73.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh trong vô thức lại nghĩ đến hai từ "chia tay", không rõ bản thân cô đang chất chứa suy nghĩ gì trong đầu nhưng... Chia tay sao? Cô không thể.

"Vậy chúng ta cùng đi ngủ được không? Rất nhanh sẽ đến ngày em đến Thượng Hải, khi đó em đến tìm chị, được không bảo bảo?" Dụ Ngôn bên kia nhẹ giọng dỗ dành Đới Manh.

"Ừm." Đới Manh hít một hơi thật sâu, cố gắng áp những cảm xúc sắp sửa trào ra bởi vì bản thân cô đang dần bị rượu kiểm soát, khẽ trả lời Dụ Ngôn.

"Đới Manh ngủ ngon."

"Em ngủ ngon."

Thông thường người kết thúc cuộc gọi trước sẽ là Dụ Ngôn, hôm nay nàng lại không muốn tắt, đợi Đới Manh sẽ là người làm điều đó.

Nhưng Đới Manh bên kia lại không có chút động tĩnh nào.

Ngủ rồi sao?

Dụ Ngôn đợi thêm hai phút nữa, khi nàng sắp sửa tắt thì lại nghe thanh âm của Đới Manh nói gì đó qua điện thoại.

Dụ Ngôn bấm mở loa ngoài, sau đó kéo mức âm lượng đến hết cỡ để nghe Đới Manh đang nói gì với nàng.

"Dụ Ngôn... Chị say rồi..."

Say rồi sao? Khi nãy nói chuyện qua video chị ấy còn rất tỉnh táo cơ mà?

"Chị không muốn rơi vào tình trạng thế này nhưng chị cũng không biết phải làm sao để thoát ra..."

"Nóng quá... Cả cơ thể chị vô cùng nóng..."

"Dụ Ngôn sẽ đến đây với chị sao? Chị thật nhớ em."

"Có phải chị giống như lời cô ấy nói không? Làm kẻ thế thân trong lòng em..."

Cô ấy nói? Kẻ thế thân?

Trong đầu Dụ Ngôn đang chạy hàng loạt suy nghĩ, nàng vừa cố gắng ghi nhớ những gì Đới Manh đang nói lại vừa cố gắng nghĩ ra chị ấy đang đề cập đến vấn đề gì.

Cô ấy là ai? Ai lại nói chị ấy là kẻ thế thân trong lòng nàng?

Châu Tử Thiến...?

!!!

"Chị không muốn bản thân mình ngốc nghếch làm kẻ thế thân, chị chính là người yêu của Dụ Ngôn mà... Phải không?"

Giọng Đới Manh lè nhè vì say rượu bên kia, còn có thanh âm thở nặng nhọc của chị ấy thỉnh thoảng vang đến làm tâm trạng Dụ Ngôn vô cùng rối bời.

"Cô ấy nói chị không phải là gu của em... Em nói xem, rốt cuộc là em thích ngọt muội đến mức nào? Chị không bằng bọn họ sao...?"

"Rượu Dụ Ngôn mua cho chị chị đã uống hết rồi, thuốc cũng đã hút hết một gói, chờ đợi Dụ Ngôn đến bên chị, phải đợi đến bao giờ đây...? Chị thật sự nhớ em đến phát điên..."

...

Dụ Ngôn hiện tại thở mạnh cũng không dám thở vì sợ Đới Manh sẽ phát hiện cuộc gọi vẫn chưa tắt, nàng thật muốn mắng chị ấy một trận.

Đới Manh của em, em yêu chị hơn tất cả những gì em có, đồ ngốc.

Chị ấy luôn miệng nói rằng nàng là đồ ngốc, chỉ là chị ấy không biết rằng những lúc thế này, chị ấy mới thật sự là đại ngốc.

Tình yêu của nàng dành cho chị ấy thật sự không đủ để chị ấy biết rằng nàng yêu chị ấy ba năm qua đều là thật lòng sao? Vậy thì nàng càng phải yêu chị ấy nhiều hơn nữa...

Xin lỗi Đới Manh, không trách chị nghĩ nhiều, chỉ trách tình yêu nơi em không đủ để chị nhìn thấy được em thực sự yêu chị đến mức nào.

Tụi mình sẽ sớm gặp nhau, đến lúc đó em sẽ mang hết tất cả mọi thứ đã xảy ra nói cho chị biết, để chị không cảm thấy sợ hãi nữa...

"Dụ Ngôn, chị thật sự là kẻ thế thân sao?"

Không phải, lão công.

"Ai sẽ trả lời câu hỏi này cho chị chứ? Chị đã hỏi câu này hai đêm rồi, ai sẽ là người... Trả lời câu hỏi này chứ..."

Dụ Ngôn nghe thấy tiếng nức nở bật khóc của Đới Manh bên kia, trái tim nàng co thắt lại thật chặt, tựa như có ai đó đang dùng hết sức lực bóp nát lấy trái tim nàng, nghẹn ngào đến khó thở.

Thanh âm Đới Manh khóc vang vọng trong căn phòng của Dụ Ngôn vô cùng rõ, Dụ Ngôn mím môi không cho tiếng khóc của mình thoát ra bên ngoài, làm sao em có thể dỗ dành Đới Manh của em bây giờ...

Lâu sau nghe thấy Đới Manh bên kia im ắng, Dụ Ngôn khẽ lau đi hai hàng nước mắt đang chảy dài của mình rồi cầm điện thoại lên, đặt loa điện thoại áp sát vào tai để nghe động tĩnh.

Nàng nghe thấy thoang thoảng tiếng hít thở đều của Đới Manh, có lẽ là đã ngủ rồi.

Đới Manh ngủ ngon...

Dụ Ngôn khẽ thở dài, nàng bấm tắt cuộc gọi đã kéo dài hơn một tiếng đồng hồ kia, mang tâm trạng rối bời mà đi vào giấc ngủ.

Đới Manh hôm sau thức dậy đã là bốn giờ chiều, cô giật mình nhìn lên đồng hồ, thật sự không tin vào mắt mình nên cô vội vã tìm kiếm điện thoại đang bị vùi dưới lớp mền kia, cô nhấp hai cái vào màn hình.

16 giờ 08 phút.

Thật sự không nhìn lầm.

Trong điện thoại có rất nhiều thông báo nhưng thứ đầu tiên cô cần phải kiểm tra chính là Wechat.

Đới Manh nhấn vào cuộc trò chuyện với Dụ Ngôn.

7 giờ 15 phút: [Em thức dậy rồi, chúc Đới Manh ngày mới vui vẻ.]

10 giờ 02 phút: [Bây giờ em di chuyển ra tàu cao tốc để đi Vân Nam.]

11 giờ 04 phút: [Em đến rồi.]

12 giờ 34 phút: [Em vừa đến nơi diễn để cất hành lý, hiện tại sẽ đi ăn với tiểu Gia.]

12 giờ 50 phút: [Hình ảnh] [Lão công xem hôm nay bé ăn gì nè ~ ]

13 giờ 30 phút: [Em ăn xong rồi, bây giờ sẽ di chuyển đến nơi diễn để duyệt sân khấu.]

14 giờ: [Em đến nơi rồi, khi nào lão công thức dậy nhớ lên siêu thoại xem bé diễn tập nhó ~ ]

15 giờ 07 phút: [Em diễn tập xong rồi, lão công còn chưa thức dậy sao? Không ăn sẽ đau bao tử! [tức giận] [tức giận] !!! ]

16 giờ: [Nhớ lão công ~ ]

Đới Manh hiện hàng ngàn dấu chấm hỏi trong đầu, cô đang đọc cái gì đây?

Dụ Ngôn chưa bao giờ nhắn tin cho cô nhiều như vậy...

Hôm nay uống lộn thuốc rồi sao?

Đới Manh chầm chậm nhắn vài chữ cho nàng ấy, cô còn chưa nhắn xong đã nhận được tin nhắn từ Dụ Ngôn: [Bảo bảo thức dậy rồi! [Hôn hôn] ]

Đới Manh: "..."

Thật sự là uống lộn thuốc.

[Chị vừa mới dậy.]

Đới Manh biết Dụ Ngôn đợi mình, cô cũng không muốn để nàng ấy phải đợi thêm nữa, lập tức trả lời tin nhắn.

[Vâng ~ Em vừa đặt thức ăn cho chị rồi, khoảng 10 phút nữa sẽ đến, lão công mau đi vệ sinh cá nhân đi!]

[??? Hôm nay em bị sao đấy?]

[Em bị bệnh rồi.]

[Bị làm sao? Sao lại không nói chị biết?]

[Thì bây giờ nói nè, bị bệnh tương tư chị.]

Đới Manh: "..."

Không những uống lộn thuốc mà còn uống lộn rất nhiều loại thuốc.

Bất quá làm tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều so với những ngày trước.

[Đáng yêu.]

Đới Manh gửi cho Dụ Ngôn một tin nhắn rồi cũng nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

[Hahaha bảo bảo khen em đáng yêu, bảo bảo cũng vậy, xứng đáng để em yêu.]

[Sticker]

[Chị xem lão bà chị hôm nay trang điểm thế này có xinh không?] [Hình ảnh]

Đới Manh lấy thức ăn lên thấy điện thoại liên tục ting ting tiếng thông báo tin nhắn, cô bấm vào đọc, khoé môi Đới Manh khẽ kéo lên khi nhìn thấy những dòng tin nhắn của Dụ Ngôn, còn có ảnh mà nàng ấy tự chụp.

[Lúc nào bảo bối cũng xinh đẹp.]

Buổi tối Dụ Ngôn diễn xong liền về khách sạn gọi điện cho Đới Manh, hôm nay nàng ấy nói chuyện vô cùng nhiều làm Đới Manh có chút khó hiểu nhưng cô không dám hỏi.

Sáng hôm sau Dụ Ngôn ra sân bay trở về Bắc Kinh, nàng ấy ở lại một hôm để giải quyết một số chuyện sau đó liền xuất phát đi Thượng Hải vào ngày tiếp theo, theo lịch sẽ là ngày kế tiếp nhưng vì ai đó nhớ người yêu đến phát điên nên...

Tiểu Gia nhìn thấy Dụ Ngôn gấp gáp như vậy, cô biết nàng ấy vội vã đi gặp Đới Manh, có lẽ là không chịu nổi rồi.

Nhưng bởi vì buổi tối Dụ Ngôn còn phải đi chụp ảnh trang phục cho buổi sự kiện ngày mai nên nàng chưa thể đến gặp Đới Manh ngay được.

Xong việc cũng là hơn 10 giờ, Dụ Ngôn chia tay tiểu Gia, nàng bịt kín mít đi vào toà chung cư của Đới Manh, quen thuộc mà đi vào thang máy, lấy chiếc thẻ bấm lên tầng 15, sau đó đi đến trước cửa phòng Đới Manh.

Nàng chậm rãi bấm mật khẩu, sau vài tiếng tít vang lên, cánh cửa lớn mở ra, Dụ Ngôn ló đầu nhìn vào bên trong, bên trong một mảng tối om không có chút ánh sáng.

Đi đâu rồi?

Dụ Ngôn nhấn công tắc bật đèn phòng khách lên, chú mèo của Đới Manh, Đới Anna đang ngủ ở trong ổ nghe thấy tiếng động liền ngóc đầu nhìn lên.

Dụ Ngôn đi đến nơi Anna đang nằm, nàng khẽ vuốt ve Anna rồi nói: "Làm em thức rồi sao? Xin lỗi nhé."

Đới Anna vô cùng quen thuộc với Dụ Ngôn, được Dụ Ngôn nựng một lúc thì ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Dụ Ngôn đứng dậy tiến đến cửa phòng ngủ của Đới Manh, nàng nhẹ vặn tay nắm cửa rồi đẩy chiếc cửa ra.

Căn phòng được bóng tối bao trùm lấy đang nghi ngút khói thuốc lá, Dụ Ngôn hít vào một ngụm liền khó chịu mà nhăn mày, muốn ho sặc sụa.

"ĐỚI MANH!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net