3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi..." Trong suốt 10 năm đi làm trợ lý cho nghệ sĩ, chưa bao giờ Đới Manh cô liên tục gặp phải những trường hợp oái oăm này. Mà hiện tại giải thích cô cũng không biết giải thích như thế nào, cô nhìn qua cầu cứu chuyên viên trang điểm lúc nãy nhưng ai cũng lơ đi ánh nhìn của cô vì họ sợ Phùng Hâm Dao.

"Đi làm trợ lý 10 năm rồi mà lại như thế sao? Tống Tư Duệ nói rất coi trọng năng lực của cô, tôi cũng không hiểu được rốt cuộc cô có năng lực gì ngoài đi làm trễ và tự tiện lấy điện thoại của tôi đưa cho người khác." Dụ Ngôn tức giận mà nói với Đới Manh.

Đới Manh hiện tại rất khó chịu nhưng cô cũng không muốn liên luỵ đến chuyên viên trang điểm kia, vì vậy cũng không lên tiếng vạch trần mà chấp nhận một mình, phải rồi, ai cũng vì miếng ăn cả thôi.

"Thôi được rồi, bảo bối đừng tức giận, chị cũng không làm gì điện thoại của em mà, kết thúc concert rồi, chúng ta nên theo lời hẹn đi ăn cái gì đó nhỉ?" Phùng Hâm Dao xoay người Dụ Ngôn qua, mềm mỏng mà nói với nàng ấy.

Dụ Ngôn cắn chặt hai hàm răng để ngăn cơn tức giận chuẩn bị bộc phát, xoay người đi vào trong thay đồ.

"Nhiệm vụ hôm nay của cô đến đây là hết rồi, lát nữa tôi sẽ đưa Dụ Ngôn về khách sạn, cô về trước đi." Phùng Hâm Dao nói với Đới Manh.

Đới Manh cô cũng chẳng muốn ở đây thêm giây phút nào, cô chấp nhận mình là một kẻ thất nghiệp, cô nghĩ sau đêm nay cô sẽ quay về Thượng Hải và kiếm một việc khác làm thay vì làm trợ lý cho nghệ sĩ minh tinh danh giá tên là "Dụ Ngôn" này.

Đới Manh không đáp lời Phùng Hâm Dao, cô thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi đó ngay lập tức.

Nhưng lên tới taxi cô mới nhớ ra việc Tống Tư Duệ dặn dò mình trong tin nhắn lúc nãy, cô đấu tranh tinh thần rất lâu để quyết định xem mình có nên để Dụ Ngôn đi cùng Phùng Hâm Dao không.

Cô băn khoăn rồi quyết định gọi điện cho Tống Tư Duệ kể rõ tình hình vừa xảy ra cho cô ấy nghe.

Tống Tư Duệ nghe vậy cũng thở dài, nói: "Đới Manh, tôi biết hiện tại cô đang rất chán nản và bất lực vì không thể minh oan cho bản thân được, nhưng thật lòng tôi mong cô đừng rời bỏ Dụ Ngôn để cho em ấy đi 1 mình lúc này, thật sự sẽ rất nguy hiểm cho em ấy. Xem như tôi xin cô, giúp tôi theo sát hai người họ rồi mang Dụ Ngôn về khách sạn giúp tôi được không?"

Đới Manh nhíu nhíu mày, nhiệm vụ này... Khó thật.

"Thôi được rồi, tôi sẽ làm." Đới Manh nói.

Sau đó hai người tắt máy, cô trở lại vào trong núp sau góc tường nhìn hai người họ ngồi vào trong chiếc Maybach đen đầy mùi tiền kia của Phùng Hâm Dao, cô lập tức bắt taxi bám theo bọn họ.

Bọn họ dừng lại tại một nhà hàng sang trọng, Đới Manh đành ở ngoài nhìn hai người họ đi vào trong, không biết làm gì ngoài chờ đợi.

Đới Manh ngồi ở đối diện nhà hàng chỉ biết chờ đợi bóng dáng Dụ Ngôn cùng Phùng Hâm Dao ra.

Rất lâu... Rất lâu...

Phải hai tiếng sau, lúc 11 giờ 30 phút tối hai người họ rời khỏi nhà hàng, Dụ Ngôn đã đang trong tình trạng không biết trời trăng gì cả đang được Phùng Hâm Dao dìu vào bên trong xe.

Đới Manh lập tức chạy ra đường bắt taxi đuổi theo chiếc xe của Phùng Hâm Dao.

Địa điểm tiếp theo mà hai người họ đến là khách sạn nơi Dụ Ngôn và cả ekip đang lưu trú. Là Tống Tư Duệ nghĩ nhiều sao?

Phùng Hâm Dao đi cổng sau của khách sạn, đưa Dụ Ngôn vào bên trong.

Đới Manh nhìn thang máy họ đi lên, là tầng chín, tầng của phòng Dụ Ngôn.

Cô đành chạy lên bằng thang bộ để bắt kịp hai người họ, nhìn thấy Phùng Hâm Dao dìu Dụ Ngôn vào phòng nhưng rất lâu vẫn chưa ra. Đới Manh thở không ra hơi mà tiếp tục gọi điện cho Tống Tư Duệ, nói: "Quản lý Tống... Cô ta đã đưa Dụ Ngôn vào phòng rồi."

Tống Tư Duệ nghe tiếng Đới Manh thở từng hơi để nói chuyện với mình, cô hỏi: "Cô bị làm sao vậy?"

Đới Manh nói: "Tôi vừa chạy lên bằng thang bộ để theo kịp hai người họ, thang máy đã có người dùng hết rồi."

Tống Tư Duệ lúc này mới cảm thấy Đới Manh thật sự nhiệt huyết biết bao nhiêu, không uổng công cô xem trọng cô ấy như vậy, nói: "Phùng tổng đã ra về chưa?"

Đới Manh khẽ ló đầu ra nhìn trên hành lang, mãi chưa thấy bóng dáng của Phùng Hâm Dao đâu, cô nói: "Vẫn chưa, vào trong đã được 10 phút rồi."

Tống Tư Duệ liền nói: "Cô đi đến phòng Dụ Ngôn gõ cửa đi nhanh lên, viện bất cứ lý do gì đó để đuổi Phùng Hâm Dao ra khỏi phòng ngay lập tức, nếu không Dụ Ngôn sẽ không ổn!"

Đới Manh nghe vậy cũng lập tức chạy đến gõ cửa phòng.

"Aisss! Lại phá đám!" Phùng Hâm Dao đang chui vào hõm cổ Dụ Ngôn mà hít lấy hít để mùi cơ thể nàng ấy thì nghe tiếng gõ cửa, bực tức mà phủ lên trên người Dụ Ngôn lớp chăn, sau đó chỉnh quần áo cho chỉnh tề rồi đi ra mở cửa.

Thấy Đới Manh, Phùng Hâm Dao nhíu mày khó chịu, hỏi: "Cô đến đây làm gì?"

"Phùng tổng, xin lỗi vì sự đường đột của tôi nhưng lần này công ty cử tôi đi và cho tôi ở chung phòng khách sạn với Dụ Ngôn, tôi chỉ là đang... trở về phòng của mình thôi ạ." Đới Manh không biết lựa một lý do nào để đuổi Phùng Hâm Dao đi ngoài lý do này.

"Tôi cho tiền cô thuê phòng khác." Phùng Hâm Dao vừa nói vừa lấy bóp tiền ở trong túi, móc vài tờ tiền ra đưa đến cho Đới Manh.

Đới Manh đẩy tiền lại cho Phùng Hâm Dao, nói: "Tôi biết cô đang ở đây cùng tiểu Dụ nên đã xuống lễ tân hỏi thuê phòng, nhưng thật xui xẻo quá, khách sạn đã hết phòng mất rồi."

Phùng Hâm Dao thật sự rất bực bội, cô nghĩ hôm nay không có Tống Tư Duệ thì sẽ không bị phá đám, nào ngờ...

Hết cách, Phùng Hâm Dao đành rời đi.

Đới Manh nhìn bóng dáng Phùng Hâm Dao đi vào trong thang máy, khẽ thở ra một hơi, nhắn tin báo cáo cho Tống Tư Duệ biết rồi mở cửa phòng của Dụ Ngôn, đi vào.

Bên trong là cảnh tượng cô thật sự không nên nhìn thấy, Dụ Ngôn chỉ còn mặc mỗi đồ trong, còn quần áo bên ngoài thì đã bị lột sạch rồi. Nếu như cô đến trễ chút nữa, e là...

Nghĩ đến đây thôi Đới Manh đã nổi da gà, thật đáng sợ.

Đới Manh đứng cắn cắn ngón tay, thật không biết phải làm gì trong tình trạng khó xử này, để nàng ấy cứ như vậy mà ngủ hay là mặc đồ vào cho nàng ấy?

Làm sao đây?

Đới Manh đành mở tủ lấy cái áo choàng tắm, mắt nhắm mắt mở mà mặc vào cho Dụ Ngôn, xong xuôi cô liền thở phào nhẹ nhõm. Những thứ phập phồng đẫy đà đó... Cô buộc phải xoá đi ký ức ngay lập tức thôi.

Dụ Ngôn thì ngủ không biết trời trăng mây gì cả, này là bị chuốc thuốc ngủ hay là bị say đây?

Đới Manh thở dài, mở tủ lấy chiếc chăn mỏng có sẵn, sau đó lên ghế sofa nằm xuống. Dụ Ngôn, anti cứng của cô vừa cứu cô một mạng đó.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, thứ làm Đới Manh tỉnh dậy chính là tiếng la thất thanh của Dụ Ngôn.

"Sao cô ngủ ở đây!?" Dụ Ngôn nhìn Đới Manh, hỏi.

Đới Manh có chút lúng túng, cũng chưa tỉnh ngủ hẳn, lớ mớ nói: "Không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"

Dụ Ngôn ném cái gối đến chỗ Đới Manh, nói: "Phòng của cô đâu? Sao cô lại không ngủ mà sang đây ngủ!?"

Đới Manh cau cau mày, nói: "Dụ tiểu thư, cô có nhớ tối hôm qua cô về đây bằng cách nào hay không?"

Im lặng suy nghĩ một lúc, Dụ Ngôn thật sự không tài nào nhớ nổi làm sao cô có thể trở về đây được. Cô chỉ nhớ là mình đi ăn với Phùng Hâm Dao, vì uống hơi nhiều rượu nên cô say thì phải. Phùng Hâm Dao đưa cô về sao? Đã làm cái gì chưa nhỉ...?

Đới Manh đứng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Dụ Ngôn mà nói: "Với tính cách của cô mà tôi đã tiếp xúc được trong vài ngày qua, tôi cũng đoán được phần nào rằng kết quả mà mình cố gắng cũng sẽ không được cô công nhận, thôi không sao, coi như tôi trả nợ cho việc đi trễ ngày hôm trước. Còn bây giờ cô chuẩn bị hành lí trở về Thượng Hải đi, hôm nay coi như là ngày làm việc chung cuối cùng của chúng ta."

Sau đó Đới Manh rời khỏi phòng, để lại Dụ Ngôn trong ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia.

Lát sau hai người ra sân bay để trở về Thượng Hải, vẫn như cũ fans hâm mộ vây quanh để tiễn Dụ Ngôn, Dụ Ngôn vẫn như cũ mà nói chuyện với bọn họ.

Đới Manh xong xuôi thủ tục thì hai người tiến vào trong máy bay, suốt quãng đường, Đới Manh không hề nói câu nào với Dụ Ngôn.

Về tới công ty Gia Ngôn, Đới Manh lên đưa một phong bì cho Tống Tư Duệ, Tống Tư Duệ nhìn vào dòng chữ to đùng bên ngoài: "Đơn xin nghỉ việc".

Trong đầu Tống Tư Duệ nổi hàng ngàn dấu chấm hỏi, vì sao lại như vậy?

Như đọc được suy nghĩ của Tống Tư Duệ, Đới Manh nói: "Tôi nghĩ tôi không hợp với Dụ Ngôn, xin lỗi vì làm cô thất vọng, tôi sẽ nghỉ làm."

Tống Tư Duệ nhỏ nhẹ nói: "Cô bình tĩnh suy nghĩ lại được không Đới Manh? Chuyện không đến mức phải như thế này đâu."

Dụ Ngôn không biết ở đâu, tiến đến nói: "Cô ta muốn nghỉ thì cho cô ta nghỉ, chúng ta thuê người khác, sao chị phải níu kéo cô ta chứ?"

Đới Manh cắn răng kìm nén cảm xúc của mình lại, nói: "Không còn gì nữa thì tôi xin phép." Sau đó xoay người rời đi, cô không muốn tốn công giải thích minh bạch cho bản thân để làm gì, vì người nghe không muốn hiểu, cô nói cũng như không nói.

"Đới Manh!" Tống Tư Duệ vội vàng kêu Đới Manh, nhưng Đới Manh không thèm ngoảnh đầu lại nhìn dù chỉ một cái.

"Dụ Ngôn! Em làm sao vậy!?" Tống Tư Duệ thở dài nhìn Dụ Ngôn.

"Làm sao là làm sao? Cô ta cứ tỏ vẻ là bản thân mình làm đúng, chị xem đó, muốn đi làm trễ là đi làm trễ, bây giờ muốn nghỉ làm là nghỉ làm, người như vậy thì giữ lại làm gì chứ?" Dụ Ngôn khó hiểu mà nhìn Tống Tư Duệ.

Tống Tư Duệ bất lực mà nhìn Dụ Ngôn, nói: "Em vẫn chưa hiểu cô ấy đã làm gì cho em sao? Kiếm đâu ra được người thứ hai như cô ấy chứ!?"

"Làm gì là làm gì? Cô ta còn gây phiền phức cho em, em không đuổi việc cô ta thì thôi, hà cớ gì cô ta đòi nghỉ việc mà chị lại nháo lên như thế?" Dụ Ngôn rất ít khi thấy Tống Tư Duệ nổi giận với mình, lần này là vì Đới Manh nên chị ấy nổi giận với nàng, nàng làm gì sai chứ? Thật khó hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC