễu Chân Nhã suy nghĩ trong năm sáu phút xem nên nói như thế nào về câu chuyện ly kỳ này cho mọi người ở đây nghe.

"Con nói đi, chuyện gì Bà cũng tin tưởng con." Ánh mắt Vương Tú khẽ ảm đạm, có lẽ bà cũng đoán được phần nào lời Liễu Chân Nhã sắp nói ra.

"Trước hết, con gái Bà, chị Vệ Hồng thật sự đã chết. Cô ấy chết vì tự sát, chính Bà là người mai táng cho cô ấy đúng không?" Liễu Chân Nhã nhìn Vương Tú mà cho bà một đáp án chính xác.

Vương Tú che mặt khóc thất thanh, "Đúng vậy, con bé đã chết, uống thuốc ngủ quá liều mà chết, chính Bà đã mai táng cho nó." Cho đến bây giờ bà vẫn không muốn tin là con gái mình đã chết, bởi vì bà luôn có cảm giác rằng con gái vẫn luôn kề cận bên mình.

"Những lời con sắp nói tiếp đây có lẽ sẽ vượt ra khỏi cách lý giải của mọi người, xin mọi người im lặng lắng nghe." Liễu Chân Nhã chần chờ sau đó kiên định nói: "Trời sinh con có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy được, theo cách nói của mọi người là thấy được ma quỷ, đúng vậy, trời sinh con có thể thấy được ma quỷ. Trước đó con đã nhìn thấy hồn ma của chị Vệ Hồng, chị ấy bởi vì có chấp niệm mà không thể đầu thai nên phải lưu lại nhân gian, nhưng con đã hứa trước mặt chị ấy là sẽ chăm sóc cho cuộc sống của Bà và San San, sau đó chị ấy biến mất. Con nghĩ, chấp niệm của chị ấy chính là Bà và San San."

Nhìn thấy Liễu Chân Nhã nói mà không có chút gì gọi là giả dối trong đó, Lưu Úy bỗng dưng cảm thấy toàn thân nổi da gà, không nhịn được cắt ngang lời Liễu Chân Nhã: "Tiểu Chân Nhã à, tuy bây giờ là buổi tối, nhưng mà em cũng đừng kể chuyện ma quỷ làm tôi sợ hãi chứ. Hôm nay cũng đã lạnh lắm rồi, em đừng làm tăng thêm giá rét nữa!"

"Chú hư quá đi, mẹ con không nói dối!" Tiểu Cốc Noãn vội vàng bênh vực mẹ, dùng nắm tay bé nhỏ vỗ vỗ vào mặt Lưu Úy: "Không cho nói mẹ con nói dối!"

Liễu Chân Nhã nhìn Lưu Úy đang ôm Noãn Noãn trong lòng, cười nói với anh: "Chú Lưu, trên đời có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được, nhưng khoa học không giải thích được cũng không có nghĩa là những việc đó không tồn tại. Một trong những việc đó, chính là việc về quỷ thần."

"Cô gái, Bà tin con." Gương mặt già nua của Vương Tú tràn đầy kiên định: "Sau khi Hồng Hồng chết, Bà đã muốn đi theo nó, nhưng Bà lại nghĩ đến đứa cháu gái không có ba mẹ chăm sóc, Bà liền bỏ ý niệm đó đi. Sau này Bà luôn có cảm giác Hồng Hồng vẫn luôn ở bên mình, tuy không nhìn thấy, nhưng cảm giác đó rất rõ ràng, thậm chí có lần Bà còn cho rằng mình nhớ con gái đến điên nên mới có cảm giác như vậy." Vương Tú nói xong còn nở nụ cười ngượng ngùng.

"Cảm giác của Bà không sai." Liễu Chân Nhã lắc đầu, "Chị Vệ Hồng vẫn luôn ở cạnh Bà, nhìn thấy Bà bị con gái huyện trưởng ngược đãi, sau đó phải ăn xin sống qua ngày, chị ấy đều nhìn thấy tất cả. Bà Vương, chị Vệ Hồng đem Bà và San San ủy thác cho con, sau này Bà với San San đến sống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net