Đối Nghịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Xe không đủ người,bắt buộc phải có 1 người hy sinh đi xe máy.Mọi người,tính sao đây?- JB,chàng trai với mái tóc đen hất ngược cùng ánh mắt sắc lạnh đảo 1 lượt xung quanh

- uhm...hay là vầy,tụi mình chơi búa-kéo-bao,ai thua phải đi xe,ok không? - chàng trai nhỏ bé với gương mặt đáng yêu BamBam lên tiếng

- Ok đó,chà .. Bam đúng là thông minh nhất mà Biểu tượng cảm xúc colonthree - dáng người to lớn cùng nụ cười cực đẹp,1 bàn tay xoa nhẹ đầu rồi ôm ghì vai BamBam vào người

- Yah !! Yugyeom,sao cứ vò đầu tớ thế hả? - BamBam gạt tay Yugyeom ra nhưng đành bất lực vì sức mạnh của con người bự gấp đôi mình ,đang nhìn cậu cười khoái chí

- Thôi thôi,nhanh rồi còn đi.Chúng ta mà còn trễ là cả lớp bỏ lại đó - giọng nói nhẹ nhàng nhưng trầm ấm vang lên

- Khoan đã ! Junior,cần gì phải thế?cứ để cậu ấy đi xe máy là được rồi? - cái chỉ tay cùng giọng nói mạnh mẽ vang lên,hướng về phía chàng trai với mái tóc màu vàng cực đẹp,ẩn dưới từng lớp tóc mịn là 1 gương mặt nam tính,đôi mắt to tròn đang ngơ ngác vì sự vô lí mà mình mắc phải

- Sao chứ?sao tôi phải đi?anh tự đi đi - cậu trả lời bằng giọng điệu của 1 người không dễ bị khuất phục,thanh - mảnh và khá cao

- Mark ! em nghĩ chúng ta không thể tự quyết định Jackson phải đi xe máy hay bất cứ ai,tốt nhất là chơi kéo-búa-bao đi,anh không muốn mang tiếng lớn ăn hiếp nhỏ mà,phải không?- thanh âm dịu dàng vang lên lần nữa
Đôi mắt sáng long lanh mang vẻ đẹp của viên pha lê,từ đôi môi hồng phát ra 1 tiếng "hừ" rồi quay lưng,khẽ nhíu mi tâm

- Được rồi,Junior,em muốn sao thì làm vậy đi

Mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm,cả bọn nhìn sang phía Jackson,ra hiệu bảo cậu nhanh chóng đến gần trước khi Mark thay đổi quyết định.Sau 4 lần thì chỉ còn sót lại 2 người cuối cùng để chọn ra người phải đi xe máy,oái oăm thay,1 lần nữa cậu bạn Jackson lại phải đối mặt với người mà cậu ghét nhất ở trường,à không,phải nói là ở cả cái Đại Hàn Dân Quốc này thì anh ta là người mà cậu muốn trở nên vô hình nhất

- 1...2...3 - mọi người hô to

-...A...A...A.A .AA !! thắng rồi,tớ thắng rồi,Junior,vậy là tớ được đi xe cùng mọi người rồi...há há - Jackson quay sang ôm chặt lấy Junior rồi cả 2 quay vòng trong sự vui mừng khôn xiết.

Cậu nào đâu biết,sau lưng mình là 1 cơn cuồng phong bão tố chuẩn bị giáng xuống như định mệnh cuộc đời mà cậu vô tình mắc phải

- IM..JAE...BUM !!! vậy là anh phải đi xe máy à? - tiếng rít lên từ gương mặt bất động đang cuối gằm khiến mọi âm thanh vui mừng bỗng nhiên im bặt

- .....Vâng...- JB ho nhẹ rồi trả lời cẩn trọng

Mark ngước nhìn JB rồi quay sang JinSon đang bám nhau như keo từ nãy đến giờ,nở nụ cười nhếch mép khiến cả bọn rợn cả sống lưng

- Jackson,cậu nghĩ cậu thoát được à? Cậu !! ĐI VỚI TÔI !!!

- Hả??? khoan đã,nhưng..nhưng đã quyết định rồi mà?sao lại? - Jackson hoảng hốt

- Mark,anh làm vậy......- Junior vừa lên tiếng thì bị ánh mắt tức giận của Mark làm cho giật mình

- Hoặc cậu ta đi với anh,hoặc anh sẽ lái xe 1 mình và trở về nhà,quăng mình xuống nệm đánh 1 giấc đến sáng? đương nhiên,buổi thi cũng sẽ bị hủy bỏ ? - Mark tiến sát Junior,nhìn thẳng vào mắt cậu và từng lời từng chữ cứ tuôn ra như ghim vào tai cậu

Cả bọn đều biết,tầm ảnh hưởng của Mark trong cuộc thi lần này,và nếu cậu không tham gia,nhất định kết quả sẽ chỉ là 1 vị trí nào đó chứ không là hạng 1 như họ mong muốn,không phải họ không có tài,mà là cuộc thi cuối cấp lần này,80% là fan của Mark

- Anh thôi đi! - Jackson đẩy nhẹ Mark - tôi đi với anh - rồi cậu quay sang cả bọn - các cậu lên xe đi,YoungJae,nhờ cậu giữ hộ anh hành lý,anh sẽ lấy sau khi đến nơi

Mọi người tiến về phía xe,Junior lo lắng nhìn theo và vẫy tay đến khi xe khuất hẳn

- Haizzz !! tội anh Jackson,chỉ vì gia nhập sau cùng nên không được Mark chào đón.Còn hay bị kiếm chuyện vô cớ,nếu là em thì em bỏ lâu rồi - BamBam thở dài

- Ngốc ! - Yugyeom véo nhẹ vào má cậu - không phải đơn giản như Bam nghĩ đâu,Mark,anh ấy không phải kiểu người nhỏ nhen hay ích kỉ,anh ấy đối với Jackson,là 1 kiểu khác !

BamBam ngơ ngác nhìn Yugyeom,rồi lại quay sang JB và YoungJae,nhưng nhận lại chỉ là cái cười mỉm đầy ẩn ý.Chỉ duy nhất 1 người,trong lòng rối bời như thể hàng ngàn cuộn len đan xen vào nhau,bất an và lo lắng....

Gió biển từng đợt len lỏi vào từng sợi tóc,mùi vị vô cùng thanh trong và mát mẻ.Mark đang chở Jackson trên chiếc môtô phân khối lớn,cậu tự nhủ,nếu là Junior thì tốt biết bao nhiêu,ít ra Junior là người dịu dàng và luôn quan tâm đến cậu,là người luôn giúp đỡ và bảo vệ cậu trước những lời cay độc và vô lí từ anh ta.Jackson chưa bao giờ gặp ai mà độc đoán,nguy tắc và kiêu ngạo như Mark.Đâu phải là lỗi của cậu khi được xếp vào vị trí Fly Boy và Sub raper ,cậu không hề muốn tranh giành vị trí với anh ta,cậu chỉ muốn được sống và thỏa mãn hòa mình vào âm nhạc,dù ở bất cứ vị trí nào cũng được.Ấy vậy mà cái người tự cho mình là đúng này cứ năm lần bảy lược kiếm chuyện để la mắng,bắt cậu tập thêm giờ để anh ta xả giận thông qua màn chắc mang tên là "luyện tập"

- Chắc kiếp trước tôi quỵt tiền hay thiếu nợ gì anh,nên kiếp này tôi phải trả,đáng ghét - Jackson thì thầm

- Yahhh !! cậu đang nguyền rủa tôi à ? - Mark đột nhiên lớn tiếng

- Hả..hả...?? đâu..đâu có ..em..em chỉ - Jackson giật mình

- Được rồi,nếu không muốn rớt lại thì ôm cho chặt vào !

- Hả..ôm..ôm..gì...á. á.á..á ...!!!! - Chưa kịp hiểu ra sự tình thì cậu đã phải thốt lên hoảng sợ ,rồi theo phản xạ mà ôm chặt lấy Mark,anh đang cho xe chạy với vận tốc như tên lửa,Jackson tuyệt nhiên không thốt lên 1 tiếng,tay ôm chặt và mắt cũng không có dấu hiệu sẽ mở ra..

