Phần 4: Tương lai? Thật khó đoán trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đại học năm 3, đang thực tập cho 1 công ty, phòng marketing, nghề tôi thích. Với con gái thì có vẻ khổ, nhiều người nói thế, nhưng tôi vẫn thích. Tôi muốn đi nhiều nơi, nhiều đất nước khác nhau, mà marketing lại là công việc trong khả năng của tôi, đã vậy còn có thể thỏa mãn được phần nào mong muốn của tôi. Đó là lý do tôi thích nghề này. 

Nhưng mà hình như ở tuổi này, tôi còn trẻ con quá. Nếu để tôi đứng cùng những người khác và bắt tôi nhận xét về bản thân, tôi sẽ luôn tự cho mình già dặn, suy nghĩ thấu đáo. Đâu phải, không hề. Nếu như vậy thì tôi đã khác.

Suy cho cùng, tôi không phải một con nguời hạnh phúc, hay hướng tới hạnh phúc. Bởi vì những người hạnh phúc và hướng tới hạnh phúc đang và sẽ chẳng bao giờ như tôi : luôn nghĩ về nỗi buồn của quá khứ, tâm trạng ảnh hưởng bởi lời nói của người khác và một phần bi quan.

Không phải đời ghét bỏ mà vô tình với mình, hay tự ngộ nhận bản thân khác biệt với những nguời khác để khiến cho tự bản thân buồn chán với cuộc sống hằng ngày, mà do mình không thể thích ứng, hoặc do bản thân cứng ngắc, không chịu thay đổi, cũng có thể vì lý do tiêu cực nào đó từ chính mình làm cho mình có cảm giác bị đào thải khỏi nó. Tôi đã bị những người khác làm cho thay đổi. Tôi phải thay đổi những gì còn yếu kém. Sẽ không còn kêu ca về nó. Một tương lai không đoán trước...

Nhạy cảm cũng có cái hay của nó. Vì nhạy cảm mà nhiều người cũng dễ bị lời nói của người khác ảnh hưởng giống như tôi. Nhạy cảm cũng làm cho nhiều người thấy hiểu rõ cuộc sống hơn. Thậm chí có khi còn hòa làm một. Đó là một cách hay mà bây giờ tôi mới nghĩ đến. Và cuộc sống này đối với tôi rồi cũng sẽ khác.

Khi ta còn nhỏ, ai cũng bảo: tuổi ăn tuổi chơi. Lớn lên, mọi người nói: cuộc sống không đơn thuần một màu hồng, nó có nhiều màu sắc,nhiều thái cực. Tùy từng người, họ sẽ có cảm nhận về cuộc đời khác nhau. Vì đó là họ, chứ không phải ta. Cứ phải trải nghiệm, ta mới có thể khám phá ra nhiều điều mới lạ, nhiều điều mà ta thấy còn đẹp hơn khi còn nhỏ.

Ngày trước, ước mơ của tôi là trở lại hồi ấu thơ, trẻ con không lo âu. Ai cũng muốn vậy. Cuộc sống ngày càng hiện đại , tất bật, tâm hồn con người càng phong phú, nhiều thứ đẹp đẽ, rất đáng để ta tận hưởng.

Yêu bản thân cũng chính là yêu cuộc sống. Cuộc sống là trải nghiệm của mỗi người. Sẽ rất hạnh phúc khi không còn những khổ đau.

Nhưng không. Ta phải chấp nhận thôi.

Tôi còn có bạn bè, những người thân bên cạnh luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi khi tôi cần. Vì thế, tôi không lẻ loi.

Trước hết, cái suy nghĩ " Đời vô tình hay tôi khác biệt" cần được loại bỏ khỏi ý nghĩ ngay tức khắc.

Hứa...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net