thắt lưng xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đồi viên vĩ có chàng thợ may, biết bao ngày ròng mong người chồng bội bạc.

cầm chiếc kéo may, chàng ôm nỗi nhớ phu thê vẽ từng hàng nước mắt.

đứng trước chiếc gương bạc, đôi chân chàng run rẩy. bấu lấy gương mặt mình, chàng thét lên đầy bi thương.

chàng chưa đủ đẹp sao?

chưa đủ xinh đẹp sao?

vết bỏng chẳng còn nữa, chàng vẫn chưa đủ kiều diễm trong mắt chồng hay sao?

"sao chàng vẫn chưa về nhà?"



ánh trăng rơi xuống mái nhà tranh, hắt lên cánh cửa lợp giấy ngả màu. bóng lưng u sầu của chàng thợ may trẻ ẩn hiện, mập mờ trong bóng tối.

đôi tay nhuốm nước mắt chăm chỉ làm việc, dệt thêu những bộ áo diễm lệ nhất quỷ đảo.

chàng cần cù may vá đến mức, âm thanh rả rít của tiếng cồng chiêng vọng khắp con đồi cũng chẳng nghe thấy.

bỗng dưng, có hai bóng người lướt qua khung cửa giấy, giọng nói vang đến đôi tai chàng.

chàng ngẩng mặt, mở cửa tiệm may, chứng kiến một đoàn người đi qua.

dẫn đầu đoàn người là ông lý, người đàn ông có đôi mắt tựa niềm u uất. theo sau là bốn tên trai tráng khiên trên vai chiếc quan tài gỗ, cùng một đoàn người gõ cồng chiêng. hẳn là đi đưa tang con trai trưởng nhà lý.

họ đi đến đâu, tiếng khóc tang thương vang lên đến đấy, phủ cả ngọn đồi với nỗi buồn u ám.

bởi vì cậu lý là một con người có chút lạnh lùng, nhưng cậu ta là người tốt. ai lại nỡ lột da sống một người tốt?

chàng thợ may lo sợ trầm tư, bỗng sáng mắt lên khi trông thấy người chồng ở giữa đoàn người.

"sao chàng không về nhà, lại đi đưa tang cậu lý?"

cất bước rời khỏi tiệm may, chàng thợ may lén lút theo sau đoàn người đưa tang.

cái xác không da của cậu lý được chôn dưới lớp đất sâu thẳm.

ông lý thương con, quỳ xuống mộ khóc ai oán, tiếng khóc như cứa vào da vào thịt kẻ đã hại con mình.

chàng thợ may đứng đằng xa, cúi đầu buồn thay. nhưng đột ngột, cậu trông thấy cảnh tượng như sát muối vào tim.

gã chồng phụ bạc của chàng, cũng xót thương cậu lý, gã còn quỳ gối khóc lóc như một đứa trẻ ngu xuẩn.

thật tồi tệ, gã chẳng bao giờ khóc vì chàng.

phương xán khóc đến khản cả cổ họng, chẳng ai an ủi được gã, cũng chẳng ai mang hôn thê của gã về.

có một cậu trai, bước ra từ phía đoàn người áo đen. dáng người thấp tẹt, trên người vận chiếc thắt lưng xanh, bắt mắt cùng cực.

cậu ta khuỵu xuống bên cạnh chồng chàng thợ may, dùng đôi tay ôm lấy gã mà dỗ dành an ủi. gã chồng ngã vào lòng cậu trai nọ, thút thít vài tiếng rồi ngừng khóc.

phẫn nộ uất ức của chàng thợ may dâng trào như dòng lệ trào ra khỏi đôi mắt chàng. chàng đau đớn cắn chặt môi.

hóa ra gã chồng bội bạc, chẳng hề phản bội chàng một lần, mà còn hơn thế.

"chàng chưa từng khóc vì ta, cũng chưa từng để ta dỗ dành chàng."

"chàng chưa từng ngã vào lòng ta."

"có phải vì kẻ níu chân chàng có chiếc thắt lưng thật đẹp?"

uất ức với nỗi buồn thấu tim gan, chàng thợ may lững thững trở về nhà.

với chiếc kéo trên tay, chàng tìm mua  những vật để làm một chiếc thắt lưng giống hệt nhua người nọ.


đêm trăng tĩnh lặng, gió thổi cây rì rào.

trong tiệm may giữa con phố, có tiếng kéo cắt giòn tai.

lau mồ hôi rịn trên vầng trán nhẵn nhụi, chàng thợ may lại làm việc.

cắt, kéo, mài, cắt, kéo, mài. chàng kéo ra một khúc du dương.

eo gầy quấn trong màu vải xanh, thắt lại thành một chiếc nơ nhỏ. một chiếc thắt lưng màu lục.

thắp lên ngọn đèn dầu, chàng lại xoay vòng trước gương.

thật là đẹp quá.

đẹp tê tái.

đôi tay vuốt ve chiếc thắt lưng xanh, chàng thợ may hài lòng cười hạnh phúc.

"ngày mai, chàng sẽ về bên ta ngay thôi."

"chàng sẽ thấy ta thật lộng lẫy."

"chàng sẽ muốn trở về."

"để ta yêu chàng."



nắng ban mai ló lên trên đồi viên vĩ, gà gáy trên những cánh đồng, chim hót véo von.

nàng thôn nữ vận đồ buổi sớm, mang theo chiếc xô đến giếng nước. đến nơi chẳng kịp lấy nước, nàng gào lên kinh hãi.

khi dân làng tìm tới, nàng thôn nữ đã sợ tới tái xanh, cả người co giật.

họ nhìn về phía giếng nước, ai nấy đều hoàn hồn.

có cái xác dựng bên thành giếng nước, đầu tựa vào thành giếng, mắt mở như đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp. cổ họng nát nhừ như một bát cháo thịt lở loét, bụng dưới bị khoét một lỗ to, máu tươi khô lại thành đống. trùng, giỏi, giun sán bâu lấy bụng cái xác, ngấu nghiến từng thớ thịt thối rữa.

cái xác không mất đi tấm da, nhưng bộ ruột lại chẳng thấy.

bụng khoét một lỗ lớn, đủ để cho vừa một bàn tay vào, rút sạch những gì bên trong.

bởi cái xác vẫn còn nguyên dạng, cả thôn nhanh chóng biết được, người bị rút ruột sống là em trai phương xán, từ chương bân.

đáng thương, thật đáng thương, hôn thê của gã trai bạc phận vừa bị giết, nay em trai gã cũng phải đi theo.

chàng thợ may mặc tấm áo đỏ, đeo chiếc thắt lưng xanh. đứng bên ngoài xem cảnh rộn rã, chàng đợi người chồng tồi tệ xuất hiện.

gã trai đáng thương bước đến từ phía cuối con đường đông đúc, sắc mặt tuyệt vọng, đôi mắt bi thương.

đặt chân đến bên cạnh xác chết, trước bao ánh nhìn của dân làng, phương xán ngồi xuống bên cạnh em trai, thẫn thờ nhìn.

ánh nhìn của phương xán, là cái nhìn đau đớn nhất ai đó có thể mường tượng ra.

thật tội nghiệp.

đồi viên vĩ lại rơi vào hỗn loạn, người người truy tìm kẻ gian ác đã ra tay không chút lương tâm.

giấy truy nã được dán kín những bức tường tre, nhưng chẳng ai rõ dáng vẻ kẻ giết người trông ra sao. bởi lẽ đó, nỗ lực trả thù cho cậu lý và cậu từ trở nên vô vọng.

rảo bước trên lối mòn, vai khoác áo đỏ, eo buộc thắt lưng xanh. chàng thợ may cay đắng lau nước mắt.

dù đã mang trên mình chiếc thắt lưng tuyệt đẹp, sao người chồng chàng thương yêu vẫn lạnh nhạt.

"sao vẫn không nhìn ta dù chỉ nửa ánh mắt?"

"chẳng nhẽ chiếc thắt lưng không đẹp hay chăng?"

"vì sao thế thành?"

"sao chàng không về nhà?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net