Chap 1 : Cuộc sống nơi tôi không thuộc về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên là Ahiri Mashi, hiện tại tôi không có nhiều thông tin để nói về cuộc sống mờ nhạt của chính tôi bây giờ.

Nếu nói đơn giản và tóm gọn một cách sơ lược nhất. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi sinh ra cho đến lúc mà tôi nhận thức được, tôi đã được các sơ trong cô nhi viện chăm sóc và nuôi dưỡng.

Cuộc đời tầm thường của tôi kéo dài cho đến lúc tôi học đại học. Từ lúc đó trở đi, tôi mới có thể thoát ra khỏi nơi gọi là cô nhi việc đó mà sống tự lập. Tôi bắt đầu làm việc bán thời gian, nhiều công việc đến mức mà bây giờ tôi không thể nhớ hết số lượng là bao. Nhưng để có thể sống tự lập, tôi đành phải làm mọi thứ.

Chính vì vậy mà những chuyện như yêu đương hay bạn bè đối với tôi nó quá xa lạ, chính xác là tôi không có nhiều thời gian dành cho nó.

Đến năm 25 tuổi, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc đời mình thật may mắn khi được một công ti về game nhận vào làm việc. Trình độ lập trình của tôi không đến nổi tệ nhưng trong lúc làm việc họ còn giảng dạy cho người mới nên mọi việc dường như thật dễ dàng. Mức lương ổn định đủ để tôi sống qua ngày, thậm chí là để dành tiền về già.

Thật không may, mọi chuyện cứ như đi trái lại với tưởng tượng của bản thân. Đúng là mức lương thật đáng ao ước, nhưng công việc nhiều đến mức còn hơn cả mấy công việc bán thời gian mà trước kia tôi từng làm. Dần dần nó đã trở thành một áp lực vô hình mà tôi gánh trên vai.

Vào năm tôi 27 tuổi. Một dự án được đưa ra với việc tạo ra một trò chơi online. Ban đầu tôi được sắp xếp vào trong một nhóm để có thể hoàn thành dự án. Nhưng mà, càng thực hiện cái dự án đó, tôi nhận ra toàn bộ công trình đều do tôi đảm nhiệm, những người khác trong nhóm hầu như không quan tâm mấy mà đều đổ dồn hết công việc cho tôi.

Nhiều lúc tôi muốn tố giác việc đó lên cho giám đốc. Dù thế, tôi không thể, đúng hơn là tôi không dám làm thế. Lí do ư, nực cười mà nói những người trong nhóm của tôi có quan hệ rất mật thiết với tên giám đốc của công ti, chính vậy nên tôi mà hé môi nữa lời thì ngay lập tức mất việc ngay.

Tôi đành ngậm ngùi mà chấp nhận, nhiều lúc muốn khóc mà cũng chẳng được, không một ai mà tôi có thể gọi là bạn cả. Dần dần tôi không thể nào tin tưởng được bất kì ai, đó là lúc tôi nghĩ chính bản thân tôi sẽ tự làm mọi thứ,  tôi sẽ ôm tất cả sự oán hận đó mà thực hiện tốt công việc được giao.

Cứ thế, tôi đã hoàn thành dự án một cách có thể gọi là thành công. Phải, chỉ mình tôi là làm được, những người còn lại chỉ hưởng ké mà thôi, nhất là tên trưởng nhóm, hắn ta đã dành hết mọi công lao mà tôi làm ra.

Khi tôi tạo ra được trò chơi, thấm thoát 3 năm trôi qua. Tuy trò chơi đã được hoàn thành và nhiều người đón nhận, nhưng thực tế lại có rất nhiều lỗi cần được giải quyết.

Hôm nay, một buổi tối như bao ngày, hiện tại là 1h sáng. Tôi vẫn đang ngồi nhìn cái máy tính ở công ti, tôi không thể về nhà bởi vì tôi cần sửa nốt một số lỗi như trang bị và thiết kế nhân vật.

Trò chơi tên là Emperor, trò chơi tôi dành rất nhiều tâm huyết vào nó. Tôi đang thực hiện việc bảo trì trò chơi nên không hề có người chơi nào đang chơi vào lúc này,  việc sửa chữa cũng dễ dàng hơn.

Số tiền thưởng cho việc tạo ra trò chơi Emperor, hầu như đều bị tên trưởng nhóm lấy hết, tôi chỉ nhận được một ít trong số tiền đó. Hiển nhiên, tôi không thể nào nói được gì và đành chấp nhận thôi, nhưng việc tạo ra được đứa con tinh thần này cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi.

"Mashi này, tôi thấy cậu mấy ngày nay chưa về nhà rồi, ổn không thế, có cần tôi giúp gì không"

Đó là một ông anh lớn hơn tôi một tuổi mới chuyển công tác về đây. Anh ta là một người cao ráo và cực kì nhanh nhẹn trong công việc, đôi lúc rất thân thiện với người khác trong công ti và nhìn bề ngoài thì rất hòa đồng, một tính cách hướng ngoại đặc trưng. Tuy nhiên, đối với tôi mà nói thì anh ta bề ngoài trông thế nhưng bên trong lại toan tính rất nhiều thứ, vì vậy nên tôi không ưa gì anh ta cả.

Tôi mỉm cười đầy thân thiện với hai con mắt thâm quầng như gấu trúc nhìn anh ta.

"Cảm ơn lời đề nghị của anh, Koruba, nhưng chỉ một chút nữa là tôi hoàn thành công việc rồi nên tôi sẽ ở lại đây một chút nữa"

Cũng đúng thôi bởi việc sửa lỗi cũng sắp hoàn tất rồi, việc bảo trì cũng gần hết thời gian nên chỉ cần làm xong là tôi có thể về nhà và ngủ ngay lập tức trên tấm nệm êm ấm.

"Vậy sao, vậy thì tôi về trước đây, tạm biệt cậu, Mashi"

"À, ừm"

Anh ta cười thân thiện nhìn tôi và đi ra khỏi phòng làm việc, có vẻ như Koruba-senpai cũng rất mệt khi đôi mắt của anh ta cũng sắp thâm quầng giống tôi vậy. Nghĩ lại thì đây là một công việc đòi hỏi rất nhiều thời gian, mà dẫu sao thì anh ta cũng mới chuyển đến đây nên công việc nhiều cũng phải thôi.

Sau đó tôi quay trở lại màn hình máy tính và tiếp tục nhập thông số lập trình của hệ thống. Căn phòng giờ đang tối om như mực ngoại trừ ánh sáng phát ra từ cái máy tính của tôi. Âm thanh yên bình khi không còn ai trong phòng làm việc này nữa cả.

Sau khi li cafe đã được tôi uống xong, cuối cùng công việc cũng hoàn thành. Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay, hiện tại là 3h sáng và cơn buồn ngủ đang đến cực độ, tay tôi bắt đầu run lên vì cái lạnh rồi nhưng cảm giác hạnh phúc khi hoàn tất công việc đã làm che mờ đi điều đó.

Tôi đứng lên và thu xếp đồ đạc để có thể về căn nhà thuê dài hạn của tôi, chỉ cần về được đến nhà thì tôi có thể ngủ một giấc đến chiều ngày hôm nay rồi. Một vài phút sau, tôi cũng đã chuẩn bị xong và rời khỏi phòng làm việc. Tôi đóng cửa một cách cẩn thận và ra khỏi công ti để tiến thẳng về nhà.

Trên đường về nhà, một số phương tiện công cộng vẫn còn hoạt động. Tôi quyết định đi bộ thay vì đi xe bus hoặc taxi bởi tôi muốn tiết kiệm tiền một cách tốt nhất. Dù sao nhà tôi cũng không quá xa công ti nên chẳng cần bận tâm gì nhiều chuyện đó. Nếu như đi bộ thì tôi mất có mỗi một tiếng mà thôi, nghĩa là tôi sẽ về nhà lúc 4h sáng và ngủ đến 3h chiều. Tức là tôi có thể ngủ 12h đồng hồ, như thế là tuyệt vời lắm rồi. Còn tiếp sau đó là tôi sẽ bắt đầu đến công ti và làm dự án mới mà chủ tịch giao vào sáng hôm qua.

Trên đường đi, tôi nhớ lại trò chơi Emperor của tôi. Thật ra đó là một trò chơi nhập vai cũng như chiến đấu với rồng chúa tể hay ma vương. Nói đúng hơn là tất cả những gì có ở dị giới, thế giới tôi thường đọc trong các light novel. Nhân vật sẽ được tạo ra bởi người chơi, họ có thể tự tạo cho mình hình dáng cũng như tính cách của nhân vật.

Tiếp đó, người chơi có thể lực chọn cho mình thuộc chủng tộc nào bắt đầu game với việc đánh quái vật để tăng cấp. Đa số người chơi đều chọn làm con người và họ đều bắt đầu chức vụ mạo hiểm giả trong thế giới tôi tạo ra đó, bởi vì chỉ có việc làm mạo hiểm giả, người chơi mới có nhiều nhiệm vụ cũng như tiền mà làm việc khác.

Điểm thú vị trong trò chơi chính là. Nếu ai đủ mạnh thì có thể tạo ra cho mình một đất nước, từ đó những vị lãnh chúa có thể tranh giành ngôi vị hoàng đế qua các sự kiện sau này.Thậm chí là kể cả những ma vương hay chúa quỷ đều cũng có thể có quyền tranh giành ngôi vị nếu họ đủ mạnh. Vì điều đó mà có rất nhiều người chơi game đấu tranh để giành được ngôi vị đỉnh cao.

Riêng tôi mà nói, một người tạo ra trò chơi thì chắc chắn tôi cũng muốn mình có một nhân vật nào đó trong game rồi. Nhưng khác ở chỗ, nhân vật của tôi cực kì đặc biệt khi mà tôi có thể cheat nhân vật của bản thân lên mạnh nhất. Ban đầu thì tôi chỉ muốn tạo ra một nhân vật bình thường như bao người khác, nhưng khi nhìn lại bản thân của tôi. Tôi lại muốn mình là một người mạnh mẽ, ít nhất là ở trong game vì ngoài đời tôi chẳng khác gì một tên hèn mọn yếu kém cả.

Với đầy đủ lí do đó mà tôi tự tạo cho bản thân một nhân vật cực mạnh với đầy đủ sức mạnh phải nói là bất cứ game thủ nào đều ao ước có được. Nhưng vì công việc ngoài đời mà tôi chỉ có thể tạo ra nhân vật thôi, tạm thời thì nhân vật đó đang được đóng băng và vẫn chưa được tôi sử dụng. Tôi nghĩ nếu sau này công việc ít đi, tôi có thể dành một ít thời gian để có thể sử dụng nhân vật đó và chơi game mà tôi tạo ra, không biết lúc đó như thế nào nhỉ. Tôi cười thầm trong lúc vẫn còn đang đi trên đường.

Khoảng nữa tiếng sau, chỉ cần đi thêm vài căn nhà nữa là tôi có thể về nhà rồi. Nhưng mà, trong lúc tôi đi ngang qua một khu hẻm tối ở sát hai bên ngôi nhà cao tầng. Tôi thấy một số thanh niên giang hồ với những kiểu tóc kì dị cũng với hình săm đầy người, bọn chúng đang định cưỡng hiếp một cô nữ sinh.

Cô nữ sinh đó chắc hẳn là mới đi làm về giống tôi, tôi đoán đó là một công việc làm thêm khi bộ đồ cô nữ sinh đó đang mặc là một bộ đầm màu đỏ cùng đôi giày cao gót bắt mắt. Hiện tại, cô nữ sinh đang sợ hãi, đôi mắt mở to với hai hàng nước mắt cầu xin bọn chúng. Một tên trong số bọn lưu manh đó bịt mỏm cô nữ sinh và dùng tay sờ vào những chỗ nhạy cảm, lưỡi của hắn ta ngọ ngoạy như muốn liếm khắp người cô nữ sinh đó trông thật kinh tởm.

Ban đầu, tôi muốn đi qua thật nhanh bởi hai lí do chính. Tôi đang rất là buồn ngủ và không muốn rắc rối đến với mình. Lí do thứ hai là tôi hiện tại không còn sức để mà có thể đánh nhau với bọn lưu manh đó trong khi bọn chúng có đến 5 người mà tôi chẳng có võ hay gì cả. Tuy nhiên, vừa lúc tôi định đi qua một cách thật nhanh chóng, ánh mắt cô nữ sinh lại bắt gặp ánh mắt của tôi khi tôi nhìn vào cảnh tượng đó lần cuối.

Đôi mắt ánh lệ cùng với nỗi tuyệt vọng khi chẳng có ai đến cứu giúp. Tôi lặng người, chẳng hiểu sao, sau khi nhìn ánh mắt đầy cầu xin trong tuyệt vọng đó, tôi lại nhớ đến bản thân của chính mình ngày xưa. Đúng thế, tôi từng bị bọn trẻ lúc cùng tuổi đánh đập mà trong khi tôi không thể nhờ ai đến cứu mà cùng chẳng ai muốn đến cứu một người như tôi.

Và thế là, chân tôi tôi bắt đầu cử động trái lại với suy nghĩ. Cảm xúc tôi lúc này đã chiến thắng, có vẻ tôi không muốn bất kì ai như tôi, không một người nào giúp đỡ tôi cả. Nếu vậy, tôi sẽ là người giúp đỡ người khác. Và lần này, tôi sẽ làm một anh hùng.

Tôi quay trở lại con hẻm đó, tuy tay và chân thì đang run nhưng ý chí lần này mạnh mẽ đến mức khiến tôi dũng cảm nói lên.

"Bọn mày tính làm gì cô ấy thế hả, lũ khốn, có thả cô ấy ra không thì bảo"

Thôi rồi, cuối cùng tôi cũng nói ra một điều mà tôi cảm thấy nó là lần đầu tiên ngu ngốc nhất của bản thân. Nhưng tôi không hối hận, lần này tôi sẽ đối mặt với nó, đối mắt với nỗi sợ trong bản thân của tôi.

Bọn chúng sau khi nghe tôi nói, tất cả đều lườm tôi với cái nhìn đầy chết chóc. Trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi, cặp chân thì gần như mềm nhũn ra. Ước gì lúc này tôi có sức mạnh có thể đánh bọn chúng mà không hề gặp khó khăn nhỉ. Một điều ước thật nực cười, giờ đây việc tôi cần là đối mặt với sự thật. Làm cách nào có thể cứu cô gái và tôi có thể bỏ trốn đây, tôi thực hiện mà chẳng có kế hoạch gì cả, tôi đúng là một tên ngốc.

"Hể ..... mày là thằng nào thế hả, mày muốn chết rồi à, dám xen vào đúng đoạn hay của bố mày, mày đến số rồi con ạ"

Tên đang bịt mỏm cô gái lên tiếng. Khuôn mặt cùng với giọng điệu đã kích làm tôi run sợ thật sự. Bọn còn lại cũng đang trong thái độ giận giữ nhìn tôi mà muốn giết tôi ngay lập tức vậy. Thật sự tôi muốn bỏ chạy lắm rồi, nhưng không hiểu tại sao tôi không thể.

"Thì....thì....các....các cậu đang làm....điều....điều sai đây....nên..."

Miệng tôi gần như không nói nên lời, tay chân bủn rủn. Bỗng tên nói chuyện với tôi thả cô gái ra và bước đến gần tôi.

"Mày nói gì thế hả, tao nghe không rõ, hà, mày muốn chết đúng không"

Thấy cơ hội, tôi lao đến người tên đó. Chẳng biết sao tôi lại làm vậy nhưng trong tình thế này thì đây là cách duy nhất mà tôi có thể cứu cô gái trước mặt tôi.

Thấy tôi nhào đến và giữ chân hắn, hắn ta liền quát tháo.

"Mày làm gì thế hả thằng chó. Con kia đứng lại cho tao. Chết tiệt"

Cô gái nhanh chân chạy đi, rất may là bọn còn lại không thể bắt cô gái đó lại. Nhưng bọn chúng trông rất tức giận, cũng đúng thôi khi tôi phá hỏng cuộc vui của bọn chúng mà.

Sau khi cô gái chạy đi mất dạng, bọn chúng liền đá tôi một cách không thương tiếc.

"Thắng chó khốn kíp, mày biết mày vừa làm gì không hả, chết đi thằng ôn dịch"

"Tao sẽ không cho mày sống đâu"

Sau những câu chửi rủa như thế, bọn chúng liền đánh tôi nhiều hơn. Càng đánh tôi càng không thể chống cự, cơ thể tôi mềm ra, máu bắt đầu chảy từ trên đầu ướt dần đến áo và lênh láng khắp nền đất.

Thế là tôi gần như bất tĩnh, nhưng bọn chúng vẫn chưa dừng lại. Một tên trong bọn lưu manh đó liền móc ra một khẩu lục được gắn giảm thanh nhắm vào tôi.

"Đời mày đến đây là hết con à"

"Bụp...."

Một âm thanh nhỏ phát ra, sau đó tôi cảm thấy đau đớn dần. Viên đạn găm ngay vào ngực tôi, nổi đau dần dần xuất hiện nhiều hơn và bỗng cơ thể của tôi gần như mất đi cảm giác. Thì ra đây là cái chết, tôi đang nằm bệnh dưới đất khi máu đang tràn xuống mặt đường.

Mắt tôi nhìn lên bầu trời đầy sao, bọn lưu manh cũng bỏ đi nơi mắc mặc tôi hấp hối nơi con hẻm này. Mọi thứ bỗng chốc mờ dần. Tôi cảm thấy thật buồn ngủ, tôi đã thức rất lâu rồi, mệt thật. Đúng là một lần chơi lớn và đủ lớn để tước đi sinh mạng của tôi lúc này. Mong cô gái kia vẫn bình an, cái chết của tôi không vô nghĩa. Dẫu sao, đây là lần đầu tiên tôi thật lòng với chính bản thân và cũng là lần cuối cùng.

Thế là tôi bắt đầu nhắm mặt, hơi lạnh nhưng vẫn có thể ngủ được. Tuy nhiên, thật mềm mại, cảm giác sảng khoái lạ thường. Đúng là một giấc ngủ thật thoải mái, tôi bắt đầu mỉm cười. Tôi cười cho số phận bản thân và cười cho cuộc sống vốn không công bằng. Và trên hết, tạm biệt tất cả.

Cuối cùng, tôi không còn nghe bất cứ âm thanh nào nữa. Và trong khoảng khắc đó, tôi mong ước một điều duy nhất mà thôi.

Nếu tôi được sinh ra một lần nữa trên đời, tôi nhất định sẽ dùng hết sức mình để sống vui vẻ nhất có thể


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net