CHƯƠNG 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoảng sợ mà thét lên với Liễu Chân Nhã trong gương, Cốc Tuyết cuối cùng biết được Liễu Chân Nhã trong gương kia chính là cô! Lúc biết được điều đó, trong lòng Cốc Tuyết còn hoảng sợ hơn so với việc cô nhìn thấy Liễu Chân Nhã đã chết trong gương kia.

Ôm đầu hét lên một hồi, Cốc Tuyết chạy ra khỏi phòng tắm như cơn gió, chạy đi, chạy đi...Thực sự cô cũng không biết nên chạy đi đâu, càng không biết được hiện tại là tình huống gì, cô thầm nghĩ phải thật nhanh chạy khỏi nơi làm mình sợ hãi này, vượt qua hành lang, vượt qua cầu thang, chạy qua phòng trống trải, Cốc Tuyết một hơi chạy ra khỏi biệt thự...

Mới vừa chạy ra khỏi cổng biệt thự, đối diện cô chính là tiếng thét chói tai, Cốc Tuyết dừng chân ngẩng đầu nhìn phía trước, mấy người phụ nữ nhìn thấy cô hoảng sợ thét lên, sau đó giống như bị quỷ đuổi thét lên bỏ chạy.

Cốc Tuyết cúi đầu nhìn lại chính mình, nhìn xong lại thấy sởn gai óc, trên người cô toàn là vết máu, áo trắng cộc tay và quần short xanh lam đều dính máu trông thê thảm vô cùng.

Vẫn còn muốn cất bước chạy đi, nhưng mà, đường xi măng rộng rãi sạch sẽ, thảm cỏ xanh tốt được chăm sóc cẩn thận, xen lẫn đâu đó là vài bụi cây nhỏ, cao hơn nữa là những trụ đèn đường....Mọi thứ trước mắt làm cho Cốc Tuyết cảm thấy cứ như là một giấc mơ, rõ ràng cô chưa từng tới đây, nhưng trong đầu cô lại biết rất rõ đây là đâu, đây là khu biệt thự Thanh Uyển nằm ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, là ngôi biệt thự mà Ba Liễu đã bố thí cho Liễu Chân Nhã. Cốc Tuyết vỗ mạnh vào đầu như muốn xua đi tất cả trí nhớ trong đó, gõ một hồi, Cốc Tuyết mới nhớ đến một việc rất quan trọng, Noãn Noãn của cô, Noãn Noãn còn ở trong Phỉ Lam!

"Phỉ Lam, Phỉ Lam! Mau để tôi vào!", Cốc Tuyết lo lắng mà lẩm bẩm trước cổng biệt thự.

Lặp lại vài lần, Cốc Tuyết ngờ vực nhìn xuống đất, tại sao cô không ở trong Phỉ Lam mà còn đứng ở cửa biệt thự? Tại sao cô không vào được Phỉ Lam?

Nhớ đến Cốc Noãn còn ở trong Phỉ Lam, cô cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt Cốc Tuyết trào ra theo hai bên má chảy dài . "Oa....", Cốc tuyết đứng trước cổng biệt thự gào khóc, mấy đứa trẻ đi xe đạp ngang qua thấy cô khóc thảm thương như cha mẹ chết, trên người lại toàn máu, sợ hãi vội tăng tốc chạy đi.

Khóc lớn một hơi, Cốc Tuyết đột ngột đứng lên quay trở lại biệt thự, bởi vì cô nhớ Tiểu Mật từng nói với cô điều kiện đi vào Phỉ Lam là – huyết khế. Bây giờ cô biến thành Liễu Chân Nhã, mà Liễu Chân Nhã với Phỉ Lam lại không có quan hệ gì với nhau. Đóng cửa phòng ngủ lại, Cốc Tuyết mang theo tâm trạng kích động giơ cổ tay trái còn ửng đỏ lên, nhìn viên ngọc xanh thẫm trước ngực, lấy tay ấn nhẹ vào miệng vết thương trên cổ tay, chất lỏng màu đỏ nhanh chóng trào ra, cuối cùng cắn môi, đem viên ngọc ấn sát vào miệng vết thương...

"Để tôi vào!" Cốc Tuyết gầm nhẹ một tiếng.

Một tia sáng xanh lục lóe lên, bóng dáng Liễu Chân Nhã trong phòng ngủ biến mất.

Phỉ Lam đã thay đổi nhiều, có một ngôi nhà nhỏ bằng hoa tươi ở bên rìa rừng cây ăn quả. "Noãn Noãn, Tiểu Mật!", Cốc Tuyết kích động gọi Noãn Noãn và Tiểu Mật đang ở trong ngôi nhà hoa. Cốc Noãn và Tiểu Mật đồng loạt xoay lại nhìn cô, Cốc Tuyết bi thương nhìn Cốc Noãn, vì ánh mắt Cốc Noãn nhìn cô như người xa lạ, không còn thân mật và quấn quýt nữa.

"Noãn Noãn, là mẹ, là mẹ đây..." Cốc Tuyết khóc không thành tiếng.

"Mẹ!" tiếng gọi non nớt của trẻ con vang lên khiến Cốc Tuyết ngẩng đầu, thấy Cốc Noãn bước chân nhỏ bé chạy đến bên cô, cô vội vã chạy vài bước ôm chặt lấy Cốc Noãn: "Noãn Noãn, mẹ cứ nghĩ, mẹ cứ nghĩ là...". Cô hiện tại không mang hình dáng của Cốc Tuyết, nếu Cốc Noãn không nhận cô, cô thực sự không biết phải làm gì nữa.

"Mẹ?"Bàn tay bé nhỏ của Cốc Noãn sờ tới sờ lui gương mặt Cốc Tuyết. Một lát sau bàn tay bé nhỏ ấy dừng ở trước mắt Cốc Tuyết, đôi mắt to tròn nghi ngờ xem xét cô, xem tới xem lui, cuối cùng dường như đã xác nhận được, cô bé ôm cổ Cốc Tuyết, ngọt ngào gọi: "Mẹ, mẹ!"

"Noãn Noãn, Noãn Noãn của mẹ!" Lần này Cốc Tuyết vì vui mừng mà khóc, ngay cả không mang hình dáng Cốc Tuyết, con gái vẫn có thể nhận ra cô. Thừa dịp hai mẹ con mừng mừng tủi tủi, Tiểu Mật cũng vui vẻ vỗ cánh bay đến: "Tiểu Tuyết, cô chuyển kiếp rồi hả? Ai cha, thẩn thể này so với thân thể trước kia của cô đẹp hơn nha!"

Vỗ vỗ lưng Cốc Noãn, Cốc Tuyết tràn đầy hi vọng nhìn Tiểu Mật: "Tiểu Mật, cô có biết tôi đây bị làm sao không? Sao cô biết tôi là Cốc Tuyết?" Có phải cô ấy có thể gúp cô trở lại thân thể cũ đúng không?!

"Không phải đã rất rõ ràng rồi sao?" Tiểu Mật từ trên không buông ra 8 chữ. "Tuy ngoại hình của cô hoàn toàn thay đổi, nhưng cô và Phỉ Lam là liên kết về linh hồn, nên Phỉ Lam chỉ cho phép người mang linh hồn này là chủ nhân của nó mà thôi.

"Tôi có thể trở lại thân thể cũ của tôi không?" Ánh mắt Cốc Tuyết đầy khao khát. Cơ thể cô tuy không xinh đẹp, nhưng bây giờ ở trong cơ thể người khác cô có cảm giác cứ như là đi ăn trộm, nhìn gương mặt trong gương cô tuyệt nhiên không thể thuyết phục bản thân mình đấy chính là Cốc Tuyết.

"Không được. Nếu như lúc cô mới vừa thành linh hồn, thì tôi có thể giúp cô trở về cơ thể cũ. Nhưng bây giờ linh hồn cô đã dung hợp với cơ thể mới này rồi, trừ khi cô chết một lần nữa!" Tiểu Mật chỉ biết lắc đầu.

Hai mắt Cốc Tuyết sáng lên: "Vậy tôi chết lần nữa!"

"Đừng đùa chứ!" Tiểu Mật bay đến ngồi lên đầu Cốc Tuyết, bàn tay nhỏ bé cốc vào đỉnh đầu cô: "Cô nghĩ chết lần nữa là có thể trở về cơ thể cũ hả? Chưa nói đến việc lũ cướp đã mang cơ thể cô đi đâu, cho dù không như vậy, không lẽ cô định trước mặt mọi người diễn màn chết đi sống lại? Người chết thì không thể sống lại, hay cô muốn để người khác coi cô như yêu quái mà thiêu sống? Hơn nữa, bây giờ trong bụng cô còn mang em bé hơn hai tháng tuổi, cô muốn giết đứa bé ấy luôn à?"

Cốc Tuyết nghe Tiểu Mật nói xong mà sửng sốt, sau đó tay phải nhẹ nhàng xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng, đúng rồi, sao mình lại quên trong bụng còn có em bé?! "Vậy sau này tôi phải sống bằng thân phận của Liễu Chân Nhã sao?"

"Sống bằng thân phận của Liễu Chân Nhã thì có gì không tốt? Lúc cô và Liễu Chân Nhã dung hợp tôi cũng biết, tôi thấy dùng thân phận của Liễu Chân Nhã mà sống vẫn rất tốt, dù sao trước đó Cốc Tuyết đã làm nhiều chuyện khiến cho người khác phải nghi ngờ rồi, Liễu Chân Nhã lại có tiền, không có bà con họ hàng cần chăm sóc, vừa lúc cô có thể bỏ đi thân phận Cốc Tuyết mà không ai nghi ngờ". Nhìn thấy Cốc Tuyết còn muốn nói gì đó, Tiểu Mật khoát tay chặn lại: "Tôi biết cô lo lắng điều gì, không phải chỉ là nhìn chưa quen gương mặt của Liễu Chân Nhã thôi sao, thật là, cô cứ soi gương vài ngày, sau đó sẽ không còn cảm thấy không tự nhiên nữa thôi mà!"

Cốc Tuyết bị Tiểu Mật nói trúng tim đen nên không biết phải phản bác làm sao, phụng phịu một lúc mới hỏi tiếp: "Tiểu Mật, Phỉ Lam không chứa linh hồn à?" Tại sao linh hồn cô không vào Phỉ Lam mà lại chạy vào thân thể của Liễu Chân Nhã?

"Phỉ Lam có thể chứa đồ vật đương nhiên cũng có thể chứa được linh hồn". Tiểu Mật là một thể của Phỉ Lam từ khi sinh ra nên khi nhắc đến Phỉ Lam liền thao thao bất tuyệt: "Về căn bản là như vậy nhưng thực ra Phỉ Lam không có cơ hội chứa linh hồn, thứ nhất, vì con người sau khi biến thành linh hồn thì lập tức bị quỷ sai lôi xuống địa phủ để đi đầu thai. Thứ hai, Phỉ Lam khi đã nhận chủ, trừ khi được cô đồng ý thì bất kể vật sống, vật chết gì cũng không vào được. Lẽ ra khi cô chết có thể lập tức biến thành linh hồn rồi đi vào, nhưng mà cô lại không có ý định đi vào Phỉ Lam, hơn nữa, khi biến thành linh hồn cô vẫn còn ngủ mê mệt...Tôi còn tưởng cô định đi đầu thai trở lại thành trẻ con ấy chứ, ai ngờ cô lại dung hợp với cơ thể của Liễu Chân Nhã. Sau khi cô chết mà lại không bị quỷ sai câu hồn đi đầu thai mà lại dung hợp với cơ thể của Liễu Chân Nhã, tôi nghĩ chắc là do duyên số của cô, muốn cô dùng thân phận của Liễu Chân Nhã mà đi hết cuộc đời".

Nhìn thoáng qua Tiểu Mật, Cốc Tuyết bất dắc dĩ gật đầu. "Chắc là vậy". Vì không được học về khoa học cũng như thuyết vô thần nên Cốc Tuyết rất dễ dàng tiếp nhận cách giải thích cũng như phân tích của Tiểu Mật. "Vậy sau này tôi chính là Liễu Chân Nhã?"

Tiểu Mật gật đầu. "Đúng vậy. Sau này cô chính là Liễu Chân Nhã , vậy từ nay tôi gọi cô là Tiểu Nhã đi, cô bắt đầu thích ứng đi nhé, Tiểu Nhã!"

"Được, từ nay về sau gọi tôi là Tiểu Nhã đi!" Cô còn có thể nói không được sao?!

Vốn muốn cùng Tiểu Mật thương lượng một chút về tương lai sau này, kết quả bị Tiểu Mật bịt mũi đuổi ra khỏi Phỉ Lam, "đi đi, trước hết ra ngoài thay bộ đồ máu me này đi, khó ngửi chết được, Noãn Noãn trước hết vẫn nên ở đây với tôi, tự dưng cô bé xuất hiện bên cạnh cô sẽ làm người xung quanh nghi ngờ, chờ đến khi cô quen làm Liễu Chân Nhã rồi, chúng ta nghĩ cách mang Noãn Noãn về bên cạnh cô."

Cốc Tuyết – không, hiện tại nên gọi là Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã ngượng ngùng ra khỏi Phỉ Lam, trước đây Tiểu Mật giống như một đứa trẻ đơn thuần, lời nói cũng như con nít, bây giờ bỗng nhiên thành thục, nhất thời làm cô cảm thấy thật kỳ lạ.

Ra khỏi Phỉ Lam, dựa vào trí nhớ lấy một bộ váy trắng từ tử quần áo trong phòng ngủ mặc vào, mới vừa ra khỏi cửa phòng ngủ thì nghe tiếng còi xe cảnh sát. Nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát dừng ngoài biệt thự, vài anh cảnh sát mặc cảnh phục xuống xe trực tiếp đi vào biệt thự, mồ hôi lạnh của Liễu Chân Nhã chảy ra, thật may lúc nãy không mang Cốc Noãn ra khỏi Phỉ Lam.

"Mở cửa, mở cửa mau, chúng tôi là cảnh sát", nhóm cảnh sát gõ mạnh vào cửa chống trộm ở tầng một.

Liễu Chân Nhã vội vàng chạy xuống mở cửa, cũng rất lễ phép hỏi mấy anh cảnh sát: "Biệt thự này chỉ có một người ở đây, mấy anh tìm ai?"

"Vừa có người báo án với chúng tôi, nói là biệt thự này có kẻ giết người!" Bỏ lại một câu như vậy, nhóm cảnh sát không để ý đến Liễu Chân Nhã nối đuôi nhau đi vào biệt thự, sau đó bắt đầu xem xét từng phòng một.

Liễu Chân Nhã định đi theo nhóm cảnh sát vào phòng xem, người cảnh sát sau cùng xoay người chặn cô lại: "Tôi là Triển Phi, thuộc cục công an khu Thanh Sơn, hai mươi phút trước chúng tôi nhận được báo án từ người dân khu biệt thự Thanh Uyển nói căn biệt thự số 17 xảy ra án mạng, có một cô gái hơn mười tuổi người đầy máu đứng khóc ở cổng. Cô gái người đầy máu kia là cô đúng không?"

Khí chất uy nghiêm trên người anh cảnh sát kia khiến Liễu Chân Nhã không tự chủ được mà gật đầu: "Là tôi."

"Tên?"

"Liễu Chân Nhã"

"Tuổi?"

"Mười lăm tuổi"

"Giới tính?"

".....Nữ"

"Tên bố mẹ?"

"Ba tên Liễu Kiến Thành, Mẹ tên Dương Chi Lan"

"Hiện tại họ ở đâu?"

"....Không rõ lắm."

"Ừ? Không rõ lắm?"

Anh cảnh sát trừng mắt, Liễu Chân Nhã thành thật khai báo: "Bọn họ không cho tôi xuất hiện trước mặt bon họ nên tôi cũng không biết bọn họ ở đâu. Hơn nữa, hôm qua bọn họ đã từ bỏ quan hệ với tôi, nên có chuyện gì xảy ra tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm."

Anh cảnh sát sửng sốt, sau đó giọng điệu trở nên nhu hòa hơn: "Tại sao cả người cô đầy máu đứng khóc trước cổng?"

"Bởi vì, bởi vì..."

Liễu Chân Nhã còn chưa biết trả lời thế nào, một anh cảnh sát khác cầm bộ quần áo dính máu từ trên lầu đi xuống: "Đội trưởng Triển, phát hiện trong phòng trên lầu có một cái áo và một cái quần short dính máu, ngoài ra bồn tắm trong phòng tắm cũng có không ít vết máu. Tuy nhiên không tìm thấy người bị hại."

Người đội trưởng tên Triển Phi kia trừng mắt nhìn Liễu Chân Nhã, ánh mắt đầy uy hiếp: "Khai báo thành thật nhanh đi!"

Liễu Chân Nhã hơi rụt cổ lại, vươn cánh tay trái đang bị thương của mình ra, rụt rè nhìn hai anh cảnh sát nói: "Chuyện đó....máu trên quần áo là của tôi....máu trong bốn tắm cũng là của tôi....còn....người bị hại mà mấy anh đang tìm cũng là tôi."

Vất vả tiễn chân mấy anh cảnh sát cho rằng cô bị ba mẹ ngược đãi mà tự sát lại còn muốn giúp cô kiện Ba Liễu và Mẹ Liễu, Liễu Chân Nhã lau mồ hôi toát ra trên trán, nếu không có trí nhớ của Liễu Chân Nhã, chắc bây giờ cô như kẻ điên bị cảnh sát áp giải về đồn rồi. Nói đến cái ông cảnh sát tên Triển Phi kia, ánh mắt anh ta thật dọa người, bị anh ta nhìn một cái thật tình chỉ hận là không thể đem mười tám đời tổ tông khai ra cho anh ta thôi.

Sau khi ngồi bình tĩnh lại, Liễu Chân Nhã mới chậm rãi đi dạo quanh biệt thự, để cho trí nhớ cùng cảnh vật trước mắt hoàn toàn hòa hợp. Căn biệt thự này rất lớn, phòng khách gần trăm m2, cả tầng trệt và trên lầu gần mười phòng...nhà ở lớn như vậy, nếu nhìn qua, Liễu Kiến Thành cũng không quá bạc đãi Liễu Chân Nhã.

Nhưng mà xem kỹ lần nữa sẽ thấy được Liễu Kiến Thành rõ ràng không cần đứa con gái này, bởi vì ngoài căn biệt thự, đồ đạc trang hoàng trong nhà hoàn toàn không có thứ gì, đồ điện trong các phòng cũng không có, phòng bếp chỉ có thể dùng từ "sạch sẽ, trống trải" để hình dung thôi, ngay cả phòng ngủ của Liễu Chân Nhã cũng chỉ có cái giường, một cái bàn trang điểm, một cái gương với mấy lọ xà phòng và kem dưỡng da.

Từ khi được Liễu Kiến Thành vứt cho cái biệt thự này, Liễu Chân Nhã một tháng cũng chỉ về đây vài ngày để ngủ hoặc để khóc lớn một lúc, phần lớn thời gian là cùng với đám bạn bè đi đông mua sắm hoặc đi tây lắc lư, nay ngủ nhà này mai hút hít ở nhà kia, bạn bè thấy cô chi tiền phóng khoáng nên rất vui vẻ chứa chấp cô. Thật đối lập với ngôi biệt thự lộng lẫy khi cô còn sống cùng với ông Nội, Liễu Chân Nhã lẩm bẩm nói: "Liễu Chân Nhã ơi Liễu Chân Nhã, từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, buông thả, phóng túng, kết quả không được cha mẹ thương yêu, ngược lại còn đánh mất thanh danh cùng sinh mạng của mình, thực là một cô gái ngốc!"

Dựa theo trí nhớ trong đầu, Liễu Chân Nhã tìm được chi phiếu một trăm vạn mà Ba Liễu và Mẹ Liễu cho cô dưới đệm giường, Ba Liễu, Mẹ Liễu cũng thật có tiền, dùng một trăm vạn bán đứt con gái mình từ hiện tại đến tương lai, thực xứng làm cha mẹ.... "Liễu Chân Nhã thật đáng thương!"

Liễu Chân Nhã trong trí nhớ hình như hoàn toàn không muốn Ba Liễu và Mẹ Liễu cho tiền, nên đem số tiền đó gửi ngân hàng rồi ném chi phiếu xuống dưới đệm giường để nó vĩnh viễn không thấy ánh sáng, nhưng mà Liễu Chân Nhã hiện tại không có ý định bỏ qua số tiền đó, đã từng cực khổ nên cô hiểu rất rõ sự quan trọng của đồng tiền, hơn nữa cô cho rằng tiền này là của Liễu Chân Nhã chân chính, dù cho cô không dùng cho bản thân mình, thì ít ra cô cũng có thể dùng danh nghĩa của Liễu Chân Nhã mà sử dụng sao cho có ích.

Tuy rằng ba Liễu và Mẹ Liễu không quan tâm đến Liễu Chân Nhã nhưng cô chưa bao giờ thiếu tiền, đồ đạc của cô toàn là đồ tinh tế, di động, máy tính, quần áo...giá cả của những đồ vật đó đều làm cho Liễu Chân Nhã bây giờ không nói nên lời, cũng đều là người, nhưng chi tiêu quả thật chênh nhau một trời một vực.

Liễu Chân Nhã run rẩy cầm di động bắt đầu bấm số, cơ bản cô vốn không phải Liễu Chân Nhã chân chính, hơn nữa theo trí nhớ, bạn bè toàn vì cô có tiền nên mới chơi với cô, vì vậy cô quyết định tuyệt giao với những người đó, Liễu Chân Nhã từ nay sẽ thay hình đổi dạng.

Dùng miệng lưỡi đoạn tuyệt quan hệ với đám bạn bè cũ xong cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ sau, gãy gãy mớ tóc vàng trên đầu, Liễu Chân Nhã gọi cho giáo viên chủ nhiệm, cô phải thôi học. Trường Liễu Chân Nhã học là trường quý tộc, thế nhưng thanh danh của Liễu Chân Nhã ở ngôi trường đó cũng giống như cuộc sống của cô ngoài đời: lộn xộn, không ra gì. Nếu Liễu Chân Nhã trước đây có thể không màng thanh danh ngẩng đầu ưỡn ngực đến trường, nhưng cô, Liễu Chân Nhã hiện tại không làm được, cô không thể là Liễu Chân Nhã cố chấp, kiêu ngạo của trước kia, nên biện pháp duy nhất chính là, cô phải thôi học.

Khi nói với giáo viên chủ nhiệm về ý định thôi học, giáo viên chủ nhiệm ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, chín giờ sáng mai mang theo giấy tờ tùy thân, thẻ học sinh đến trường làm thủ tục thôi học."

Một câu giữ lại, một lời quan tâm cũng không có, Liễu Chân Nhã kinh ngạc cúp máy.

Giữa trưa vào Phỉ Lam ăn vài miếng trái cây, chơi đùa với Cốc Noãn một chút, sau đó Liễu Chân Nhã cầm chi phiếu, khoát ba lô ra ngoài.

Đến tiệm cắt tóc nhuộm tóc lại thành màu đen, rồi sửa lại kiểu tóc hợp ý, sau đó cô thoải mái đi dạo siêu thị. Quần áo trong tủ đồ ở nhà toàn kiểu quái dị không thuộc phong cách của cô, nên bây giờ cô phải sắm lại hết, Liễu Chân Nhã mua một lúc mấy cái áo sơ mi, quần short, quần dài, váy, mua đủ quần áo mặc trong mùa hè này. Khi vào phòng thử chiếc áo sơ mi màu đỏ với quần màu trắng, Liễu Chân Nhã vứt luôn cái quần rách lỗ chỗ vừa mặc. Ngắm nhìn tạo hình mới trong gương, cô gái có mái tóc ngắn, đôi mắt hạnh không quá lớn, ánh mắt bình thản cùng với đôi môi nhỏ bé nhợt nhạt cân xứng trên gương mặt búp bê trắng nõn, cho dù không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng chắc chắn sẽ cho người ta có cảm giác thoải mái như nhìn thấy cô em hàng xóm bé nhỏ.

Liễu Chân Nhã nhìn cô gái trong gương mỉm cười: "Xin lỗi nhé, Chân Nhã, tôi đã sửa hết tất cả những nét đặc sắc của cô rồi." Liễu Chân Nhã chân chính có gì đặc sắc? Nhìn người bằng nửa con mắt, luôn có thái độ trên cao nhìn xuống, nói chuyện như ra lệnh, Liễu Chân Nhã trước kia tùy tiện như nữ vương, còn Liễu Chân Nhã của hiện tại lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đang nằm phơi nắng. Những thứ khác biệt này có thể sẽ khiến cho những ai trước đó đã biết qua Liễu Chân Nhã không thể nhận ra được cô-Liễu Chân Nhã của hiện tại.

Sau đó cô lại mua thêm một ít đồ dùng nhà bếp đơn giản, đưa địa chỉ cho nhân viên giao hàng, rồi lén lút đến bệnh viện. Dựa vào trí nhớ của Liễu Chân Nhã trước kia, Liễu Chân Nhã hiện tại có thể hiểu được những thứ mà trước đó cô không biết như thuốc kích thích, thuốc lắc, cũng biết khi mang thai là phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ...Liễu Chân Nhã bình thường hút thuốc, uống rượu, dùng chất kích thích, ăn uống, ngủ nghỉ không có quy tắc, không biết đứa trẻ trong bụng sau này sinh ra có được khỏe mạnh không nữa.

Nhẫn nại để bác sĩ rê tới rê lui trên bụng mình, kiểm tra, chụp hình, sau đó Liễu Chân Nhã đỏ mặt ngồi bên cạnh bác sĩ chờ tuyên án: "Bác sĩ, em bé trong bụng tôi có khỏe mạnh không?"

Người bác sĩ mang gương mặt nghiêm túc không có chút tươi cười nói với Liễu Chân Nhã: "Liễu tiểu thư, năm nay cô mới mười lăm tuổi đúng không?"

"Dạ, đúng vậy ạ." Liễu Chân Nhã trả lời, cô gái mười lăm tuổi chỉ là thiếu nữ, ở tuổi này mà sinh con quả thực là còn quá nhỏ, nhưng đây là đứa bé của Liễu Chân Nhã chân chính, nếu cô bỏ đứa bé này không cần nói cũng biết cô sẽ phải áy náy và hổ thẹn thế nào, chính vì vậy, cô muốn sinh đứa trẻ này ra.

"Liễu tiểu thư, cơ thể mười lăm tuổi vẫn chưa phát triển hoàn toàn, càng không nói đến việc mang thai và sinh em bé." Giọng nói của bác sĩ xen lẫn trong mớ âm thanh hỗn loạn nhưng rõ ràng vẫn nghe ra được sự lạnh nhạt và chán ghét. "Trước đó cô đã sảy thai một lần đúng không? Cơ thể này rõ ràng vẫn chưa điều dưỡng tốt, bây giờ lại mang thai chắc chắn là họa vô đơn chí. Cô có biết là cơ thể cô bây giờ rất yếu ớt không?"

Liễu Chân Nhã cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt nghiêm khắc và phê phán của bác sĩ.

"Cô vẫn nên gọi điện cho bố mẹ đến đây, có một vài điều tôi phải trao đổi với bố mẹ cô."

Liễu Chân Nhã cúi đầu càng thấp hơn: "Tôi không có bố mẹ, không có người thân".

"Phải không?", bác sĩ trầm giọng hỏi, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh nói: "Tình trạng sức khỏe và tinh thần của cô đều rất tệ, tôi không biết bình thường cô làm gì, nhưng gan và phổi của cô đều có vấn đề, cần thời gian dài điều dưỡng, tôi khuyên cô hiện tại nên bỏ đứa bé này đi."

Liễu Chân Nhã ngẩng đầu, vội vàng dùng hai tay che chở trước bụng, "bác sỹ, ý bác sỹ là tình trạng em bé có vấn đề?"

"Đúng vậy. Bởi vì cơ thể cô vẫn chưa phát triển hoàn toàn nên ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của đứa bé trong bụng. Ngoài ra khi mang thai cô đã dùng những thứ có hại cho sức khỏe, những thứ có hại đó đã theo máu vào trong cơ thể thai nhi, vì vậy khả năng sống sót của em bé không cao, cho dù có thể ra đời, cơ thể em bé chắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net