70.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em muốn chị."

Nghe thấy ba chữ như sét đánh ngang tai, Dụ Ngôn nhíu mày nhìn Châu Tử Thiến, nàng nói: "Chị không có thời gian ở đây nghe em nói những chuyện vớ vẩn, hôm nay chị mệt rồi Châu Tử Thiến, một là ngoan ngoãn ngủ lại trên sofa, hai là ra khỏi phòng chị."

"Cho em đi bảo bảo... Em muốn chị..." Châu Tử Thiến lại ôm lấy Dụ Ngôn, tay đưa đến kéo lấy dây áo choàng của nàng ấy, chỉ một tác động của cô thì áo choàng tắm của Dụ Ngôn liền bung ra.

Không đợi Dụ Ngôn phản ứng thì Châu Tử Thiến đã luồn tay vào trong vạt áo của nàng ấy, điên cuồng sờ soạng tấm lưng mịn màng của Dụ Ngôn, cô nói bên tai Dụ Ngôn: "Chị nhớ không? Khi trước chị đã khoả thân trước mặt em, cho em xem hình xăm của chị."

"Châu Tử Thiến!" Dụ Ngôn thở hắt một cái, đẩy Châu Tử Thiến ra khỏi người mình, nàng kéo dây cột hai vạt áo lại cho thật chặt.

"Em điên rồi! Mau đi ra khỏi đây!" Dụ Ngôn lách qua khỏi người Châu Tử Thiến, muốn đi đến mở cửa phòng thì Châu Tử Thiến kéo tay nàng lại, đẩy nàng vào góc tường rồi khoá người nàng bằng tư thế kabedon mà bình thường Đới Manh vẫn hay làm với nàng.

"Chết tiệt! Em điên sao!?" Dụ Ngôn vùng vằng muốn thoát ra khỏi Châu Tử Thiến nhưng vô lực.

"Phải, em điên vì chị rồi đây Dụ Ngôn. Có phải chị đã bị Đới Manh làm rất nhiều lần rồi không? Em cũng muốn như thế, em cũng muốn đè chị xuống mà làm chị như những gì Đới Manh vẫn thường làm." Châu Tử Thiến đôi mắt nóng rực dán chặt lên gương mặt Dụ Ngôn, cô giữ tay Dụ Ngôn lại, không cho nàng ấy có cơ hội đẩy cô ra.

"Châu Tử Thiến! Mẹ kiếp, em điên rồi! Dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa đi!" Dụ Ngôn liên tục vùng vẫy trong vô vọng, ai có thể cứu nàng được đây chứ?

Châu Tử Thiến bỗng dưng lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của Dụ Ngôn.

Tiếng chuông điện thoại của Dụ Ngôn đặt trên giường vang lên, báo hiệu có cuộc gọi đến, làm Dụ Ngôn phân tâm đôi chút, không nhìn tới Dụ Ngôn nàng cũng biết là ai đang gọi.

Đới Manh về đến nhà rồi.

"Có người gọi chị, em mau tránh ra!" Dụ Ngôn gồng hết sức để thoát ra khỏi sự khống chế của Châu Tử Thiến, Đới Manh không thấy nàng nghe máy nhất định sẽ lo lắng.

Điện thoại tắt chuông cuộc gọi, sau đó lại ting ting lên vài tiếng báo tin nhắn, rồi lại là một cuộc gọi nữa truyền đến.

"Phiền chết đi được." Châu Tử Thiến phàn nàn một câu, cô buông Dụ Ngôn ra mà đi đến cầm điện thoại của Dụ Ngôn lên, nhìn thấy hai chữ "lão công", Châu Tử Thiến cắn chặt răng suy tư gì đó.

Dụ Ngôn giật lấy chiếc điện thoại, nàng nhanh chóng trượt nút nghe máy.

"Em nghe."

Đới Manh thấy Dụ Ngôn nghe máy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mới đi tắm sao?"

"...Vâng." Dụ Ngôn nhỏ giọng đáp.

"Bảo bảo."

"...?"

Đới Manh cô nghe nhầm sao? Hình như cô vừa nghe giọng của Châu Tử Thiến?

"Lão công, tắt nhé, lát nữa em sẽ gọi lại cho chị." Dụ Ngôn nói rồi nhanh chóng tắt máy, nàng nhìn sang Châu Tử Thiến, đôi mắt hằn lên tia giận dữ không thể nói thành lời.

"Chị không cho em đụng vào chị cũng được, vậy chị có thể làm em, em cho phép chị làm em." Châu Tử Thiến đưa tay đến cào cào chiếc cằm của Dụ Ngôn, mị hoặc mà nói.

Nếu như đây là câu nói của vài năm trước có lẽ Dụ Ngôn nàng sẽ cảm động đến chết, còn bây giờ sao? Ngoài ghê tởm ra nàng thật không biết phải nói như thế nào.

"Đi ra khỏi đây đi, phiền chết mất." Dụ Ngôn một lần nữa đẩy Châu Tử Thiến, nàng đi đến mở cửa phòng ra.

Châu Tử Thiến hoàn thành ý đồ như đã định, cũng có chút luyến tiếc nhưng chọn cách rời đi, cô đi đến hôn nhẹ lên má Dụ Ngôn một cái, mãn nguyện mà cười, sau đó lập tức ra ngoài.

Dụ Ngôn chán ghét mà đóng cửa lại, vẫn cảm thấy không an toàn nên chốt thêm khoá an toàn, nàng lấy tay áo chùi chùi nơi Châu Tử Thiến vừa hôn qua, Đới Manh mà biết nhất định sẽ nổi giận cho mà xem.

Đới Manh không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra thì lại thấy tin nhắn mới đến từ người bạn mà cô kết bạn đã lâu.

[Bạn gái chị xinh đẹp quá.] [Hình ảnh]

Châu Tử Thiến.

[?]

Không cần nhìn thấy cũng biết hiện tại Đới Manh thật sự đang phát điên lên rồi, Châu Tử Thiến thu hồi tin nhắn và hình ảnh, cô nhắn lại cho Đới Manh: [Ây da, xin lỗi Đới Manh, em gửi nhầm.]

Khi nãy là tấm ảnh Châu Tử Thiến đang khoá Dụ Ngôn trong góc tường, vạt áo nàng ấy bị kéo sang hai bên, ngọn lửa trong đầu Đới Manh bắt đầu bùng lên.

Đây không phải là ảnh cũ, cô chỉ vừa nhìn qua tấm ảnh một chút nhưng biết đó là Dụ Ngôn ở hiện tại, mái tóc đỏ của nàng ấy vừa được sấy sau khi tắm xong. Dụ Ngôn gần đầy đã gầy hơn những năm trước rất nhiều, vì vậy cô khẳng định tấm ảnh đó thật sự chỉ được chụp mới đây.

[Em làm trò gì đấy?]

[Trò gì chứ? Em nói em gửi nhầm rồi mà, Đới Manh chị hèn mọn đến mức em gửi nhầm tin nhắn cũng không bỏ qua sao?]

[Dụ Ngôn đâu?]

[Người yêu chị sao chị lại hỏi em? Có khi giờ này chị ấy đang ở dưới thân ai đó trong khách sạn không chừng? Là em chẳng hạn?]

[Muốn chết rồi sao?]

[Chị có giỏi thì đến đây tìm Dụ Ngôn đi? Bạn gái ngon như thế này mà không biết trông chừng thì có ngày mất như chơi.]

Đới Manh không trả lời Châu Tử Thiến nữa, cô cần xác nhận xem Dụ Ngôn có đang an toàn không.

Vừa nghĩ sẽ gọi cho nàng ấy thì nàng ấy đã gọi cho cô, là gọi video.

Đới Manh nhanh chóng nghe máy.

"Lão công..." Giọng Dụ Ngôn nhỏ nhẹ vang lên, tựa như gì đó cào cào vào trái tim Đới Manh, thổn thức không thôi.

"Em đang ở một mình sao?" Đới Manh cố tình quan sát xung quanh Dụ Ngôn xem còn có ai bên cạnh nàng ấy không.

"Đúng vậy, em ở một mình." Dụ Ngôn trả lời.

"Khi nãy chị nghe giọng..."

"Là của tiểu Gia, chị ấy muốn mượn em máy sấy tóc, máy sấy phòng chị ấy hư rồi." Dụ Ngôn nhanh chóng tìm một lý do nào đó để nói cho Đới Manh nghe.

Tiểu Gia chính là trợ lý của Dụ Ngôn.

"Tiểu Gia gọi em là bảo bảo?" Đới Manh nhíu mày hỏi lại.

Đới Manh không nói cho Dụ Ngôn biết tấm ảnh Châu Tử Thiến vừa gửi đến, cô chỉ muốn xem Dụ Ngôn định sẽ nói dối cô như thế nào.

Vì sao em lại nói dối?

"...Thỉnh thoảng chị ấy sẽ như vậy, Đới Manh không thích sao? Vậy thì em sẽ nói chị ấy không gọi như thế nữa, được chứ?" Dụ Ngôn đôi mắt buồn ngủ như có thể sụp mí mắt xuống bất cứ lúc nào nhưng nàng vẫn cố gắng gượng để nói chuyện cho Đới Manh, để chị ấy yên tâm một chút.

Nếu bây giờ nàng nói người lúc nãy là Châu Tử Thiến, Đới Manh thật sự sẽ phi thẳng đến đây để kiếm cho bằng được Châu Tử Thiến, nàng không muốn làm Đới Manh mệt nhọc như vậy.

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn sắp sửa ngủ gục đến nơi, cô tạm thời gác lại mọi câu hỏi trong lòng, cố gắng trấn an bản thân, cô nhỏ giọng nói: "Em ngủ đi."

"Hôm nay chị có mệt không? Đi ngủ với em được không?" Dụ Ngôn sờ sờ má của Đới Manh qua màn hình điện thoại, nàng vô cùng nhớ Đới Manh, vừa mới gặp chưa được bao lâu đã phải xa nhau lần nữa.

Em muốn gặp chị, muốn được chị ôm vào lòng mà ngủ như những đêm đó...

Dù biết bản thân mình chẳng thể nào ngủ nhưng Đới Manh gật đầu với Dụ Ngôn, nói: "Được."

"Đới Manh hứa với em là chị sẽ ngủ đi? Chị sẽ không tiếp tục thức đến 4 giờ sáng như mọi lần đó chứ?" Dụ Ngôn mềm mại mà nói, giọng nói nàng ấy như có một ma lực nào đó, khi nào nàng ấy nói chuyện cũng thật sự rất dễ nghe, Đới Manh nghe đến phát nghiện, chỉ muốn đắm chìm mãi.

"...Chị hứa."

Xin lỗi em vì chị phải thất hứa.

Hai người tắt điện thoại, Đới Manh lại nhấn vào cuộc trò chuyện với Châu Tử Thiến, cô nhắn: [Khi nào trở về Thượng Hải?]

Châu Tử Thiến bên kia vẫn chưa ngủ, rất nhanh đã trả lời Đới Manh: [Chị muốn gặp em đến vậy rồi sao?]

Đới Manh: [Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi.]

Châu Tử Thiến: [Chị muốn gì ở em?]

Đới Manh: [Tấm ảnh đó, bao nhiêu để cô xoá?]

Châu Tử Thiến: [Em không cần tiền, Đới Manh.]

Đới Manh: [Cô cần gì?]

Châu Tử Thiến: [Chị đoán xem em cần gì?]

Đới Manh: [Tôi không có thời gian để đôi co với cô, muốn gì thì nói đi.]

Châu Tử Thiến: [Dụ Ngôn đáng yêu như vậy, em không nỡ xoá tấm ảnh đó đâu ~ ]

Đới Manh: [Ba năm qua biến mất, vì sao bây giờ lại quay lại? Hối hận rồi sao?]

Châu Tử Thiến: [Thú thật thì có chút hối hận, bây giờ Dụ Ngôn tốt như vậy, sự nghiệp tiền tài đầy đủ, lại còn vô cùng xinh đẹp sexy, ai mà không thích cơ chứ?]

Đới Manh: [Cô nói không thích phụ nữ không phải sao?]

Châu Tử Thiến: [Là người thì không ai không thích cái đẹp, phải không?]

Đới Manh: [Muốn cướp Dụ Ngôn khỏi tôi sao?]

Châu Tử Thiến: [Chị đoán thử một chút?]

Đới Manh: [Vậy đi hỏi thử Dụ Ngôn xem em ấy có thích cô không?]

Châu Tử Thiến: [Tất nhiên là sẽ thích, hơn nữa sẽ vô cùng thích, Dụ Ngôn thích ngọt muội chị biết không? Em là ngọt muội đó nha ~ nói đi nói lại thì chị cũng chỉ là kẻ thế thân để Dụ Ngôn lấp đầy chỗ trống trong lòng chị ấy thôi, chị căn bản không phải là gu của Dụ Ngôn.]

Đới Manh khoé môi khẽ nhếch một cái, lại nhắn tiếp: [Tôi đánh giá cao sự tự tin của cô, chắc cô cũng muốn làm kẻ thế thân giống tôi, kẻ thế thân ở bên Dụ Ngôn ba năm.]

Châu Tử Thiến: [Đoán xem sẽ thế nào nếu em đăng tấm ảnh kia của Dụ Ngôn lên mạng đây?]

Đới Manh: [Tôi sẽ chụp màn hình đoạn tin nhắn này của cô và tung lên mạng, gỡ vô ích, tôi chụp lại rồi.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net