Bọn người Junior đến nơi trước 1 tiếng và ngồi đợi MarkSon,Junior lo lắng nên không ngừng di chuyển,khiến cho những người còn lại cũng bồn chồn theo

- Junior,anh cứ ngồi xuống đi,Mark không đến nỗi giết Jackson dọc đường đâu mà anh lo - Youngjae trấn an

- Nhưng sao giờ này họ chưa tới?đáng lý ra phải đến cách đây 30p rồi chứ?
Vừa dứt lời,tiếng xe máy rít khựng khiến Junior nhanh chóng quay lại,cả bọn mừng rỡ tiến đến đỡ lấy Jackson,lúc này thân người đã mềm nhũn,chân cũng không còn sức mà đi tiếp

- Mark ! Jackson,sao lại thế này?

- Hửm?có gì đâu?chỉ là chạy nhanh hơn tí thôi,cậu ấy không chết đâu mà sợ- Mark mỉm cười tinh nghịch,nhìn dáng vẻ Jackson bây giờ,anh không hiểu sao lại cảm thấy rất thích thú,nhưng đồng thời xen lẫn vào đó là 1 thứ cảm xúc rất kì lạ,khi nhìn Junior ôm lấy Jackson vào lòng mà dìu đi,cảm giác tim cứ như ai đó bóp nghẹn,thở cũng khó khăn...

...Sau khi nhận phòng,cả bọn nghỉ ngơi và luyện tập cho buổi thi diễn ra tối nay.Không hiểu vì lí do gì hay vì dáng vẻ như cọng bún thiu chiều nay của Jackson đã gợi lên chút từ bi nơi Mark.Mà anh nhẹ nhàng hơn trong giọng nói và chịu khó kếp hợp,cũng như tập lại những động tác Jackson mắc lỗi,điều mà trước đây có nằm mơ,Jackson cũng không dám nghĩ đến

" Đầu óc anh ta bay theo gió luôn rồi à?sao bỗng nhiên tốt với mình vậy?" - Jackson thầm nghĩ

...có lẽ ngoài anh ra,những người còn lại đều đang đi tìm câu trả lời cho sự thay đổi kì lạ đó.

Phần thi diễn ra tốt đẹp,màn nhào lộn tuyệt vời từ Markson đã giúp nhóm nhận thêm 1 điểm thưởng và đạt giải nhất...Tiệc ăn mừng diễn ra khá sôi nổi trên nền nhạc cực sôi động.Jackson rời khỏi đám đông để hít thở không khí trong lành từ biển

- Là cậu ta à? - giọng con gái thì thầm

- Phải,chiều nay tớ thấy nó đi cùng Mark,nghe bảo Mark rất ghét nó

- Vậy là nó đeo bám Mark à?đồ vô liêm sỉ,phải dạy nó 1 bài học về lòng tự trọng !

Nói rồi 1 nhóm 5 người con gái,tiến về phía Jackson mà lớn tiếng

- Này,Jackson !

- Cậu là ai?

- Không cần biết,sao mày cứ đeo bám Mark hoài vậy hả?có biết mày như vậy anh ấy sẽ ghét lắm không?

- Đeo bám?các cậu nói gì vậy?

- Ahss ! còn giả vờ không hiểu?hay cần tao dạy cho 1 bài học?

- Này ! cẩn thận lời nói,tôi không bao giờ đánh con gái ..

- À ! vậy thì xui cho mày rồi,vì tao thì không ngại đánh nhau,nhất là hạng người không có tự trọng như mày - ả vung tay cùng chiếc gậy định phang thẳng xuống đầu Jackson,đột nhiên khựng lại vì 1 lực giữ rất mạnh

- Ahh...ahhh !! M..Mark...

- Cô nghĩ cô đang đánh ai vậy ? - giọng nói quen thuộc vang lên,xen lẫn là đôi mắt giận dữ xoáy về phía ả

- Em..em nghĩ anh đang bị làm phiền..nên..nên muốn giúp..

