Tình yêu bắt đầu như thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tình yêu rất kì lạ có thể bắt đầu rất nhanh cũng có thể qua rất lâu mới có tình cảm.

từ cái chạm mắt đầu tiên liền say đắm đối phương gọi là tình yêu sét đánh, qua bao lâu bên cạnh rồi cả hai thừa nhận thì gọi là mưa dầm thấm lâu, tất cả đơn giản chỉ là tình yêu của hai người.

Võ Nam Anh và Ngô Khánh Phương.

cả 2 yêu nhau với lần gặp nhau đầu tiên trong gay bar.

ngồi đối diện nhau từ hai phía của quán, khi cái chạm mắt đầu tiên, tim mỗi người như bị hẫng một nhịp từ từ rồi rộn rã, lượt chạm mắt làm cho họ ngại, tù điểm đó có thứ gì đó bắt đầu và từ đó sẽ chẳng bao giờ dừng lại được.

Họ gặp và trao đổi thông tin liên lạc ngay sau đó, hãy lấy cái cớ là chắc cũng không lạ vì như những người gặp nhau trong hộp đêm quen và trao đổi thông tin ngay từ lần đầu gặp không phải chuyện hiếm lạ.

Trong bar đèn led nhấp nháy cả hai tìm đến phía nhau. Lướt qua từng lượt người rồi dừng lại trước mặt nhau, bị khuân mặt của người kia thu hút, cả hai cùng tỏ ra cái vẻ mặt ngại ngại và đều cười.

Võ Nam Anh:"thật ra mình để ý cậu từ nãy rồi" cậu cúi xuống ghé môi lại bên cạnh tai người đối diện, mùi dầu xả từ tóc cũng có thể nghe thấy thoảng thoảng, tiếng nhạc sập sình hòa cùng tiếng người nói thật là một hỗn tạp âm nghe đến khó chịu.

"mình cũng thế" .. tiếng quá to khiến hai người phải sát vào với nhau mới có thể nghe thấy, nghe câu trả lời từ giọng nói dễ nghe của thanh niên đeo kính đối diện, cả 2 nhìn nhau trong quán bar mập mờ sáng tối, đôi mắt như nhìn được ý nghĩ của người kia, nóng người đấy, dướn người lên cũng chẳng biết là môi ai chạm ai trước nhưng cũng chẳng ai tránh đi cả. Trong lòng ngực tim như nổi trống. Môi mềm chạm một lần thử hôn rồi môi mạnh bạo và gặm mút, đến nỗi được cả tiếng nước và tiếng chụt của môi lưỡi.

sau nụ hôn nồng cháy ấy, tách ra 2 tay Võ Nam Anh đã đưa ra ôm eo và kéo Ngô Khánh Phương vào sát người mình, không khó để biết ai top và bot, điệu nhạc thay đổi thành một bản nhạc Jazz êm ái hơn nhạc sàn lúc trước hai người cùng đung đưa theo điệu nhạc, hai cánh tay cũng tự đưa lên vòng qua cổ người đối diện. Cả hai tựa trán vào nhau, hành động vô thức lại tựa như quen thuộc. Hơi thở bên cạnh như hòa vào nhau độ ấm vẫn còn lưu lại trên cần cổ và gò má.

đưa môi lên Ngô Khánh Phương hôn một cái vào má Võ Nam Anh, ghé sát vào tai anh, thì thầm :"về nhớ nhắn tin nhé"

cậu nói, :"được" và cả hai lại cuốn vào nụ hôn của nhau một lần nữa, lần này còn lâu hơn lúc trước, cũng hợp nhau thật đấy đó là suy nghĩ của cả hai.

Quái lạ như thể cả hai rất thu hút đối phương cho dù việc tìm bạn tình trong hộp đêm có dễ dàng thế nào đi nữa thì bọn họ lại chẳng phải tuýp người giống vậy cả hai thích tìm một người để làm quen tìm hiểu hơn, ấy vậy mà hai người kén chọn trong tiếp xúc cơ thể và không có mục đích tìm bạn tình lại có thể vồ lấy và hôn đối phương không ngại như vậy.

Mọi thứ cứ mụ mị như sự vật cùng sự thật bị phủ lên một lớp voan trắng, hơi thở nóng quanh quẩn trên hai khuân mặt, không biết thế nào nụ hôn kết thúc và lúc tỉnh táo lại bờ môi đã hồng lên vào bóng nước.

cả hai tách nhau ra vừa đi lùi vàu bước vẫy tay chào nhau trong dòng người đông đúc của quán bar, xoay đầu bước đi, hai người đi về hai hướng.

không khí ngoài đường thoáng đãng hơn trong kia nhiều trong lành phả cho người ta tỉnh.

Mọi thứ bắt đầu nhanh thế sao?

khung cảnh khác, mọi vật khác nhưng bước chân lại cùng một nhịp cả hai cúi mặt vào điện thoại, mở khóa màn hình ấn vào tài  facebook vừa add nhấn mục tin nhắn, bắt đầu với những dòng chat.

