15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dụ Ngôn, em sao vậy!?" Khổng Tuyết Nhi có chút hoảng hốt, bởi vì đây là lần đầu sau khoảng thời gian quen biết, cô thấy Dụ Ngôn khóc.

Phải, là lần đầu nhìn thấy nàng ấy khóc.

Trước kia có uất ức, áp lực bao nhiêu chuyện Dụ Ngôn cũng không bao giờ khóc, hôm nay, dáng vẻ yếu đuối đầy bất lực cùng đau khổ này, lần đầu tiên cô nhìn thấy ở Dụ Ngôn, rốt cuộc tên Đới Manh chết bầm kia có năng lực gì mà có thể xoay Dụ Ngôn như chong chóng như vậy?

Dụ Ngôn lau đi nước mắt, hít một hơi sâu rồi ngước lên, rót một ly rượu đầy ra rồi uống hết trong một lần.

Vị rượu đắng chát chảy vào bụng, Dụ Ngôn cảm nhận được rượu lại đang bắt đầu thiêu đốt bao tử của mình, nhưng nàng lại rất yêu thích sự dày vò này, chắc cũng vì vậy mà nàng mới đâm đầu vào Đới Manh...

Nhìn Dụ Ngôn như vậy, Khổng Tuyết Nhi có chút lo lắng, vội vàng hỏi lại: "Em làm sao vậy Dụ Ngôn?"

"Đừng lo cho em, em không sao." Dụ Ngôn xoay xoay ly rượu trong tay, mỉm cười nhìn Khổng Tuyết Nhi.

"Nhưng..." Khổng Tuyết Nhi muốn nói lại thôi, em ấy không muốn nói ra, có cạy miệng em ấy thì em ấy cũng không nói, Dụ Ngôn là thế.

Dụ Ngôn lại tiếp tục uống, tiếp tục uống, uống đến khi cạn chai rượu vẫn chưa muốn dừng lại. Bởi vì có chua chát thế nào, có cay đắng thế nào, cũng không bằng việc chị ấy muốn bỏ rơi nàng.

Nàng thất bại trong chuyện tình yêu, nàng tệ hại đến vậy sao?

Tại sao đến một lời giải thích cho chị ấy nàng cũng không thể nói được? Và tại sao đến lời nói rằng nàng yêu chị ấy, nàng cũng không thể nói được?

Là tại sao vậy?

Là nàng quá yếu đuối, quá nhút nhát, không dám đối diện với chị ấy đi.

Đồ Đới Manh tệ bạc ấy, chị ấy sao không thể cho nàng một cơ hội? Vì chị ấy không yêu nàng sao? Phải rồi, làm gì có ai yêu một người không biết quý trọng bản thân mình như nàng chứ?

Si tình cái quái gì chứ? Là ngu ngốc thì đúng hơn.

Đới Manh, em ghét chị.

"Ưm... Sao hôm nay em yếu vậy?" người con gái kia nũng nịu chui vào lòng Đới Manh sau lần thứ hai ân ái, khẽ nói bên tai cô.

"Ngoan đi, hôm nay tâm trạng em không tốt lắm, chị ngủ đi, hôm khác em lại bù cho." Đới Manh khẽ xoa đầu cô ấy, vì cái gì trong đầu của cô toàn là Dụ Ngôn chứ?

Mà nghĩ về nàng ấy thì được cái gì? Nàng ấy cũng là người yêu của người khác.

Đới Manh nhắm mắt lại, chầm chậm ngủ.

"Dụ Ngôn! Dụ Ngôn! Em tỉnh lại đi!" Khổng Tuyết Nhi thấy Dụ Ngôn dần ngất lịm đi, cô vội vàng đỡ nàng ấy, miệng không ngừng gọi tên nàng ấy.

"Bảo vệ! Bảo vệ! Mau gọi xe đến đây! Đưa em ấy đến bệnh viện!" Khổng Tuyết Nhi la hét lên trong lo sợ, bảo vệ nghe xong liền chạy vào bế Dụ Ngôn đưa nàng ấy ra ngoài.