- Cô nhiều chuyện quá rồi đấy,cậu ta là của tôi,và chỉ 1 mình tôi được la mắng cậu ấy.Tốt nhất là tránh xa người của tôi ra,đừng để học kỳ tới tên cô lại bị xóa sổ trong danh sách của tất cả trường học trên cả Đại Hàn này.Nghe hiểu không? - Mark áp sát thì thầm vào tai ả sau khi nhìn thấy cái gật đầu như rôbốt - Vậy còn không mau rời khỏi?

Nhóm của ả tháo chạy nhanh chóng.Đến khi cả bọn mất dạng thì Mark cũng chợt nhớ ra những điều kì lạ trong lời nói của mình,anh từ từ quay lại,bắt gặp ánh mắt ngơ ngác từ Jackson,như thể cậu vừa phát hiện điều gì đó rất nguy hiểm.Mark bằng sự thông minh và nhanh nhạy của 1 bộ óc thiên tài,nhanh chóng tìm cho mình đường thoát trước sức ép từ đôi mắt đẹp đầy mị lực đang hướng ánh nhìn, cơ hồ như muốn xuyên thủng gương mặt anh

- Tôi ... vì ..chúng ta là 1 nhóm..cũng như JB...bọn họ và cả cậu...đương nhiên..đều . .là người của tôi...- Mark chưa kịp hết câu thì bị Jackson cắt ngang

- Uhm...

- ....uhm gì ? cậu uhm gì hả? cậu có hiểu tôi nói không?

- Uhm...

- Này !! Wang Jackson..cậu đứng lại,tôi chưa nói hết mà.. yahhh...thái độ gì vậy hả??

Mark luống cuống chạy theo khi thấy Jackson không thèm nghe anh nói mà cứ thế 1 mạch đi thẳng về phòng cùng gương mặt không 1 chút cảm xúc .

Chiều hôm sau mọi người thu xếp hành lí ra về,do 2 người hướng dẫn có việc nên đã lấy xe máy về trước,thành ra xe lớn vừa vặn cho MarkSon cùng lên.Trước khi xuất phát,Mark đã kéo Yugyeom ra nói chuyện riêng,không biết rốt cuộc họ đã nói những gì,chỉ thấy nụ cười mang đầy ẩn ý từ gương mặt họ,dự sẽ có chuyện hay nào đó sắp diễn ra.

Trừ Mark thì cả bọn đang lên xe,chẳng hiểu sao lần này Yugyeom lại đến ngồi cạnh Jackson chứ không đu bám BamBam như mọi ngày,vậy nên Junior đành miễn cưỡng ngồi cạnh BamBam nhưng kì thực chỉ muốn ở cùng Jackson

- Anh Mark đâu? - JB hỏi

- À?anh ấy bảo quên đồ nên quay vào lấy - Yugyeom trả lời nhưng tay thì đang nhắn tin cho ai đó.

Khoảng 5p sau thì Yugyeom đột nhiên đứng lên rời khỏi,cậu đi thẳng xuống hàng ghế cuối với lý do " Muốn nằm cho thoải mái " .Trong lúc mọi người cười đùa thì Mark xuất hiện,rảo mắt hết 1 vòng xung quanh. Nhận thấy vì không còn chỗ trống,nên " miễn cưỡng" tiến đến chỗ Jackson

- Sao ? sao ?... anh tìm chỗ khác đi - Jackson từ chối

- Ha ! cậu nghĩ tôi muốn ngồi cùng à?cậu có giỏi thì đi ra đi,còn không thì xuống lôi con Gấu to xác kia ra mà ngồi - Mark cãi lại

- Không! anh mới là người phải đi - Jackson chồm qua giữ ghế

- Thôi nào ! Jackson,em để Mark ngồi vào,chúng ta phải xuất phát rồi,không thể trễ hơn đâu - giọng thầy phụ trách vang lên

Mark nhìn Jackson với ánh mắt của kẻ thắng cuộc cùng cái nhướng mày khiêu khích

- Sao nào?

Jackson phụng phịu bỏ tay ra,đành nhường ghế.

- Anh đừng có xâm lấn,ghế anh bên đó,không được vượt qua đây,nhớ đó !

Jackson quay đi cùng cái lườm đầy tức giận,Mark nhìn cậu rồi mỉm cười.Junior quan sát diễn biến cùng cái nắm tay thật chặt.

Đoạn đường khá xa và trời thì mưa rả rích,cả xe chìm vào giấc ngủ trong tiếng ru từ thanh âm va chạm của những hạt mưa.Jackson vì mệt nên cũng thiếp đi,đầu cậu dựa vào cửa kính,đường dốc là lại đụng nghe côm cốp.Trong ánh đèn len lỏi từ 2 bên đường hắt vào,1 người đang im lặng dõi theo cậu..bất ngờ 1 lực va đập mạnh khiến cả xe bay lên,rồi mất thăng bằng mà lật ngang,vì không đeo dây an toàn nên Jackson chịu lực tác động khiến cả người bị hất văng ra khỏi xe và lăn nhào xuống triền dốc đen hun hút

- JACKSON !! KHÔNG.....!!!

Tiếng thét của Mark khiến mọi người hốt hoảng,chiếc xe theo đà ngã ngang xuống đường,mọi người sau khi trấn tĩnh thì nhanh chóng chạy ra khỏi xe.Mark vội vã đến nơi Jackson bị hất xuống,anh hốt hoảng tìm trong ba lô chiếc đèn pin

-Mark..anh định làm gì vậy? - Junior ngăn cản - trời đang mưa,nếu anh xuống,chưa chắc đã tìm được cậu ấy,ngay cả anh,cũng không thể đảm bảo an toàn.Mọi người,giúp em ngăn Mark lại đi !

-Đúng đấy Mark,dù bọn em cũng rất lo cho Jackson,nhưng không thể để anh đi xuống đó được,nguy hiểm lắm - lần này đến lượt JB cản anh lại

-Tránh ra....tôi bảo TRÁNH RA !!! - Mark lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh,ánh mắt anh đỏ rực tựa hồ như có thể khiến cả nước mưa phải bốc hơi ngay khi chúng chạm phải - nếu Jackson không ở đây,vậy mọi người nghĩ,tôi còn lý do để tiếp tục sống à??

Nói rồi anh hất tay Junior,lần theo triền dốc mà đi xuống trong sự bối rối của mọi người.YoungJae trấn an cả bọn,rồi nhanh chóng kéo họ về nơi mọi người trong đoàn đang tập trung.Vì cơn mưa khá to nên rất có thể,ngày mai cứu hộ mới đến được,trong lúc đó,mọi người nhanh chóng dựng liều và gom góp đồ đạc để ứng phó với đêm dài sắp tới.5 người bọn họ trong lòng như ngàn đàn kiến đang bò ngang dọc,chỉ mong trời mau sáng để còn tìm cứu 2 người mà họ yêu thương

Mark trượt dài xuống triền dốc,theo vị trí lúc nãy Jackson ngã xuống để tìm cậu.Đối mặt với màn đêm u mịt vì những hạt mưa đang rơi ngày càng nhiều,anh không ngừng gọi tên Jackson,nhưng đáp lại chỉ văng vẳng là tiếng mưa rơi rả rích.Anh quyết định đi sâu hơn 1 chút,vì có thể lực hất quá mạnh sẽ khiến cậu rơi xa vào sâu bên trong,với ánh đèn le lói ,anh nhìn thấy 1 đường trượt dài của đất đá,lần theo dấu vết.Anh cảm nhận tim mình hẫng đi 1 nhịp khi bắt gặp hình ảnh co rúm,nép mình vào gốc cây của người mà anh đang không ngừng tìm kiếm.

Jackson run rẩy vì mưa và vì lạnh,cậu vốn là người rất sợ bóng tối,nhất là 1 mình giữa đêm như thế này,cứ nghĩ đến sẽ mãi mãi không còn cơ hội được sống,được hát,được bên cạnh ba mẹ khiến cậu nấc lên từng tiếng .Cậu gục đầu đầy sợ hãi.....Bất ngờ 1 bàn tay đỡ lấy rồi ôm ghì cậu vào lòng,cậu nhận thấy 1 hơi ấm xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc,bàn tay ấy nhẹ nhàng thả cậu ra cùng ánh nhìn trìu mến,giọng nói dịu dàng đầy lo lắng

- Em có sao không?có thấy đau chỗ nào không?

Vì quá bất ngờ với những gì đang diễn ra,cậu chỉ biết "lắc đầu" thay cho lời nói.

- May quá..- Mark gục đầu lên vai cậu,pha lẫn chút nghẹn ngào - vậy là tốt rồi...tốt rồi..cứ nghĩ em xảy ra chuyện..cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp em lần nữa....

- ...Anh....Mark...- Jackson sau phút bối rối đã kịp trấn tĩnh

- Được rồi,không cần nói gì cả.Không sao rồi,chúng ta tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi,có thể sáng mai mới có người đến cứu..nào,để anh cõng em

- ..... em..em tự lo được...- Jackson cố từ chối nhưng ngay khi cậu đứng lên thì đôi chân lại khụy xuống
-Jackson !.. em đừng cứng đầu nữa,chân em có lẽ bị trật rồi,đường dốc mà trời thì đang mưa,đừng làm vướng chân anh,ngoan ngoãn leo lên lưng anh đi - không cần đợi Jackson trả lời,Mark bế thốc cậu rồi tìm nơi trú ẩn cho cả 2.

Mưa dần tạnh và họ cũng đã tìm được 1 nơi trú ẩn an toàn.Ngồi đối diện nhau,giữa họ là nhóm lửa vừa đốt,cả người cậu ướt sũng và anh cũng vậy.Không gian lúc này đối với cậu thật sự rất khó thở,vì ánh mắt của anh cứ dán chặt vào mặt cậu như thể anh không cần biết đến điều gì khác nữa,cậu chau mày cùng đôi môi đang cong lên hờn dỗi.Không thể chịu nổi sự ngượng ngùng này thêm chút nào nữa,cậu quay người vờ nhắm mắt ngủ.Nhưng ngay lúc đầu cậu tựa vào vách đá thì lại bị giật mình bởi 1 bàn tay nóng ấm chắn giữa,cậu nhanh chóng mở mắt khi cảm giác có thân nhiệt rất gần kề bên

-Vách đá không phải nơi lý tưởng để ngủ đâu - giọng nói trầm ổn vang lên

Cậu nghe tim mình bỗng nhiên đập rất mạnh,không phải vì lần đầu nghe giọng anh,mà vì,đây là lần đầu nó -quá-gần- đến nỗi ngỡ như chỉ cần cậu cử động thì môi cả 2 sẽ chạm vào nhau.Cậu bất giác rụt người về phía sau,nhưng nhanh chóng bị anh tóm chặt.

-Tốt nhất em nên tránh cử động khi không cần thiết,em bị mất sức quá nhiều rồi !

Nói rồi anh ghì chặt cậu vào lòng,Jackson 1 chút cử động để né tránh cũng không thể.Bình thường vóc dáng của Mark trông khá yếu,nhưng cậu không nghĩ vòng tay của anh lại rộng như vậy,nó ôm trọn cậu 1 cách vừa đủ để cậu thoải mái dựa vào nhưng lại không cách nào thoát ra được.Tựa vào lòng ngực anh,cậu nghe rõ từng nhịp tim đang đập rất nhanh,cùng hơi thở nóng ấm phả qua đỉnh đầu...Và cậu cũng cảm nhận được,trong cậu,có 1 thứ cảm xúc đang dần xuất hiện,và nó lại lớn lên mỗi giây theo từng nhịp đập nơi anh.Không phản kháng cũng chẳng chống cự,cậu vô thức choàng tay qua eo mà ôm nhẹ lấy anh,nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ .1 cảm giác bình yên và an tĩnh len lỏi trong tâm trí,như thể chỉ cần còn trong vòng tay anh,thì cậu không cần phải lo sợ vì bất cứ điều gì nữa.

Anh ôm ghì lấy cậu cho đến lúc cảm giác thấy hơi thở nhịp nhàng chậm rãi đang phả ra trong lồng ngực.Nhẹ nhàng lách người nhìn xuống dáng hình mà anh những tưởng sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại,giây phút cậu bay ra khỏi xe,anh thấy tim mình như ngừng đập,cảm giác cả thế giới sắp sụp đổ ngay trước mắt khiến anh biết,mình đã ngu ngốc như thế nào trong suốt quãng thời gian vừa qua.Anh thầm cảm ơn chúa đã để anh có cơ hội chuộc lại lỗi lầm,để có thể ôm cậu vào lòng như bây giờ.Ngắm nhìn gương mặt anh tuấn cùng đôi môi hồng hào giờ đây đã tái đi vì lạnh,vuốt nhẹ mái tóc,anh đặt lên đôi mắt đang ngủ say 1 nụ hôn đầy yêu thương

-Cảm ơn em,Gia Nhĩ ! vì đã cho anh, cơ hội để gặp lại em 1 lần nữa...

Ôm lấy cậu trong vòng tay,1 phần cũng vì sức lực cũng đã cạn kiệt.2 nam nhân với tư thế quấn nhau như long-phụng chìm vào giấc ngủ,cho đến khi mơ hồ nghe tiếng gọi quen thuộc của những người thân yêu.Mặc dù bất tỉnh nhưng phải khó khăn lắm mới có thể tách 2 bàn tay đang nắm chặt nhau ra,để nhanh chóng đưa họ lên xe cấp cứu

Junior là người đã tìm kiếm họ khi trời vừa ửng sáng,cậu lo lắng nên không thể chờ đợi thêm được nữa.Đến khi tìm thấy và chứng kiến họ bên nhau,pha lẫn trong sự vui mừng là 1 chút hụt hẫng,cậu lặng lẽ cuối đầu,ánh mắt đẹp như hồ thu bỗng gợn buồn 1 cách bất lực....

~~~~ 0oo0 ~~~~

* 2 tháng trước tôi đã gặp 1 thiên thần...Sự kiêu hãnh của 1 con người từ nhỏ đã có mọi thứ trong tay,chưa bao giờ biết thất bại,chưa bao giờ chia sẻ điều gì với ai.Lại bị khuất phục bởi ý chí kiên cường và niềm tin mãnh liệt nơi em..em mang cho mọi người năng lượng,niềm vui và hạnh phúc....sự hiện hữu của những tia nắng trong giọng cười giòn tan đã giúp xua tan sự giá lạnh nơi con tim vốn khô khan và cô độc.Với 1 người không biết cách biểu lộ cảm xúc như tôi,chỉ có thể dùng lý do không chấp nhận để ngày ngày cùng em tranh luận...dùng lý do tập luyện ngoài giờ để có thêm thời gian ở bên em...vì biết sẽ bị phản đối nên mới cố tình bắt em đi xe máy,rồi cố tình thua chỉ để được ở riêng bên em...và còn muôn vàn lý do ngốc ngếch khác mà tôi tự mình đặt ra chỉ vì cái bản tính thích làm hơn nói của mình.Để rồi khi nhìn thấy sự thân thiết giữa em và Junior,thì lại tự mình tức giận...giây phút em biến mất khỏi tầm mắt,tôi đã dặn lòng nếu không còn có thể gặp lại em ở đây,thì nhất định sẽ tìm thấy em ở 1 thế giới khác....Gia Nhĩ.... Cuộc sống của tôi như một con đường dài vô hạn và ko có điểm dừng....những bước chân chậm rãi bước đi khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và gục ngã......Cuộc sống có thể khiến tôi gục ngã, nhưng em lại là động lực để tôi bước tiếp....vậy nên,Gia Nhĩ...sẽ không bao giờ..cho em cơ hội rời khỏi vòng tay tôi... thêm 1 lần nào nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net