phần 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đồ cứng đầu!

Mạc Hàn chán ghét đứng dậy, bỏ lại con người quần áo xộc xệch không ngừng thở dốc từng hơi trên giường.

-Em xem, thật phí thời gian. Báo hại tôi lại phải một lần nữa ra tay dọn dẹp bọn kì đà này rồi.

Đôi tay nhỏ liên tục di chuyển lấy từng bộ trang phục, động tác uyển chuyển vô cùng. Chẳng mấy chốc, bộ quần áo ngủ gợi cảm đã được nàng ta thay thế bằng y phục đen bóng loáng.

Đôi tai thỏ đen tuyền khẽ động đậy, lắng nghe từng đợt âm thanh truyền tới.

Đến rồi.

-Tch! Chẳng ngờ lại nhanh như vậy!

Tặc lưỡi thành tiếng, Mạc Hàn một thân vận đồ bó sát người, từng đường cong hoàn mỹ lấp ló xuất hiện. Chỗ chiếc eo thon gọn vừa được phơi bày, lập tức bị một dải băng đạn vắt ngang qua che khuất. Bắt lấy chiếc mặt nạ trắng, nàng quay lại giường đặt lên môi Dụ Ngôn một nụ hơn phớt

-Nếu em không ngoan ngoãn nằm im thì tôi chẳng biết sẽ sảy ra chuyện gì đâu.

Nói rồi lại bước đi dứt khoát, đóng sầm cánh cửa lớn làm cho Dụ Ngôn bị một phen hoảng hồn.

Mau chóng vớt vát lại sự tỉnh táo, Dụ Ngôn tăng tốc độ ma sát dây. Tiếng dây thừng chà soàn soạt vào thành giường rất khó nghe. Hai cổ tay tuy đã nóng rát hằn lên từng vết đỏ, nhưng vẫn tiếp tục mặc kệ vết thương mà di chuyển không ngừng.

Phực

Dây thừng đứt ra, cô dùng bàn tay khéo léo mà giải phóng sự tự do của bản thân.

Bước xuống giường rồi chỉnh trang lại quần áo, Dụ Ngôn 2 ngày nay đã quan sát kỹ lưỡng căn phòng này. Lỗ thông gió phía trên đôi khi liên tục phát ra các âm thanh róc rách của nước, khả năng cao sẽ thông đến nhà vệ sinh. Lần mò một chút may ra sẽ dẫn đến cổng chính. Chỉ cần thoát ra khỏi đây, chuyện gì cô cũng sẽ làm.

Đứng lên thành giường, gồng tay để tháo đỡ tấm thông gió. Tuy có chút khó khăn do sức lực bị giảm sút, nhưng Dụ Ngôn vẫn lanh lẹ lách người chui lên phía trên. Gì chứ dăm ba cái trò này sao mà làm khó được Dụ công binh cô.






Mạc Hàn bước đi nặng nề, tiếng giầy cao gót nện từng lúc một to và rõ. Nàng hướng thẳng đến ban công- nơi có thể quan sát toàn bộ động tĩnh của lũ chuột nhắt. Môi dưới bị chủ nhân nó cắn đến sưng đỏ, Mạc Hàn tâm trạng không mấy tốt đẹp, trách bản thân vì sao lại quá sơ suất, để cho bọn phiền phức kia được đường mà tìm đến đây.

-Cô đi đâu?

Tiếng nói phát ra trên dãy hành lang tối, Mạc Hàn bực tức bị bồi lên vạn phần, lạnh nhạt nhìn về phía con người vừa lên tiếng kia.

-Không liên quan đến anh.

Liếc nhìn Mạc Hưng-anh trai nuôi của Mạc Hàn, một tay ôm khư khư tiểu tình nhân bên cạnh, tay còn lại vuốt vuốt tóc, tỏ vẻ tiêu soái. Nàng là nhìn đến chán ghét cái bộ dạng của mấy tên đàn ông cậy mình có quyền có tiền mà làm càng. Nếu chẳng phải do ân tình năm đó hắn cứu nàng cùng tiểu muội một mạng, thì Mạc Hàn đây sớm đã cho hắn một cước lên thiên.

Lại nhớ đến tiểu muội, trong lòng Mạc Hàn bỗng chốc dâng lên một cỗ buồn bã. Nàng nhớ đôi tai thỏ nhỏ đó phe phẩy nũng nịu xin nàng vuốt, nàng nhớ bộ lông trắng như tuyết của em mà nàng hằng yêu quý. Có hận, có trách, cũng trách vì sao xã hội này quá tàn nhẫn, trách vì sao nàng sinh ra lại là một nhân thú.

.
.
.

Cạch

-Ui xờiiiii, hóa ra lại dễ dàng như vậy. Ai đời bắt cóc lại đi dùng mấy thứ ổ khóa cổ lỗ sĩ này!

Ngu Thư Hân cười đắc thắng khi bẻ khóa thành công cánh cổng lớn của ngôi biệt thự hoang vắng này. Quanh đây chỉ độc mỗi cỏ cây, từng tán lá dài rộng của đại cố thụ gần như che khuất các ánh sáng len lói của ánh trăng. Tạo cho nơi này một vẻ âm u nguyên thủy. Làm người khác không khỏi rùng mình.

-Ngu Thư Hân, thân phận cậu mà bị bại lộ, Triệu Tiểu Đường có 9 cái mạng cũng không bảo hộ nổi đâu!

Khổng Tuyết Nhi nói như gắt vào mặt người kia. Cũng không quá đáng, cô chỉ là đang lo cho những người bạn của mình. Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho chuyện đó xảy đến với bất cứ ai nữa. Chắc chắn là như vậy.

Thỏ nhỏ Hân Hân nghe xong môi lập tức trề xuống, dù có hơi uất ức nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời người kia. Đem tai thỏ cùng đuôi đồng dạng, phút chốc bỗng trở thành hình hài của thường nhân.

Hài lòng với hành động của tiểu thỏ, tiểu Tuyết lại quay sang nhìn Đới Manh. Thấy cô khó khăn nuốt từng viên thuốc, hòng trấn giữ trận phong ba đang cuồng nộ trong người. Vẫn là không cầm được lòng, níu níu tay áo của Hứa Giai Kỳ ý chỉ mau làm gì đó.

Họ Hứa đang chuẩn bị đồ nghề cùng 2 bạn mèo nhỏ, bị động tĩnh bên tay thu hút. Khổng Tuyết Nhi nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng, lại hơi phây phẩy cái đầu về hướng con sói già chật vật kia. Ngay lập tức hiểu ra vấn đề, Hứa Giai Kỳ dùng tay biến ra một viên pha lê nhỏ, tiến lại chỗ Đới Manh.

-Thật là hết cách mà!

Đem viên pha lê ấy đặt lên tay Đới Manh, Giai Kỳ giọng điệu cùng biểu cảm lần này có phần nghiêm túc, lại hơi do dự. Đây là một tiểu xảo độc nhất ở tộc hồ nhân (🦊)  bọn cô, cốt để kiềm hãm thú tính bộc phát bất ngờ, lần này dùng cho người ngoại tộc, sợ sẽ để lại tác dụng phụ.

-Người cậu muốn cùng bồi đêm xuân, là ai?



-------------------------------------

Đang chết tâm cùng đống đề cương, lại nghe các Đới Ngôn nhân bảo sắp có cẩu lương nên chạy đi viết fic =)))

Vì đang là cao trào bên fic này nên chắc fic -Dù sao cũng yêu- tiến độ ra sẽ chậm hơn chút, thông cảm thông cảm 🥺

Mọi người ngủ ngon nhaaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net