62.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì sao gần đây cậu ấy lại thường xuyên uống nhiều rượu như vậy chứ?" Lục Thanh An chườm khăn lên trán cho Đới Manh, không khỏi lo lắng mà hỏi bà Đới.

"Bác không biết, từ khi Vũ Gia tỉnh dậy sau trận sốt vừa rồi, con bé lạ lắm." Bà Đới tràn ngập lo âu, nhìn Đới Manh nằm sốt mê man trên giường, đáy lòng đau đớn.

"Đới Manh... Chị tỉnh dậy đi..."

"Cô Đới Manh... Vì sao cô ấy chưa dậy thế ạ?"

"Cô là em gái của cô Đới Manh phải không ạ?"

"Tiểu Kỳ, ông bà ngoại nói phải đi về rồi."

"Mọi chuyện đều dễ dàng điều tra ra, dường như ai cũng biết những điều này, vì sao đến bây giờ vẫn để cho những tên đàn ông ghê tởm đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?"

"Điều tra giúp tôi xem Tĩnh Văn Quang có người thân nào không."

"Vũ Gia! Vũ Gia! Cậu bị sao vậy!?" Lục Thanh An thấy Đới Manh hai tay ôm lấy đầu, liên tục lắc đầu, mồ hôi chảy nhễ nhại, đôi môi đang nói điều gì đó không thể nghe rõ.

Đới Manh chợt bừng tỉnh, cô ngồi dậy thở dốc từng hơi, tay xoa lấy cái đầu đau nhức.

Gần đây thường bị như vậy, cô vẫn luôn nghe những tiếng nói kì lạ trong giấc ngủ, lẽ nào... Là Dụ Ngôn và mọi người đang gọi mình sao? Nếu như vậy... Vì sao cô lại chưa thể trở về chứ?

Đới Manh bất lực mà tựa vào thành giường, đôi mắt đỏ hoe mà nhìn ra bên ngoài, màn đêm tĩnh lặng.

"Gần đây chị ấy có chút tiến triển nào không?"

Đới Manh hôn mê đến nay là gần một tháng, tuy Dụ Ngôn biết câu trả lời của y tá sẽ làm mình thất vọng nhưng nàng không nhịn nổi mà hỏi, ít nhất... Nếu ngày nào đó nghe được chị ấy tốt hơn thì sao?

Căn phòng yên ắng, chỉ nghe thấy thanh âm của máy đo nhịp tim, còn có tiếng nước chảy róc rách trong hồ cá, một mảng cô đơn bao trùm lấy người ở bên trong phòng.

"...Vẫn như vậy." Tĩnh Thanh Nhiễm là y tá trực chính của phòng bệnh Đới Manh, chuyện cô ra ra vào vào phòng bệnh là chuyện thường ngày.

Dụ Ngôn thở dài, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Hôm nay cô ấy có đến không?" Y tá thay nước biển cho Đới Manh, đôi mắt không nhịn được mà liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của người nào đó, thấy trong lòng có hơi trống rỗng.

"Phùng Hâm Dao sao?" Dụ Ngôn nói rồi nhìn lên đồng hồ treo tường, nàng nói: "Có lẽ hôm nay đến muộn."

Chưa ngày nào Phùng Hâm Dao không đến đây, Dụ Ngôn thỉnh thoảng thấy cô ấy đến trễ, nàng nghĩ do công việc quá nhiều, khó mà duy trì được việc ngày nào cũng đến đây đúng giờ.

Tĩnh Thanh Nhiễm gật gù, nói: "Cô cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, có công việc thì thoải mái ra ngoài giải quyết, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, đừng lo lắng."

Dụ Ngôn xác thực đã hủy rất nhiều lịch trình, bởi vì nàng không an tâm để chị ấy ở lại đây một mình.

Dụ Ngôn nhẹ thở dài, nói: "Cảm ơn cô."

Tĩnh Thanh Nhiễm sau đó ra ngoài.

"Này, không phải hứa đưa cho anh 100 triệu sao? Em đừng quên đó nhé, thời gian cụ thể anh sẽ thông báo sau, em lo mà chuẩn bị." Tĩnh Văn Quang gọi đến, vẫn là giọng điệu cợt nhả đó mà nói với Dụ Ngôn.

"Lấy cái gì để đảm bảo là sau khi tôi đưa 100 triệu cho anh, anh sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa?" Dụ Ngôn nắm thật chặt điện thoại, tay kia nhẹ vuốt ve ngón tay đeo nhẫn của Đới Manh, khẽ nói.

"Quân tử nhất ngôn, anh cũng không muốn ở lại Trung Quốc này nữa, anh sẽ ra nước ngoài sống. Em có muốn đi cùng anh không? Yêu đương gì nữa chứ, Đới Manh gì đó, nó tàn phế rồi, em ở bên nó căn bản không có kết quả."

Dụ Ngôn cắn chặt hai hàm răng, nắm lấy tay của Đới Manh, nói: "Làm giấy cam kết đi, sau khi tôi đưa tiền cho anh, cam kết anh đừng bén mảng đến trước mặt chúng tôi nữa. Tĩnh Văn Quang, anh nên nhớ, 100 triệu không phải là con số nhỏ, tôi nai lưng ra làm việc hơn 2 năm mới có số tiền đó, tiền của tôi, nuốt rồi cũng đừng hòng đòi thêm 1 đồng."

"Vậy thì đến nhà anh đi, chúng ta làm giấy cam kết, được chứ? Anh sẽ cho em thời gian."

"Tôi không phải là con ngu, Tĩnh Văn Quang." Dụ Ngôn bình thản mà nói.

Tĩnh Văn Quang bên kia cười thật to, nói: "Anh thích em thật đó, Dụ Ngôn. Phải chi khi trước kia anh quen em thay vì chị gái em thì tốt biết bao. Đới Manh nó có làm em thỏa mãn không? Hay là không làm ăn được gì? Vậy thì phí quá, một tháng nay em không có làm đúng không? Qua anh đi, anh đảm bảo sẽ làm em sung sướng đến chết đi sống lại, anh có thứ mà Đới Manh không có."

"Nói xong chưa?"

"Em suy nghĩ lại đi, Dụ Ngôn. Anh là bởi vì thấy em quá đáng thương rồi, sang đây anh... Này, Dụ Ngôn!"

Tút tút tút, cuộc gọi kết thúc.

Tĩnh Văn Quang vứt điện thoại lên trên ghế, tay xoa xoa lấy cằm, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị.

Phùng Hâm Dao mở cửa đi vào, nhìn thấy Dụ Ngôn vẫn tư thế cũ nắm tay Đới Manh mà mân mê, đôi mắt cũng không rời khỏi gương mặt của chị ấy, đáy lòng nổi lên một cỗ ấm áp.

"Hôm nay nhiều việc quá nên đến muộn." Phùng Hâm Dao nhìn lên đồng hồ rồi nói, hiện tại đã hơn 11 giờ đêm.

"Không sao, chị nghỉ ngơi đi." Dụ Ngôn gật gù.

Dụ Ngôn thấy điện thoại nhận được một tin nhắn, nàng nhíu mày mở tin nhắn ra đọc, sau đó nhìn Phùng Hâm Dao nói: "Một tháng trước, trước khi xảy ra vụ tai nạn, công ty có chuyện gì sao? Khi đó em thấy Đới Manh thường xuyên làm việc ở trong phòng."

Phùng Hâm Dao nghe vậy thì nhíu mày, nói: "Không có, làm sao vậy?"

Dụ Ngôn nghe vậy thì liền đứng lên, kéo trong ngăn tủ lấy ra cái điện thoại của Đới Manh, tay quen thuộc bấm mở mật khẩu, nơi đầu tiên nàng tìm đến là ghi chú trong điện thoại của chị ấy.

"Dụ Ý, chị gái của Dụ Ngôn, mất ngày 11/2/2021. Tĩnh Văn Quang, người yêu cũ của Dụ Ý."

"Ngày 11/2/2021, tai nạn của Dụ Ý xảy ra, camera giao thông ở ngã tư có ghi lại, Tĩnh Văn Quang có mặt ở địa điểm xảy ra. Cảnh sát điều tra và kết luận đó là một vụ tai nạn thông thường, người đàn ông điều khiển chiếc xe thừa nhận uống rượu say, không làm chủ được tình hình, tài xế bị kết án 18 tháng tù giam, hiện tại đã tại ngoại." [file camera giao thông ngã tư XX, 20 giờ ngày 11/2/2021 ] [cắt hình ảnh của Tĩnh Văn Quang đứng ở gần đó quan sát trước và sau khi vụ tai nạn xảy ra]

"Tại ngân hàng ngày 16/8/2022, người tài xế đó nhận được số tiền là 10 triệu tệ vào tài khoản, người chuyển tiền đến là Cao Thừa Bình, trợ lý kiêm vệ sĩ đắc lực của Tĩnh Văn Quang." [file bản sao kê của tài xế] [hình ảnh tài xế qua lại với Cao Thừa Bình sau ngày ra tù]

"Tĩnh Văn Quang trở về Thượng Hải ngày 12/12/2022, cách đây 3 tháng, hắn ta đi vũ trường, tại vũ trường có dùng chất kích thích, bị cảnh sát bắt vào đêm trở về, sau đó được thả ra bởi vì người đó yêu cầu [?] "

"Các công ty bất động sản của Tĩnh Văn Quang liên tiếp bị chặn đầu, phát hiện có dấu hiệu của sự lừa đảo, bán ra thị trường những mảnh đất không có thật, thay đổi rất nhiều người đại diện trong khoảng thời gian đó. Nghi vấn [trốn tội]" [file hồ sơ công ty bất động sản] [file hồ sơ những người đại diện công ty]

"Tĩnh Văn Quang cho người điều tra về Dụ Ngôn, đi đến những bệnh viện Dụ Ngôn từng khám qua để tìm về bệnh của Dụ Ngôn, điều tra ra được Dụ Ngôn dễ dàng bị kích động khi nhắc về cái chết của chị gái [chưa xác thực]"

"Người tài xế hiện tại vẫn đang ở Thượng Hải, trong một tòa chung cư nhỏ nằm ở đường XX, hiện tại có vợ, người vợ đang mang thai 4 tháng."

"..." Dụ Ngôn đọc xong cũng không biết phải nói gì, mà Phùng Hâm Dao ở kế bên cũng không ngờ đến chị gái mình đã tìm ra được những thứ này.

"Vì sao Đới Manh lại nghi ngờ đến vụ việc này?" Phùng Hâm Dao biết Dụ Ngôn sẽ không nói cho Đới Manh nghe quá khứ kinh hoàng của mình, chỉ là không hiểu tại sao chị ấy lại biết đến sự tồn tại của vụ tai nạn năm xưa.

Dụ Ngôn suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ là ngày hôm kia, chị ấy chở em đi ngang qua ngã tư đường XX, em có hơi hoảng sợ, chị ấy chắc đã nhìn ra."

Khi nãy Tống Tư Duệ nhắn tin cho nàng, nói rằng ngày chụp tạp chí 1 tháng trước, khi chị ấy đến nói chuyện với Đới Manh, loáng thoáng nhìn được Đới Manh đang xem bài báo viết về vụ tai nạn năm xưa của Dụ Ý.

"Này cũng quá kinh khủng rồi đi, chị ấy điều tra như vậy, lẽ nào... Tĩnh Văn Quang cho người giết chết chị gái em sao?" Phùng Hâm Dao đọc đi đọc lại những ghi chú của Đới Manh trong điện thoại liền nói.

Dụ Ngôn tiếp nhận sự thật không nổi, vốn từ trước đến giờ nàng vẫn chỉ nghĩ đó là một vụ tai nạn bình thường, không lý nào lại trở thành một vụ giết người có chủ đích như vậy.

Tĩnh Văn Quang không khác nào một tên cầm thú vô nhân tính.

"Ai giúp chị ấy điều tra những thứ này?" Phùng Hâm Dao bâng quơ hỏi một câu.

Ngay cả "trợ thủ đắc lực" của cô làm việc ở trụ sở cảnh sát thành phố Thượng Hải cũng không tìm ra được những bí mật bị chôn vùi sâu dưới đống núi tuyết mà Tĩnh Văn Quang xây nên, người thần tiên phương nào đã cùng chị ấy điều tra đây?

Dụ Ngôn lắc đầu, nàng nói: "Em... Không biết."

Việc chị ấy vùi mình trong phòng để điều tra những việc này nàng còn không biết, này là trách chị ấy che giấu quá giỏi hay vẫn là trách nàng không để tâm đến chị ấy nhiều đây?

Bỗng chiếc điện thoại của Đới Manh trong tay Dụ Ngôn rung lên, báo nhận được tin nhắn mới.

Dụ Ngôn tay nhấp vào, mở tin nhắn ra xem.

[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] "Tĩnh Văn Quang định sẽ ra nước ngoài vào tháng sau, cuối tháng này hắn ta sẽ mở tiệc "cuồng hoan" như thường lệ, đang trong quá trình liên hệ để tìm các cô gái nóng bỏng."

Dụ Ngôn nhìn tên người gửi, một cái tên xa lạ mà nàng không hề quen biết.

Trương Hân sao?

Đới Manh chưa bao giờ nói là chị ấy quen người này với nàng.

Phùng Hâm Dao cầm lấy điện thoại, bấm gọi sang cho Trương Hân.

"..." đầu dây bên kia nghe máy nhưng không lên tiếng.

"Tôi là Phùng Hâm Dao, em gái của Đới Manh, nói chuyện được chứ?"

--------
Ngày đặc biệt nên tui tặng mọi người thêm 1 chap nữa nhaaaaaa
Đới Manh lão sư nói sẽ đến xem concert của The9 vào ngày 27, OTP của tui sắp gặp nhau rồi!!!! Huhuhuhu hạnh phúc chít tui


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC