Chap 6 : Cuộc gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn nụ cười đầy hiền hậu ấy, vị sơ nhìn tôi với một ánh mắt nhẹ nhàng nhưng sâu trong đó ẩn chứa sự hoài nghi. 

"Cậu không cần cảm ơn tôi nhiều đến như thế đâu. Thật ra chúng tôi gặp nhiều trường hợp như cậu và cô bé dễ thương ngồi bên cạnh cậu nhiều rồi, vì vậy mà đó còn là trách nhiệm đối với nhà thờ này"

Sau đó, vị nữ sơ nhìn về phía của Suna.

"Còn cô bé này, hmm.... tôi nhớ không lầm thì cô bé có tai và đuôi cơ mà, à mà theo như cậu nói thì cô bé là một yêu hồ, chắc hẳn cô bé đã biến hình đúng không ?"

Chuyện này thì đúng là đã lỡ rồi. Dù sao tối hôm qua cô sơ này cũng đã thấy nhân dạng thực của Suna, không những thế tôi còn tạo ra lí do là nhặt được con bé khi mà con bé đang bị tấn công bởi quái vật, đồng thời còn nói suna là yêu ma nên chắc không dấu được người này rồi. Mà thôi kệ vậy.

"Ừm, đúng là thế, nhưng tôi khẳng định là con bé sẽ không làm hại gì đến con người đâu, dù sao thì Suna cũng chỉ là trẻ con mà thôi"

"Vậy tên cô bé là Suna sao, một cái tên đẹp nhỉ, nếu cậu nói như thế thì tôi đành tin vậy. Nhưng tôi cũng không nghĩ là cô bé có thể hại con người khi là con nít như thế này"

Vậy ra đúng là nữ sơ này sợ Suna thật, cách nói của cô ấy dường như chưa tin tưởng Suna cho lắm. Mà tôi dám chắc Suna cũng không làm gì nếu như không có lệnh của tôi, tôi chắc chắn sẽ nuôi dạy con bé như một con người dù là linh thú đi chẳng nữa, suna vẫn là đứa con gái bé nhỏ dễ thương của tôi đây.

"Thật ra tôi đang tìm đường đi đến một thị trấn hay thủ đô nào đó"

"Vậy sao, cậu nói là cậu bị lạc đường nhưng mà cậu lại không biết đường đi của đất nước này. Không lẽ cậu đến từ đất nước Shyvarast sao ?"

Đất nước nào cơ chứ, tôi thầm nghĩ, tôi thật sự chẳng biết đất nước nào với đất nước nào. Thậm chí là tôi còn không biết nơi tôi ở là một đất nước ra sao thì làm sao có thể trả lời câu hỏi nào đây. Cơ mà chờ đã, nếu như đất nước Shyvarast gì gì đó mà xích mích hay chiến tranh với đất nước nơi này thì có thể tôi sẽ bị cô sơ đó cự tuyệt mất. Tốt nhất tôi nên nghĩ ra một lí do nào an toàn hơn, trước mắt phải lấy được lòng tin đã.

"À, không. Thật ra tôi chỉ là một người lư hương đi đây đi đó. Ban đầu thì có rất nhiều người nhưng dần dần thì mọi người đều kiệt sức vì mệt. Đến cuối cùng chỉ còn lại mình tôi và khi tôi nhận ra thì tôi đã đến được nơi này"

Tôi cố nói chuyện với khuôn mặt bình thản nhất có thể, nhưng mà không biết bịa ra chuyện như thế, cô sơ kia có tin tôi hay không. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy để thể hiện phép lịch sự với một nụ cười. Tất nhiên là tôi không thấy gì thay đổi trên gương mặt hiền hậu ấy.

"Vậy sao, khó khăn cho cậu thật nhỉ. Vậy lí do cậu cuối đến thủ đô hay thị trấn là để lập nghiệp sao ?"

"Ah~ vâng,, có thể nói là như thế"

"Vậy thì tôi có thể giúp cậu đấy"

"Thật sao ?"

"Chẳng là ..."

"Thưa sơ, xin lỗi cậu vì ngắt quãng cuộc trò chuyện, nhưng tôi có một chuyện quan trọng cần nói với sơ ngay bây giờ"

Một cô gái trẻ trung đến bất ngờ sau cánh cửa, ánh mắt cô ấy dường như rất nghiêm túc rồi bỗng liếc nhìn tôi một cách khó hiểu chỉ trong chưa đầy 1s.

"Xin lỗi cậu, tôi xin phép"

"Không sao đâu"

Cô sơ đứng lên cúi đầu xin phép tôi và đi cùng cô gái ra khỏi phòng. Chắc là chuyện quan trọng lắm nhưng tôi cũng không quan tâm mấy. Thế là tôi ngồi chơi cùng Suna một hồi lâu sau khi cô sơ nói chuyện xong với cô gái.

"Đã để cậu đợi lâu. Chẳng là có chút chuyện về ngôi làng này"

"Vậy sao. Còn chuyện cô có thể giúp tôi đến thủ đô, chúng ta có thể bàn lại được không ?"

"À, cậu đừng lo. Thú thật thì chuyện tôi vừa bàn với sơ ban nãy có liên quan đến việc đó đấy. Sắp tới đây sẽ có một đoàn thương nhân đến đây để tổ chức buổi hội chợ. Việc này thường diễn ra hàng năm trong 2 ngày đặc biệt, nhưng quan trọng hơn hết là cứ mỗi buổi hội chợ kết thúc thì sẽ có một sự kiện vô cùng quan trọng. Một tu sĩ sẽ đem đến quả cầu pha lê có khả năng tìm ra được những đứa trẻ có năng lực đặc biệt để phục vụ cho đất nước này. Và sau khi sự kiện kết thúc, đoàn thương nhân đó sẽ về lại kinh thành, nếu được cậu có thể xin họ đi nhờ được đấy"

"À vậy sao, nhưng khi nào thì đoàn thương nhân đó đến đây ?"

"Thật ra là họ đã đến rồi, còn nữa, tôi cũng cần phải đi nói chuyện với họ về việc tổ chức buổi hội chợ. Nếu có thể thì cậu nên đi cùng tôi bây giờ được không ?"

"Làm phiền sơ quá"

Cô sơ mỉm cười. Thế là tôi cũng đi theo cùng với Suna. Tôi thật ra là hiện tại vẫn chưa hiểu nhiều lắm về cuộc sống ở thế giới này nên đành phải tìm hiểu từ từ thôi. Việc đoàn thương nhân đó đến vào cái thời điểm này không biết phải ngẫu nhiên hay không nhưng dù sao cũng thật may mắn nếu đúng như cô sơ nói, tôi có thể xin đi cùng họ đến kinh thành. Nơi đó sẽ bắt đầu mọi thứ cũng như những chuyến phiêu lưu sau này của tôi, à, còn có Suna nữa chứ, phải gọi là chuyến phiêu lưu của chúng tôi mới đúng.

Không lâu sau, chúng tôi theo chân cô sơ đến một nơi rất đông người. Tuy nhiên, hầu như mọi ánh mắt đều nhìn theo Suna đang khép nép sau lưng tôi. Hiện tại, tôi đang gặp ngồi trong một quán ăn cùng với một ông lão, một người trung niên cao to nhưng lịch lãm và cuối cùng là cô sơ đang ngồi bên cạnh tôi.

Suna thì đang ngồi cùng tôi trên cái ghế bằng gỗ của quán, con bé ngồi trước tôi và nhâm nhi đồ ăn vặt đang dọn sẵn trên bàn. Khoảng một vài phút sau, cuộc trò chuyện bắt đầu.

Sơ Ami bắt đầu giới thiệu từng người cho tôi.

"Đây là trưởng lão của chúng tôi, hiện tại ông ấy tuy già nhưng vẫn còn rất minh mẫn, còn vị ngồi bên cạnh ông là chủ của đoàn thương nhân vừa đến nơi này" Sau đó, Sơ tiếp tục nhìn sang tôi " Còn cậu này là một người đi lạc vừa đến đây ngày hôm qua, cậu ấy hiện đang muốn đến kinh đô và mong nhận được sự giúp đỡ của anh Sirus"

"Xin chào, rất vui được gặp chú"

Chà, nếu như mà tôi còn trẻ thì hiện tại tôi đang rất lúng túng đấy. Bởi lẽ cơ thể tôi lúc này chỉ là một cậu nhóc nhỏ tuổi trong khi mọi người còn lại đều là người lớn. Tuy nhiên nhưng tính ra tôi cũng đã là người lớn rồi, tất nhiên chuyện giao tiếp giờ đây cũng rất bình thường đối với tôi hiện tại.

"Hừm..... cậu còn trẻ thật nhỉ, câu bao nhiêu tuổi rồi vậy ?"

"À.. vâng... cháu chỉ mới 16 tuổi thôi nên...."

"Vậy sao, ta cứ nghĩ cậu trẻ hơn thế cơ. Vậy cố bé xinh xắn đang ngồi trong lòng cậu là em gái cậu sao?"

Vì Suna đang mãi ăn nên không nghe thấy nhừng lời mà người đàn ông đó nói. Nhưng tôi thì không muốn giải thích gì thêm nếu như tôi nói là Suna không phải em tôi mà lại là con gái tôi, cuộc trò chuyện sẽ dài thêm bời vì tôi phải giải thích cho mọi người hiểu.

Tuy nhiên, tôi dự định sẽ gật đầu và nói đúng thế. Sơ Ami đã nhảy vào bảo không phải. Thế là phải một lúc lâu sau mới giải tỏa được thắc mắc vế chuyện này, cùng may là sơ ami tiện đó cũng giải thích giùm tôi luôn nên tôi đỡ tốn hơi được phần nào.

"Hà.... có vẻ như cậu trai may mắn thật nhỉ, à đúng rồi, mà cậu tên gì vậy "

"Tôi tên Kudo Shin, còn cô bé tên Suna"

"Vậy Shin, nếu cậu muốn đến kinh đô thì tất nhiên cậu phải vào đoàn với chúng tôi. Và đổi lại cậu sẽ phải làm việc cho chúng tôi đấy, nhất là về việc tổ chức hội chợ lần này, cậu có thể chứ"

Nói thật tôi không thể từ chối được nên đành phải nhận lời ngay. Sau đó, ông chủ Sirus đứng lên bắt tay tôi cùng với nụ cười lớn.

"Vậy việc đến kinh đô giải quyết xong rồi nhỉ, tiếp theo chúng ta bàn về nơi tổ chức cũng như những vấn đề liên quan đến hội chợ lần này được không anh Sirus"

"Tôi rất sẵn lòng thưa sơ ami xinh đẹp, nhưng mọi người có thể đợi một chút nữa được không, nhân vật chính của chúng ta sắp đến rồi"

Nhân vật chính ư, tôi thắc mắc, cách nói chuyện của họ cứ như họ đang làm việc gì đó rất bí mật vậy, thậm chí không khí của cuộc trò chuyện bỗng thay đổi đi khiến tôi hơi tò mò. Một lát sau, lại một ông lão nữa bước vào quán và đến nơi trò chuyện của chúng tôi. Nhưng ông lão lần này có gì đó rất kì lạ, lạ nhất là hình dáng ông ta cộng với bộ đồ khiến ông ấy không khác gì một phù thủy với cái mũ hình chóp dài trên đầu cùng bộ áo đầy hoa văn và rườm rà. Mái tóc thì nữa đen song song với màu trắng bạc đầu.

Sơ Ami bỗng nhìn sang phía tôi

"Xin lỗi cậu, nhưng tôi nghĩ cuộc trò chuyện bây giờ rất quan trong và cũng nhàm chán. Nếu có thể, cậu nên cùng Suna đi dạo một vòng ngôi làng, đến chiều hai người cứ về nhà thờ, các sơ sẽ nấu đồ ăn trong bếp nên cậu cứ tự nhiên"

"À.. vâng,, vậy thì tôi xin phép"

Và thế là tôi bị đuổi đi một cách gián tiếp. Nhưng không sao, dù gì thì tôi cũng có thể đến kinh đô là được rồi, còn việc của họ tôi cũng không quan tâm mấy, mặc dù đúng là tôi có chút tò mò. Sau khi đi ra khỏi quán ăn, tôi cùng Suna đi dạo quanh ngôi làng này như lời sơ Ami nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net