Khung chat nhỏ hiện lên ánh sáng trắng và xanh và tiếng cạch cạch của âm thanh bàn phím.

Võ Nam Anh:[hi] đôi chân bước đều qua cung đường tập nập qua lại, đưa tay lên cậu chỉnh lại chiếc khẩu trang cho thoải mái.

Ngô Khánh Phương:[hi] tin nhắn được hồi đáp ngay tức khắc, dấu 3 chấm hiện lên khi người ta đang soạn tin.

Võ Anh Nam:[em mấy tuổi thế] suy nghĩ rằng hãy bắt đầu với những câu hỏi bình thường.

Ngô Khánh Phương:[mình sinh 98]và trả lời bằng nhưng câu nói tương ứng.

Võ Anh Nam:[á à thế phải gọi bên đây bằng anh rồi mình sinh 96] con người không khó để nhận thấy sự vui tính qua lời dòng tin nhắn.

cả hai vừa nhắn, bước đi mắt lại nhìn màn hình chốc lại cười tủm.

Ngô Khánh Phương:[cũng chỉ lớn hơn người ta có 2 tuổi thôi mà lúc nãy cậu bảo cậu tên Nam à bar ồn lắm chẳng nghe được gì] cậu đi qua công viên thản nhiên dừng lại ngồi lên ghế đá, nhiệt độ buổi tối mắt mẻ cộng với ghế đá lành lạnh làm người ngồi lên cảm giác thoải mái.

Võ Nam Anh:[ôi giời mình không phải tên Nam đâu mà là Anh cơ, Võ Nam Anh] cậu vừa nhắn tin đồng thời vẫy một chiếc taxi bên đường.

mở của bước vào trong.

"cho cháu xuống trạm xe buýt quốc lộ 3 Đông Anh ạ" rồi lại cúi xuống màn hình xanh

Ngô Khánh Phương:[ah còn mình là Ngô Khánh Phương]

Dấu hiệu đối phương đang soạn tin hiện lên liên tục, tiếng bàn phím mặc định vang cạch cạch với âm lượng nhỏ, con người có thể say mê với thứ điện tử ảo mà không để ý tới thứ khác khi điều đó thực sự thu hút họ, khiến họ hứng thú như những thứ con người không làm được hay họ không có nó điều đó làm họ yêu mạng xã hội và không thể dời mắt khỏi chúng hai chàng trai cũng vậy có vẻ họ rất thích thú với đối phương chăng.

...

Khung cảnh đường khuya đèn bảng hiệu mập mờ cũng thật lung linh tỏa sáng như sao trên trời, những tòa cao ốc rực sắc màu như cung điện thần thoại, phố đi bộ tấp nập, có những cặp đôi, có những gia đình với đủ loại âm thanh nói cười vui đùa tạo nên khung cảnh phố tràn ngập sức sống, gió đưa hương hoa sữa không biết từ đâu đến lan ra khắp ngóc ngách của Hà Nội về đêm.

tin nhắn cứ 1 dòng lại một dòng tiếp nối. Khi cả hai cùng về đến nhà tin nhắn kết thúc cuộc trò truyện khép lại chỉ những thông tin đời thường mà có thể khiến người ta chăm chú và vui vẻ đến vậy, có lẽ đã không có ai hỏi thăm họ như thế khá lâu rồi hay họ khao khát thứ họ muốn là tình yêu và sự quan tâm, cảm giác được người khác quan tâm đến bản thân bất giác lại khiến trái tim chúng ta ấm lên một chút.

định mệnh đã gặp, bánh răng cuộc đời đã, xoay hai con người rồi sẽ thế nào điều đó chỉ có tương lai mới biết là bi kịch hay hạnh phúc đều là bị động có muốn cũng chẳng thể làm gì.

Có nhiều người họ có đức tin và tín ngưỡng mỗi lần gặp nhau coi như là duyên, mà gặp nhau rồi còn yêu nhau thì coi là phận hoặc có người coi là nợ vì mối tình riêng của họ và họ tin rằng việc gặp nhau trong đời yêu nhau cho dù coi là duyên hay nợ đó đều gói dọn trong một chữ gọi là mệnh. Tin nó vốn như thế đã sắp đặt trước là hạnh phúc hay bi kịch ta nhận lấy bằng hết không thay đổi được.

đơn giản và nhanh thế thôi một mối quan hệ bắt đầu hoặc nói một tình yêu rất nhanh sẽ bén rễ trong trái tim của hai con người, từ một cuộc gặp mặt và vài dòng tin nhắn mọi thứ mở ra bắt đầu chuyển động.

tình yêu bắt đầu như thế đấy.

--------------

-tại sao lại xác định yêu nhanh thế á vì tg thích thế bởi vì đây là truyện ngắn và sơ sài thôi là được=Đ nói thế chứ vẫn phải viết cho ra 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net