phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





-Này! Mấy đứa nhanh chân chút!

-Ngu Thư Hân a, bọn em còn không vội thì chị hấp ta hấp tấp vậy làm gì?

-Phải đến xem mặt mama tương lai của mấy đứa chứ!

Tiểu bạch thỏ Thư Hân vui vẻ lên tiếng, không quên thúc giục 3 cô gái đang đi trước. Nhìn điệu bộ vui vẻ như được mùa của Thư Ngu, Triệu Tiểu Đường đi sau không khỏi buồn cười, sao lão bà nhà cô có thể trẻ con đến như này?

Đẩy cửa tiến vào căn biệt thự nhà họ Đới, 5 con người kia tự nhiên và thoải mái vô cùng, họ đã quá quen thuộc với nơi này rồi.

-Người đâu? Còn không mau ra tiếp đón bổn cung? Ngu quý phi đến rồi đâyyy!

Đới Manh đang ngả lưng lim dim mắt trên chiếc ghế sofa êm ái cũng phải bật dậy khi nghe thấy giọng nói không nhầm vào đâu được của Ngu Thư Hân. Lần nào đến đây cũng như thế, y thầm cảm thán Tiểu Đường sao có thể chịu đựng nổi họ Ngu kia.

-Đã thất hứa mà đến đây còn dám ồn ào như vậy. Cậu xem có còn chút xíu mặt mũi nào không thế??

Đới Manh mặt nặng mày nhẹ đứng dậy tiếp đón đám người kia, không quên thêm thắt vài câu lọt không nổi qua tai để thể hiện sự khó ở hiện giờ của mình.

Nhưng vài ba cái câu nói lăng mạ phát ra từ miệng Đới lang kia, Ngu Thư Hân nghe đến chai cả tai lẫn mặt rồi!

-Ai da không cần khó chịu vậy chứ, xem xem tôi đem 3 tình iu trả lại cho cậu này!

3 cô gái kia nghe hai chữ "tình iu" phát ra từ miệng vị Thư Hân tỷ tỷ kia liền không khỏi rùng mình. Về phần Đới Manh, nét mặt cô bây giờ chỉ có thể hiện duy nhất một loại cảm xúc đó là
Khinh bỉ! Khinh bỉ! Khinh bỉ!
Triệu Tiểu Đường đứng đây nãy giờ chỉ biết ôm bụng cười. Nhận thấy được sắc mặt không mấy tốt lành của Đới lão sư kia mới huých nhẹ vào cánh tay bạn thỏ kế bên nhắc nhở.

Điểm lại dàn mỹ nhân, gồm có Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường, và 3 tiểu tử của họ Đới - Tống Hân Nhiễm, Phí Thẩm Nguyên và Vương Thừa Tuyển.

Họ Ngu kia chính là một nhân thú, thuộc tộc thỏ, đôi tai trắng vểnh lên nổi bật. Mái tóc màu nâu nâu có chút gợn sóng, dài ngang lưng. Chiếc đuôi trắng nhỏ mềm mại tựa cục bông của cô liên tục chuyển động. Quả là một tiểu mỹ nữ khả ái!
Triệu Tiểu Đường đứng cạnh cũng không hề thua kém: mái tóc màu đen tuyền óng ả kia hôm nay được cô thả ra, dài quá vai. Họ Triệu có phần cao lớn hơn Thư Hân, hôm nay lại diện một chiếc áo đen dài là đồ cặp với Ngu lão bà, tôn lên soái khí ngút trời. 2 người họ đi cạnh nhau thực xứng đôi.

Hôm nay cặp đôi Đường Hân đặc biệt đưa 3 tiểu tử kia trả về cho Đới papa. Tống Hân Nhiễm và Phí Thẩm Nguyên chính là thuộc tộc mèo, thông minh lanh lợi, xinh đẹp sắc sảo nhưng vẫn không kém phần đáng yêu của những thiếu nữ tuổi đôi mươi. Vương Thừa Tuyển đi cạnh 2 người chị cũng không hề bị lu mờ, em là cô bé sói nhỏ nhắn đặc biệt được cưng chiều, phần là vì em là người nhỏ nhất, chỉ mới 16 tuổi, phần còn lại là do vẻ ngoài trông có vẻ ngốc nghếch đáng yêu, nếu không vì đôi tai sói và chiếc đuôi màu đen kia thì cũng không ai nghĩ tới Thừa Tuyển có thể thuộc tộc sói cao lãnh.

Phải, 3 người họ chính là con nuôi của họ Đới. Nói đây là mối quan hệ cha con cũng không đúng lắm, đơn giản là vô tình gặp được nhau, vô tình cùng nhau trò chuyện, đùa vui vài câu rồi được y đem về nhà bảo bọc, bị sự nuông chiều của người lớn hơn kia mà lỡ miệng gọi sắc lang 2 tiếng papa, từ đó mà thành con gái lúc nào chẳng hay.

-Đây này, trả về cho cậu không thiếu một cọng lông nào luôn nhé!

Thư Hân vỗ ngực tự hào mà nói. Đới Manh lườm nguýt con thỏ to gan kia, vốn đã nhờ 2 vợ chồng nhà cậu đem bọn nhỏ đi vài ngày để  Đới lang có dịp rước tiểu sư tử họ Dụ kia về. Nhưng giờ thì hay rồi, chưa đầy 4 ngày đã đem hoàn lại cho chính chủ.

Đới Manh đem ánh mắt ôn nhu nhìn 3 tiểu tử, thôi thì cho làm quen sớm chút cũng chẳng sao, dù gì thì sau này y cũng giới thiệu bọn họ với nhau.

-Tả Trác lại chạy đi biểu diễn rồi à?

Đới Manh nhíu mày, tuông ra một câu hỏi, 3 cô gái kia biết không giấu nổi papa mà gật nhẹ đầu. Tả Trác chính là con gái lớn đặc biệt được y tín nhiệm, sở hữu một giọng hát trời phú cùng niềm đam mê với showbiz, nên căn biệt thự này cũng không giữ nổi con bé rồi. Tuy có hơi khó chịu, cứ đi biểu diễn như vậy, ngộ nhỡ bị phát hiện thân phận rồi phải làm sao? Y thực không muốn những đứa trẻ này phải rơi vào hoàn cảnh như Dụ Ngôn. Nghĩ đến đây, Đới Manh có chút đau lòng, nếu cô đến chậm một bước, thì số phận của Dụ bảo bối sẽ ra sao đây?




Vốn định gọi Dụ Ngôn xuống làm quen, nhưng vừa nhìn lên đã thấy cô đứng tự khi nào trên cầu thang. Tiểu Dụ bị sự ồn ào ở dưới lầu làm cho tâm tình có chút không thoải mái. Cô lạnh nhạt nhìn đám người náo loạn nãy giờ, ánh mắt muốn giết người chăm chú nhìn từng người bọn họ.

Ngu Thư Hân nhìn thấy Dụ sư tử bỗng trở nên vui vẻ, tung tăng chạy nhanh lên chỗ Dụ Ngôn

-Tôi tới đây tới đây bảo bốiiiiii

Quả thật không có chữ nào phát ra từ miệng Ngu tiểu thư mà không dọa người mà! Đới Manh nghe được 2 chữ "bảo bối" ngọt xớt của họ Ngu kia, mặt có chút đen lại, tức chết Đới lang mà! Chẳng lẽ bây giờ y dõng dạc tuyên bố Dụ Ngôn là của cô thì mấy người mới vừa lòng?


Dụ Ngôn bị tiểu thỏ kia đột ngột đến gần có chút giật mình. Khoan đã, tai? Lại còn đuôi này?
Oaaa, cuối cùng sau bao nhiêu năm cũng được gặp lại được nhân thú, huống hồ đây lại còn là một tỷ tỷ đáng yêu! Dụ sư tử trong lòng bỗng trở nên mừng rỡ, yên tâm để cô thỏ kia kéo tay mình đi xuống.

Đới Manh nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ của 2 con người kia mặt lại còn đen hơn, tay nắm chặt thành quyền. Gì đây, đừng có bảo là muốn cướp người của cô nhé?

Ngu Thư Hân cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người kia của Đới Manh đang dán chặt lên người mình, buông thõng cánh tay Dụ Ngôn xuống, lá gan của tiểu thỏ họ Ngu có to thế nào cũng không dám đùa với sói, cô chạy về phía Triệu Tiểu Đường mà nép sát vào, tựa như vừa bị bắt nạt vậy.

-Chủ nhân, đây là?

Dụ Ngôn lúc này đã tiến lại gần Đới Manh, ánh mắt hướng về phía đám người xa lạ kia đầy sự thắc mắc.
Đặt nhẹ tay lên đầu cô sư tử kia xoa xoa, họ Đới chậm rãi giới thiệu từng người với cô, lâu lâu lại còn nắn nhẹ đôi tai sư tử nhỏ khiến tiểu Dụ rùng mình đôi chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn để bàn tay kia vuốt ve mình.

Mù mắt rồi!
Cái gì đây, sao tự dưng căn phòng này bỗng trở nên chói sáng đến lạ thường vậy? Ngu Thư Hân nuốt không trôi tô cẩu lương này, quay qua Tiểu Đường nũng nịu, đừng tưởng chỉ có 2 người là biết thắp sáng người khác! Nói về trình độ phân phát cẩu lương, cặp đôi kẹo ngọt bên này còn khủng khiếp hơn đến vạn lần!

Chỉ khổ cho 3 chị em đang bị dồn vào thế bí, miễn cưỡng bị tát cẩu lương vào mặt. Chỉ mới vừa gặp nhau đã như vầy, sau này về chung một nhà thì bọn cô biết sống sao đây?





To be continued





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net