Vừa đi xuống cầu thang thì gặp Lâm Khải, vốn dĩ mọi sự chú ý đã tập trung về phía Lâm Khải khi anh vừa bước vào, lại càng gây tò mò hơn khi bảo vệ đang bế một cô gái trên tay.

Lâm Khải nhìn thấy mái tóc đỏ nổi bật của Dụ Ngôn, nàng ấy đang bất tỉnh trên tay bảo vệ, anh vội vàng chạy đến đỡ lấy nàng ấy, ôm gọn nàng ấy trong vòng tay của mình, nhìn Khổng Tuyết Nhi phía sau, hỏi: "Em ấy làm sao vậy?"

Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, nói: "Mau đưa em ấy đến bệnh viện."

Lâm Khải không dám hỏi nhiều, bế Dụ Ngôn đặt nàng ấy vào trong xe, sau đó phóng thật nhanh đi đến bệnh viện, Khổng Tuyết Nhi cùng bảo vệ đi xe chạy theo sau.

Hai chiếc xe xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh mà lao với vận tốc cực kỳ nhanh để đi đến bệnh viện gần nhất.

Lâm Khải vừa nhìn đường, vừa tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn vào gương để xem sắc mặt của Dụ Ngôn ở phía sau. Vì sao anh lại đau lòng như thế này chứ?

"Đới Manh, chị đang làm gì?"

Âm thanh truyền qua điện thoại, Đới Manh xoay sang nhìn người đang ngủ bên cạnh, sau đó trả lời nho nhỏ: "Không có làm gì cả. Làm sao vậy?"

"Chị và Dụ Ngôn có chuyện gì?"

Đôi chân mày Đới Manh giật giật một chút, cô khẽ đứng lên, mở cửa sổ ban công ra rồi đi ra ngoài, đôi mắt nhìn xuống thành phố xa hoa sáng đèn, nói: "Sao em lại biết chuyện đó?"

Dụ Ngôn nói sao?

"Không quan trọng, em chỉ muốn nói là Dụ Ngôn vừa ngất xỉu, Khổng Tuyết Nhi đã đưa em ấy đến bệnh viện rồi. Chị có quan tâm em ấy thì đến tìm em ấy đi."

Đới Manh nắm bàn tay lại, nói: "Chuyện em ấy ngất xỉu thì có liên quan gì đến chị sao? Bây giờ chị và em ấy cũng không còn gì với nhau nữa, không gặp nhau là tốt nhất rồi. Hôm nay không làm sao? Sao rảnh rỗi mà gọi điện cho chị?"

Hứa Giai Kỳ biết cô không giúp ích được gì cho chuyện của họ, vốn dĩ ban đầu cô nghĩ Đới Manh có điều gì mờ ám với Khổng Tuyết Nhi, nhưng sau vài lần dò hỏi thì là không phải, vì Đới Manh rất hay đến quán bar để tìm Khổng Tuyết Nhi, cô không biết chị ấy muốn làm gì, bây giờ thì cô đã biết rồi, là đến hỏi thăm xem Dụ Ngôn hôm nay có đến hay không.

Mà nếu vậy, chắc chắn hai người họ phải có tình cảm với nhau, tại sao bây giờ lại thế này chứ?

15 phút sau đến bệnh viện, Lâm Khải cùng Khổng Tuyết Nhi đi theo bác sĩ đưa Dụ Ngôn đến phòng cấp cứu.

Thời gian nặng trĩu tích tắc từng giây từng phút trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ cùng y tá đẩy Dụ Ngôn đang nằm ngủ say trên giường ra.

"Bác sĩ, em ấy làm sao rồi?" Lâm Khải vội vàng chạy đến hỏi bác sĩ bằng một tông giọng nhẹ nhàng nhất có thể, vì anh sợ anh sẽ làm Dụ Ngôn thức giấc mất.

"Hiện tại thì không có gì nguy hiểm, nhưng do cô ấy uống quá nhiều chất cồn, vì vậy dẫn đến việc viêm loét dạ dày, cơ thể không chịu nổi nữa nên mới ngất xỉu như vậy. Nên hạn chế sử dụng đồ uống có cồn, ăn uống nhiều thực phẩm bổ dưỡng để lấy lại sức, không được bỏ bữa. Nếu còn tiếp tục, sẽ ảnh hưởng nặng đến gan và thần kinh, mong người nhà lưu ý điều này, chăm sóc cô ấy tốt hơn." Bác sĩ nhìn Dụ Ngôn trên giường bệnh, khẽ thở ra.

Người trẻ bây giờ đều không biết quý trọng sức khoẻ như thế sao?

Lâm Khải cùng Khổng Tuyết Nhi gật gù, vì cả hai đều biết Dụ Ngôn thường xuyên uống rượu, còn uống rất nhiều.

Trưa hôm sau, Dụ Ngôn lờ đờ mở đôi mắt ra, nhìn trần nhà trắng xoá cùng mùi thuốc khử trùng nồng nặc, không cần đoán nàng cũng biết đây là bệnh viện.

Nhưng tại sao nàng lại nằm ở đây? Hôm qua say quá sao?

"Em tỉnh rồi?" Lâm Khải trên tay xách một túi trái cây mở cửa bước vào, thấy Dụ Ngôn đang nhìn chăm chăm lên trần nhà, nhẹ nhàng tiến đến hỏi.

Dụ Ngôn xoay qua nhìn Lâm Khải, khẽ gật đầu rồi lại xoay đi.

Vì cái gì không thể là chị ấy?

"Em đừng uống rượu nữa, em nên biết sức khoẻ của mình đáng trân quý như thế nào đi, bác sĩ nói em uống nữa sẽ ảnh hưởng rất nhiều." Lâm Khải đưa tay đến nhẹ vuốt ve mái tóc của Dụ Ngôn, lại bị nàng ấy đẩy ra.

"Tôi biết rồi." Dụ Ngôn buồn chán đáp.

Lâm Khải khẽ mím môi rồi thu hồi tay về, lại nói: "Em tỉnh dậy rồi thì ăn chút cháo đi cho ấm bụng, dạ dày em chắc đang cồn cào vì cô chủ của nó không thương nó lắm rồi."

Dụ Ngôn bĩu môi, cũng ngoan ngoãn ngồi dậy cầm tô cháo đang bốc khói nghi ngút mà Lâm Khải đưa đến, đưa lên miệng ăn từng muỗng.

Đới Manh nhìn vào ô cửa trong suốt trên cánh cửa, thấy cảnh tượng đôi tình nhân hạnh phúc thế này, cô khẽ nhếch mép cười, là tự khinh bỉ bản thân cô.

Nàng ấy đã có người yêu, vì cái gì mà Hứa Giai Kỳ kêu cô đến chăm cho nàng ấy? Mà đã biết như thế từ trước, vì sao cô lại đến đây?

Phải, hai người không là gì của nhau cả, vậy thì quan tâm để làm gì?

Cô nghĩ là cô bị điên mất rồi.

Đới Manh xoay người rời đi.

Tiếng chuông điện thoại của Dụ Ngôn vang lên, nàng nhanh chóng cầm lên xem đến tên người gọi, khẽ thở dài.

Là Lý Anh Kiệt.

"Chuyện gì?" Dụ Ngôn không lạnh không nóng mà hỏi.

"Anh nghe nói em nhập viện sao? Em bị sao vậy? Có sao không?"

Lời hỏi han của Lý Anh Kiệt tràn đầy hàm ý của việc vòi tiền, Dụ Ngôn đã quá quen với việc này rồi.

Dụ Ngôn ăn thêm một muỗng nữa rồi đưa lại tô cháo mới ăn được phân nửa cho Lâm Khải, lấy giấy lau miệng rồi uống một ngụm nước, sau đó mới trả lời Lý Anh Kiệt: "Cảm ơn đã quan tâm. Nhưng em nói trước, em không còn tiền để cho anh mượn nữa đâu, anh chơi bời quá độ rồi thì đừng tìm đến em, em không phải người dọn đường cho anh."

