Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nắm chặt lấy vạt áo, khép chặt trước ngực nàng. Luke cười toe toét. Vì lúc này, hắn đã có thể chiêm ngưỡng đôi vai trần yêu kiều của nàng. Làn da hơi nhạt gần như trong suốt và mềm mịn như satin bên dưới ngón tay hắn.

Để tạo cho nàng cảm giác có khoảng cách và mất cảnh giác, hắn ngả lại ghế một chút, cái nhìn của hắn hướng lên trần nhà. Cái trần gương giúp hắn nhìn ngắm nàng không mấy khó khăn. Với đôi tay điêu luyện, hắn mát xa những múi cơ trên vai nàng cho tới khi cơ thể nàng bắt đầu thư giãn. Gần như đứt quãng, nàng thở dài và lẩm nhẩm điều gì đó khó hiểu. Cái áo choàng được thả lỏng ra một chút. Hắn đắt đầu xoa bóp vài nàng, rồi đến cánh tay nàng, nhích dần cái áo choàng xuống theo tay hắn. Nàng rõ ràng là đã quên mất cảnh giác, vì nàng không cố gắng ngăn cản hắn và cũng không ngước lên. Luke thấy cái trần nhà cũng đáng tiền lắm.

Cuối cùng, tấm vải nhung cũng tuột khỏi ngực nàng, rủ tràn xuống vòng tay của nàng. Làn da màu kem mịn ngọt, lớp ren màu ngà. Luke công tài nào cưỡng lại được việc đặt lòng bàn tay lên bờ vai mịn màng và vuốt ve đường cong ngọt ngào ấy. Chúa ơi, nàng thật đáng yêu. Còn hơn cả mong đợi của hắn. Một nữ thần nhỏ nhắn, với mỗi inch đều hoàn hảo tròn đầy và khiến gã đàn ông mê mải. Bộ ngực căng tròn, vòng eo thon nhỏ, cặp hông đầy đặn. Và, hơn cả thế, không hề có một chiếc xương gồ ghề nào ở bất cứ đâu. Hoàn toàn chỉ là một tạo vật ngọt ngào đầy nữ tính.

Chỉ một cái nhìn thôi, đó là tất cả, và ruột gan hắn thắt lại. Nàng đã không nói dối. Cổ áo cắt rất trễ, cáo áo ngủ ren có nhiều lỗ tới mức phô bày hết cả da thịt. Ngực nàng căng mọng như trái dưa chín, tròn trịa với làn da mịn màng như kem. Đỉnh ngực của nàng vươn qua lớp vải ren màu ngà. Thắm một màu cánh hồng dịu ngọt mê đắm.

Một tội lỗi không thể giải thích được và hoàn toàn bất ngờ tràn qua Luke. Nàng đã choàng cái áo ấy quanh người hơn bốn tiếng rồi, và nàng rõ ràng là không hề biết rằng những gì hắn đang nhìn thấy lúc này. Luke nhắn mắt lại một lúc, không hiểu điều gì đang xảy ra với hắn nữa. Lương tâm ư? Chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến hắn thấy nực cười. Cuộc đời vốn dĩ vô lương tâm, và hắn đã học đủ nhiều từ bản thân và cả những kẻ khác nữa, để đoạt lấy sự thỏa mãn theo cách mà hắn có thể và không bao giờ tự vấn bản thân. Đạo đức chỉ dành cho những kẻ ngu muội. Gã đàn ông do dự là kