Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Trời đã thức dậy từ lâu, ánh sáng ấm áp đã lan tỏa khắp phòng mà cô gái nào đó vẫn ngây ngô ngủ ngon lành trên ghế sofa.

Hàn Bách Phong đã dậy từ sớm, hắn khó khăn lắm mới tự ngồi dậy được, vết thương ở vai nghĩ đơn giản nhưng thật ra ảnh hưởng đến hoạt động của hắn tương đối nhiều.

Hắn ngồi nhìn cô ngủ như vậy đã một giờ đồng hồ, cô đã vật vả cả ngày hôm qua, một cô gái đơn thuần chưa từng chịu chút trắc trở nào trong đời lại phải đối diện với khối sự việc kinh khủng như vậy chỉ trong một ngày, thật không tưởng tượng nỗi.

"Từ nay về sau, tôi sẽ không để em rời khỏi tầm mắt."

Hai hàng mi cô khẽ động, mắt từ từ mở ra. Gương mặt hắn dần hiện rõ trước mắt, Khúc Ân giật bắn người liền tỉnh ngủ luôn, cứ nghĩ đến có một người nhìn chầm chầm khi mình ngủ không phải hơi đáng sợ sao.

"Đã dậy?"

"Anh dậy từ khi nào thế? Sao không gọi em, y tá đến thay băng cho anh chưa?"

"Anh phải trả lời câu nào?"

"囧"

Khúc Ân không ngờ mình ngủ ngon như vậy, sofa này còn yêm hơn cả cái đệm ở phòng trọ.

Phòng bệnh hắn ở là phòng hạng sang nha, cái gì cũng có, tiện nghi y như một ngôi nhà thu nhỏ chỉ thiếu mỗi nhà bếp. Khúc Ân đợi y tá thay băng xong cho Hàn Bách Phong thì chuẩn bị đi về.

"Em phải về đi học rồi, không thể nghĩ tiết giáo sư Liêu, chiều em lại vào có được không?"

"Được thôi. Có thể mang theo đồ ăn?"

"Tất nhiên rồi, vậy anh nghĩ ngơi cho tốt, đừng cử động nhiều, buồn chán thì qua bên phòng anh Tuấn Nghị ạ, anh ấy được chuyển sang phòng như anh rồi, y tá nói chỉ cách đây ba phòng về phía Đông."

Hàn Bách Phong chỉ gật đầu một cái. Khúc Ân bước ra khỏi phòng, cô tựa người vào cửa thở ra, cô đang rất căng thẳng.

Cô thấy hoang mang, mối quan hệ của hai người ngủ một giấc tỉnh dậy đã thay đổi, cô vẫn không tin hôm qua hắn và cô rốt cuộc cũng bày tỏ với nhau. Khúc Ân ước gì ai đó biết rằng từng chữ vừa rồi cô đã khó khăn như thế nào để nói ra, cách xưng hô của hắn cũng thay đổi, thái độ cũng thay đổi tuy vẫn lạnh lùng nhưng bức tường khoảng cách đã không còn, cô có thể thấy điều đó qua ánh mắt hắn.

"Tỉnh! Tỉnh lại, bình tĩnh a!".

Khúc Ân vừa đi dọc hàng lang rời khỏi bệnh viện vừa vỗ mạnh vào hai má mình lẩm bẩm.

Khúc Ân rời đi rồi, Hàn Bách Phong lập tức thấy buồn chán. Nếu đối với Khúc Ân là một sự thay đổi lớn còn đối với Bách Phong chỉ đơn giản như việc cuối cùng đã sở hữu được một thứ mà mình hết mực yêu thích và thứ đó cũng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh. Những lí thuyết, lí giải về cảm xúc, về tình yêu rờm rà của Tuấn Nghị từ lâu hắn đã không hiểu thấu.

Hắn không thể ăn được đồ bệnh viện, bửa sáng y tá mang vào nhìn qua đã phát ngán. Những món chế biến sẵn hắn thường ăn chẳng ngon lành gì hơn đồ ăn bệnh viện nhưng vị giác của hắn bị ám ảnh đúng là bị ám ảnh.

Hàn Bách Phong nghĩ đến Tuấn Nghị, hắn đoán có thể với thân phận em trai viện trưởng đó anh sẽ có thức ăn khá khẩm hơn hắn. Bách Phong nhớ lại lời của Khúc Ân, bước ra khỏi phòng đi về hướng Đông.

Hắn đi đến cửa phòng liền nghe tiếng nói chuyện của hai người, không ai khác là Tuấn Nghị và Lâm Trạch. Hắn dừng lại bên cửa, lặng lẽ nghe cuộc nói chuyện bên trong.

"Hội trưởng cậu dạo này rãnh rỗi quá đó, không đi học sao mà giờ này vào đây?"

"Được thôi, tôi mang luôn chổ thức ăn này về"

"Ấy, ấy, đừng! Cậu biết là đồ bệnh viện khó ăn cỡ nào mà, mùi thơm này quen lắm nha, không lẽ là..."

"Mì ở quán phía sau sân bóng"

"Quán đó còn mở sao? Ông chủ cũng già lắm a, bao lâu rồi chúng ta không đến đó."

Hắn nghe như hai người đã lặng đi, gì đó đã làm không khí trùng xuống.

"A Trạch, chúng ta rốt cuộc bao lâu rồi không còn cùng nhau chơi bóng, cùng nhau đua xe đạp, cùng nhau ăn mì, cùng trốn học, cùng đánh nhau?!"

"Rất lâu, từ khi lên cấp ba thì ít dần đến đại học đã không còn nữa."

"Tôi, cậu, Bách Phong đều quen biết nhau gần hai mươi năm. Là thanh mai trúc mã, là anh em, vậy mà đột nhiên lên cấp 3, cậu với Bách Phong lại hay tranh giành hết thứ này đến thứ khác, cứ vậy mà trở mặt lúc nào không biết. Đến giờ cười với nhau một cái cũng gượng gạo."

"Tuấn Nghị, cậu là đang trách chúng tôi? Trách chúng tôi phá vỡ tình cảm đẹp đẽ giữa ba chúng ta. Cậu thừa biết tình cảm đó chưa hề mất đi mà"

"Tùy cậu nghĩ, mau lấy tô mì cho tôi a, rất đói rồi, cậu không mau qua kêu Bách Phong, cậu ta chắc đang nhìn đống đồ bệnh viện mà ngán tận cổ."

"Tuấn Nghị, chuyện đã qua lâu rồi nhưng tôi thật sự vẫn không hiểu, vì sao lúc đó cậu chọn đi theo Bách Phong mà không phải là tôi?"

Câu hỏi của Lâm Trạch khiến Bách Phong có phần chấn động, đó cũng là thắc mắc bấy lâu trong lòng hắn, hắn hít một hơi sâu chờ đợi câu trả lời từ chính miệng Tuấn Nghị.

"Vì cậu ấy cần tôi. Không có tôi, cậu ấy không còn ai cả nhưng không có tôi, cậu vẫn có rất nhiều người bên cạnh."

"Rõ ràng là cậu thiên vị!"

Hàn Bách Phong khẽ nhếch môi, hắn cảm thấy ông trời đã quá ưu ái khi ban tặng cho người anh em tuyệt vời như Tuấn Nghị và cả Lâm Trạch. Nghe trộm người ta nói chuyện vậy cũng đủ rồi, hắn đẩy cửa bước vào.

"Là cậu sao? Mau qua ăn mì, A Trạch mua đó, khứu giác cậu cũng tốt thật, chưa kêu đã mò qua."

Bách Phong tiến đến ngồi cạnh Tuấn Nghị, Lâm Trạch cũng mau chóng lấy ra một phần cho hắn và cho mình, biết tay phải hắn bất tiện Lâm Trạch còn giúp hắn mở sẳn ra. Tuấn Nghị nhìn ba phần, liền bất mãn đòi đổi:

"Tôi thích ăn hoành thánh nhất mà, Bách Phong đổi với tôi đi."
Hắn vừa tính đẩy tô của mình qua bên anh thì bị Lâm Trạch ngăn lại.

"Cậu ta không dùng đũa tay trái được nên tôi mua hoành thánh để cậu ta sử dụng thìa còn cậu có gì đâu, đổi cái gìê, mau ăn mì cho tôi."

Tuấn Nghị cảm thấy uất ức nhưng không tài nào nói được, khi nảy mới nói anh thiên vị vậy mà bản thân cũng thiên vị Bách Phong trắng trợn. Anh còn cảm thấy hai người này có gian tình, là gian tình đó.

Hàn Bách Phong không buồn nói một tiếng thư thả thưởng thức hoành thánh thơm ngon của mình, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt của hắn và Lâm Trạch chạm nhau, đều có ý cười.

(*đập đầu* cứ muốn cho hai ổng thành một cặp )

"Sau khi ra viện nhất định ba chúng ta phải đi đạp xe một trận đó!"

Câu nói của Tuấn Nghị không hề nhận được hồi âm, hai người kia vẫn cấm cúi vào tô thức ăn thôi. Nội tâm anh thật đang gào khóc, chuyện này suốt hai mươi năm qua có ai thấu cho anh, khi ba người bọn họ tụ hợp hai người kia sẽ như rơi vào thế giới của riêng bọn họ, "bơ" anh không thương tiếc, ai nói họ kị nhau chứ anh là không tin chắc rồi đó.

Thoắt một cái lại đến hoàng hôn, Hàn Bách Phong lười biếng nằm dài trên sofa. Hắn cứ bấm tới bấm lui mà cái điều khiển ti vi cũng muốn hư, hắn đã bỏ bửa ăn trưa nên đang rất mong chờ Khúc Ân sẽ mang vào thứ gì đó ngon ngon. Không làm hắn thất vọng, Khúc Ân vừa đẩy cửa vào phòng thì mùi thức ăn đã ngào ngạt.

"Y tá nói anh đã không ăn trưa?."

Hàn Bách Phong gật đầu rồi tắt ti vi, ngồi dậy.

Khúc Ân thở dài, cô biết thế nào cũng vậy. Cậu mang mấy hôm thức ăn nóng hổi sang bày trước mặt hắn.

"Em tranh thủ nấu rồi nhưng chỉ được mất món thôi, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"

Bách Phong nhìn mấy hộp thức ăn trước mắt, một hộp cơm trắng, một hộp thịt kho, trứng xào, thịt bò cuộn nấm linh chi, phải nói phong phú hơn sức tưởng tượng của hắn, màu sắc bắt mắt nhìn thôi đã thấy ngon.

Tất cả còn do chính tay Khúc Ân nấu, hắn cảm thấy mùi vị có chút ấm áp, hắn nghĩ cuối cùng những ngày tháng ăn đồ hộp của mình cũng kết thúc rồi.

"Anh sao vậy, không ngon hả?"

Hàn Bách Phong lắc đầu, hắn chệch choạng cầm đôi đũa lên chưa gấp được một miếng thịt thì một chiếc đã rơi xuống đất. Hình ảnh thê thảm này bị cô chứng kiến hết, Hàn Bách Phong thật là mất hết thể diện, Khúc Ân gán nhịn cười xuống, lấy ra một cái thìa đặt vào chén anh, sau đó lấy ra một đôi đũa mới.

"Anh ăn gì em gắp cho?"

"Thịt"

Hắn trong mắt cô giờ giống như một đứa trẻ không hơn không kém, dáng vẻ uy nghiêm của hắn khắc sâu trong cô từ khi nào đều gạt đi hết. Cô gắp cho hắn thứ gì hắn đều ngon ngoãn ăn thứ đó.

"Em nấu có ngon không?"

"Muốn nghe nói thật hay nói dối?"

"Nói thật trước đi a".

Khúc Ân gần như nín thở chờ lời nhận xét của hắn, cô biết mình nấu không tệ nhưng dù sao vẫn không biết khẩu vị ai kia là thế nào.

"Tạm được"

Hóa ra cũng "tạm được", cô không hi vọng hắn sẽ khen ngợi đâu, cô thở phào nhẹ nhỏm.

"Thế còn nói dối?"

"Rất ngon."

Khúc Ân bất giác mỉm cười, người này từ khi nào cũng biết đùa vậy. Chờ người nọ ăn xong, Khúc Ân thu dọn một chút trời đã tối, lay hoay tới lui không biết làm sao mà về phòng trọ đây.

Mặc dù có chút xấu hổ nhưng hôm nay chắc lại mặt dày ngủ lại đây một đêm, cô cũng tự thấy Bách Phong chả để ý đến sự tồn tại của cô lắm, cô muốn tìm cơ hội hỏi rõ sự tình hôm qua nhưng suy cho cùng chuyện đã qua thôi cho qua luôn đi.

Y tá đến thay băng cho Bách Phong, Khúc Ân cũng không đứng đó vướn tay vướn chân, cô ôm theo sách vở của mình sang ngồi chổ sofa học. Cô đang làm một bài báo cáo về lựa chọn thị trường cho doanh nghiệp, nó thật sự làm khó cô bởi đây là báo cáo thực tế, lấy đâu ra doanh nghiệp cho cô viết cũng như số liệu moi đâu đây.

"Ân"
"....Dạ?"

Khúc Ân mất mấy giây mới phản ứng lại được, hắn gọi cô là "Ân", cách gọi chỉ tên này rất thân mật thường những người yêu nhau mới dùng.

"Dọn đến nhà tôi."

"Cái...cái gì?!". Khúc Ân đứng bật dậy, bị lời nói kia đánh bay cả ba hồn bảy vía.

"Thứ nhất, anh không muốn em mỗi tối từ nhà anh dọn dẹp xong lại phải đón xe về. Thứ hai, với vết thương này có phải thời gian tới em nên bên cạnh chăm sóc tôi."

Nghe từng chữ hắn nói ra một cách thông thả như vậy mà hai hàm cô va vào nhau rung lên cầm cập, mồ hôi lạnh cũng không ngừng toát ra. Có phải là mọi chuyện tiến triển nhanh quá không, nhưng mà vậy là hắn biết cô đã biết chuyện hắn là chủ thuê của cô, nghĩ đến chuyện này Khúc Ân lại có chút tức giận.

"Nhắc mới nhớ, anh là vô tình mới thuê em hay cố tình ngay từ đầu?".

"Có quan trọng không? Rốt cuộc em có dọn đến hay không?"

Nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, hai mày còn nhíu lại, bắt chéo chân, cô chính là có cảm giác lạnh sống lưng, hắn lại dùng khí thế bức người này rồi. Khúc Ân rất bối rối, cô không biết phải nói thế nào, dọn đến nhà hắn, chuyện này là không thể.

"Không được đâu... chúng ta mới..."

"Em đừng nói, anh không hiểu được mấy lí do đó đâu. Sáng mai anh xuất viện, anh sẽ về nhà tịnh dưỡng một thời gian, không thể mang bộ dạng này đến trường, nếu muốn đến chăm sóc anh thì dọn đến sống cùng anh, không thì đừng đến, anh không muốn thấy em chạy lung tung."

"Beng!"_một tiếng như vậy vang lên trong đầu cô, người trước mặt cô có còn là Hàn Bách Phong không vậy, có thể nói được những lời như thế sao. Nhưng cốt yếu, bây giờ phải trả lời làm sao, Khúc Ân nói thích hắn đúng là rất thích, hai người bây giờ tuy cũng coi là danh chính ngôn thuận nhưng kiểu tốc độ tia chớp này làm sao mà chấp nhận được.

Cô vốn là cô gái thôn quê, suy nghĩ và tư tưởng thập phần cổ hủ nên làm gì có chuyện quen nhau chưa được ba ngày đã dọn vào nhà người ta vả lại đối với Hàn Bách Phong, con người này cô không tài nào nắm bắt được.

Hắn thì lại không hiểu trăn trở trong lòng cô, hắn chỉ nghĩ điều gì có lợi và hợp lí nhất thì làm.

Cuộc nói chuyện diễn ra một lúc vẫn là không đi đến đâu, hắn cũng kiệm lời không muốn nói nhiều nửa đứng dậy quay lại giường, khẽ nhắm mắt.

Khúc Ân nhìn đống bài vở trước mặt mà hoa cả mắt, tâm mê ý loạn, cứ nghĩ đến lời hắn vừa nói còn cả bộ dạng kia khiến hai tai cô xấu hổ đỏ ửng, mặt cũng muốn bốc khói lên.

Ngẫm lại, cô không thể tin hai người bây gìơ lại ở chung một chổ, hắn lại còn muốn cô cùng chung sống, cứ như trong mơ vậy. Đúng là mọi thứ êm ả mà cô hằng mong ước đến giờ phút này đã không thể nửa rồi, người nam nhân kia đã thay đổi tất cả.

Bỗng, có hai người mang vào một chiếc giường xếp, đặt vào một góc còn trải chăn gối mới tinh ra rồi cúi chào đi ra. Khúc Ân nhìn chiếc giường rồi nhìn người nam nhân đang vờ ngủ kia bất giác mỉm cười, là hắn chuẩn bị cho cô chứ không đâu, thật ra hắn cũng rất biết quan tâm người khác chỉ là không thích thể hiện ra thôi.

Khúc Ân đi ra ngoài, cô muốn xuống căn-tin xem có trái cây không, mua một ít để hồi buồn miệng có cái mà ăn. Khúc Ân đi theo dọc hành lang vừa vặn gặp được Lâm Trạch.

"Anh tối vậy mới về sao?"

"Anh mới đưa An Kì về, con bé nghỉ học vô đây náo loạn từ trưa giờ, Tuấn Nghị với Bách Phong cũng bớt buồn tẻ, còn anh là để quên đồ nên gìơ trở vào lấy. Hay để anh đưa em về, cũng hết xe rồi."