Lý Anh Kiệt bên kia im lặng một lát, sau đó mới nói: "Anh chỉ có ý muốn hỏi thăm em một chút thôi."

Thú thật anh định mượn tiền Dụ Ngôn.

"Ừm, cảm ơn, vậy thôi em cúp đây. Nhớ đi làm đầy đủ."

Không chờ Lý Anh Kiệt trả lời, Dụ Ngôn đã cúp máy, nàng khẽ thở dài rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.

Lâm Khải thấy Dụ Ngôn như vậy cũng không dám hỏi, mở cửa đi ra ngoài cho nàng ấy yên tĩnh ngủ.

Dụ Ngôn nghe tiếng đóng cửa, khẽ mở mắt ra rồi thở dài. Ở bệnh viện thế này thì chán đến chết mất.

Qua thêm 4 ngày nữa, Dụ Ngôn được trở về nhà, nàng ở trong đó ngày nào được bác sĩ khuyên răn không nên uống rượu nữa, nàng đã sớm nghe đến thuộc lòng.

Thật nhớ Đới Manh đến phát điên.

Em phải tìm chị ở đâu đây Đới Manh? Chị nhất định không muốn gặp em sao?

Biết thế... Ngay từ đầu em không dính dáng đến chị, vậy thì bây giờ em có thể sống thoải mái hơn rồi, chị nhỉ?

Em nhớ chị, nhớ những lúc chị ân cần chăm sóc cho em, nhớ những lúc chị cợt nhả trêu chọc em, nhớ những đêm ân ái mặn nồng đầy nóng bỏng cùng chị, em nhớ gương mặt chị, nhớ nụ cười của chị, nhớ mọi thứ thuộc về chị. Chị nhìn xem, những vật gì ở nhà em chị đã đụng vào, em đều luôn để nó ở nơi đó, để mỗi khi nhìn vào em đều nhớ đến chị, vậy mà bây giờ chính nó làm em đau lòng đến như vậy.

Vì cái gì giữa chúng ta luôn có một bức tường vô hình không thể phá vỡ?

Dụ Ngôn ngồi thờ thẫn mà nhìn mọi thứ xung quanh, kể cả khi nàng khóc lúc nào nàng cũng không hay không biết.

"Dụ Ngôn."

Tiếng gõ cửa vang lên, Dụ Ngôn bị kéo về với thực tại, nàng đưa tay lên lau đi hàng nước mắt yếu đuối kia, đứng dậy ra mở cửa.

Trước mặt Lâm Khải là cô gái nhỏ mệt mỏi xanh xao yếu ớt, trái tim anh khẽ nhói lên một chút, nhìn vào đôi mắt của nàng ấy, anh thấy đôi mắt long lanh ươn ướt của nàng ấy. Dụ Ngôn... Vừa khóc sao?

"Có chuyện gì?"

Không biết có phải vì nàng ấy bệnh hay không, nhưng anh nghe giọng nàng ấy mềm mỏng hơn thường ngày rất nhiều, không còn đanh đá cứng nhắc như lúc trước nữa.

"Em... Xuống ăn tối đi." Lâm Khải nhẹ nói.

Dụ Ngôn khẽ thở dài, ở nhà ăn một ngày ba bữa dinh dưỡng thế này, đối với nàng có chút khó khăn, bởi vì nàng có thói quen ăn vào mỗi khi đói chứ không ăn giờ giấc cố định thế này. Thật khó chịu.

Hai người ăn bữa tối trong im lặng, bởi vì Lâm Khải sợ làm phiền đến không gian của nàng ấy, nên anh luôn làm mọi thứ nhẹ nhàng rất có thể.

Dụ Ngôn luôn cảm thấy căng thẳng với bầu không khí này, bởi vì vốn dĩ trước giờ nàng ở một mình, làm gì cũng một mình, hiện tại có người ăn cùng, lại có chút xa lạ. Không như Đới Manh, nếu chị ấy ngồi ở phía đối diện, chắc chắn chị ấy đang cợt nhả điều gì đó để trêu chọc nàng...

