Lá Thư Đầu Tiên:...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hôm nào đó năm tôi 12 tuổi:

-?: Lúc trước là bà y tá trong bệnh viện ẵm lộn mày qua nhà này á chứ mày đâu phải con nhà này đâu,mày là con của bà da đen giường kế bên á....hahahahaha

-?:hahahahahaha

-tôi:........

---------------------------------------

Ngày hôm đó tớ bị họ hàng chọc,ở đó có nhiều người lắm, cậu , bà ngoại , bà ý và cả người làm nữa,đâu đó chắc tầm 5,6 người,ai nghe xong cũng bật cười,chỉ có mình tớ nghiến răng nghiến lợi muốn hét lên nạt lại!

Có thể đối với bọn họ hoặc cũng có thể là cả các bạn đang đọc đều sẽ nghĩ đó chỉ là 1 câu nói đùa,cũng giống như các câu mà các bạn hay nghe như "hồi đó ba mẹ lụm mày ở thùng rác,lụm mày dưới gầm cầu đem về nuôi"

Nhưng mà...đối với một đứa 12 tuổi mồ côi mẹ mà nói nó tủi thân lắm,tại sao ai cũng cười vậy? Ngay cả người nuôi nấng tớ mà tớ nghĩ là yêu thương tớ cũng chẳng nói đỡ tớ một câu!

"Thôi đừng có chọc nó nữa"-một câu này thôi cũng đủ để tớ vơi đi phần nào,nhưng chẳng ai nói cả,khi ấy tớ chỉ nghe tiếng cười,chỉ tiếng cười thôi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net