Khúc Ân lưỡng lự một chút không biết trả lời sao, không lẽ nói không cần em hôm nay ở lại đây. Lâm Trạch tinh tế nhận ra sự khó xử của cô, anh nói:

"Không về cũng tốt, em đi dạo với anh một chút đi."

Khúc Ân đồng ý, hai người tản bộ trong khuôn viên vườn sau bệnh viện. Xung quanh cũng có nhiều bệnh nhân và người nhà của họ cùng trò chuyện, đi dạo với nhau.

"Khúc Ân, em biết anh thích em đúng không?"

"Beng!"_lại một tiếng nửa vang lên trong đầu cô. 'Mẹ ơi, nay là ngày gì vậy, sao ai cũng rủ nhau khủng bố con thế!', cô không trả lời chỉ hơi cúi đầu một chút.

"Anh đã từng chuẩn bị rất chu đáo để tỏ tình với em, nhưng mà vô ích lắm phải không?"

Khúc Ân bất ngờ ngước mặt lên nhìn anh, anh nói mà mắt nhìn thẳng về phía trước, gương mặt đầy cương nghị đó vẫn giống như lần đầu tiên cô gặp chỉ là sao giờ lại thấy chút bi thương. Khúc Ân nhận ra từ lâu là Lâm Trạch có tình cảm đặc biệt với mình chỉ là cố lơ đi mà thôi. Chuyện càng rõ ràng càng không muốn nghĩ quá nhiều, ai cùng hiểu trong lòng là như thế.

"Anh gặp em trước, cũng thích em trước nhưng đến trước đến sau cuối cùng không quan trọng bằng em thích ai." Giọng anh bỗng trầm xuống, nghe ra một chút nghèn nghẹn.

Khúc Ân lại tiếp tục im lặng, nghĩ phức tạp một chút, giờ cô là người yêu của Hàn Bách Phong nhưng thế nào lại đang như nghe người khác tỏ tình.

"Nếu là người khác, anh chắc chắn sẽ tranh giành đến cùng, khổ nỗi đó lại là Hàn Bách Phong, anh thua rất tâm phục khẩu phục."

"Hội trưởng, em không biết là...".

"Đừng nói". Lâm Trạch đặt ngón trỏ lên môi cô, ngăn lại những lời cô định nói ra." Cũng có thể do cái tôi trong anh quá lớn hay tình yêu kia thật sự chưa đủ nhiều mà bây giờ...anh... rốt cuộc, oke, ý anh là anh muốn em hạnh phúc, thế thôi!"

Lâm Trạch bất ngờ xoay người lại ôm lấy cô, anh xiết rất chặt. Khúc Ân không chống cự, cô hiểu cái ôm này mang hàm ý chúc phúc, cô cũng ôm lấy anh, một cái ôm cảm ơn chân thành vì tất cả sự quan tâm, ưu ái mà anh đã dành cho cô suốt thời gian qua, sự xuất hiện của Lâm Trạch trong cuộc đời cô chính là một điều vô cùng may mắn.

Một lúc lâu sau, Lâm Trạch mới luyến tiếc buông ra, dịu dàng nói:

"Nếu Hàn Bách Phong có bắt nạt em nhất định phải đến nói với anh đó."

Cô bĩu môi lắc đầu, làm bộ dạng ngườn ngùng.

'Nói ra được câu chúc em hạnh phúc em có biết anh đã lấy hết bao nhiêu can đảm hay không? Nói ra rồi lại phải vắt kiệt hết can đảm còn sót lại để mỉm cười nhìn em vui vẻ nhận lời.'

Hình ảnh hai người nảy giờ đều được một người từ cửa kính trong một phòng bệnh ở trên cao thu vào đáy mắt. Có một thứ gì đó người ta gọi là "hủ giấm chua" đã bị đổ tràn lang, Hàn Bách Phong có chút khó chịu, có chút không vui nhưng dù gì Khúc Ân cũng đã là sở hữu của hắn rồi, cũng sắp dọn về nhà hắn, từ lâu đã là người của hắn, nên thôi cứ rộng lượng một chút, mặc kệ đi, với lại bây giờ có đánh cũng đánh không lại Lâm Trạch chờ khi thương thế đã khỏi, hắn liệu có để người khác tùy tiện chạm vào người của mình.

--------------------

Chương sau: "Khi hai ta về một nhà, khéo đôi mi chung một giường. Đôi khi mơ cùng một giấc, thức giấc chung một giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net