Không khí yên ắng khi có hai người này, làm cho nàng thấy khó xử.

Dụ Ngôn liếc nhìn xung quanh, nhìn đến kệ rượu quen thuộc của nàng, khẽ nuốt nước bọt, bỗng nghe tiếng Lâm Khải nói: "Em nhìn cho đã đi, dù gì em cũng không được uống đâu."

Liếc nhìn Lâm Khải, Dụ Ngôn thở dài, cái tên này, khi nào mới về vậy?

Không có rượu, thật khó chịu mà.

Ăn xong, Dụ Ngôn lên phòng nằm, lại tiếp tục thẫn thờ suy nghĩ về Đới Manh, nàng nhớ chị ấy quá... Làm sao bây giờ? Hay là gọi điện cho chị ấy một chút?

Mà thôi đi...

"Chị đang làm gì vậy Đới Manh?"

Thấy Dụ Ngôn gọi cho mình, Đới Manh có chút bất ngờ, cô tất nhiên là muốn cắt đứt mọi thứ với nàng ấy, càng không muốn nghe điện thoại, nhưng bằng một cách nào đó, trong vô thức cô lại trượt nút nghe máy.

"Không làm gì cả. Có chuyện gì sao?"

Giọng Đới Manh trầm ấm nói qua điện thoại cũng làm cho trái tim của Dụ Ngôn ấm áp đến lạ thường, không phải, là mọi thứ thuộc về chị ấy đều làm nàng cảm thấy yên lòng. Vì sao nàng lại yêu Đới Manh đến mức mù quáng thế này chứ?

"Ở bên cạnh chị có ai không?"

Câu nói này của Dụ Ngôn có một chút tia hờn dỗi, một chút ghen tuông, Đới Manh nghe ra.

"Không có, tôi đang ở nhà." Đới Manh chầm chậm nói.

Dụ Ngồi bật dậy, giữ giọng bình tĩnh mà nói: "Chị ăn tối chưa?"

"Chưa ăn."

Đới Manh không rõ mình đang có cảm xúc gì, nhưng trong lòng cô không còn nặng nề như những ngày trước, nhưng cô cũng không muốn bản thân mình quá dễ dãi với nàng ấy, vậy nên cô vẫn lạnh lùng mà nói chuyện.

"Vậy... Thôi nhé, tôi có chuyện phải làm, tôi sẽ gọi lại sau."

"Mà này... Alo?" Đới Manh còn chưa kịp nói đã bị Dụ Ngôn ngắt máy, cô nhìn điện thoại của mình, cô còn đang định nói nàng ấy không cần liên lạc với mình nữa...

Để sau đi.

"Dụ Ngôn, em đi đâu đó?"

Dụ Ngôn đang mở cửa ra thì nghe tiếng Lâm Khải nói, nàng giật mình một cái, sau đó xoay người lại nhìn Lâm Khải, nói: "Tôi... Ra ngoài cùng bạn một chút."

Lâm Khải liếc nhìn Dụ Ngôn từ trên xuống dưới, nàng ấy mặc áo ba lỗ màu trắng để lộ ra hàng xương quai xanh đầy lôi cuốn, mặc chiếc váy trắng ngắn lộ ra cặp đùi nõn nà, mặc thêm chiếc áo khoác da đầy cá tính và đeo đôi boot cao đến đầu gối. Quyến rũ thế này, có phải là định giết người hay không vậy?

Nuốt một ngụm nước bọt, Lâm Khải lấy lại sự tỉnh táo đã bị nàng ấy cướp đi, giọng khàn khàn nói: "Em có cần anh đưa em đi không?"

Dụ Ngôn vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần, đêm nay chắc tôi không về nhà đâu, đừng đợi. Ngủ ngon nhé."

Sau đó Dụ Ngôn bước ra ngoài đóng cửa lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net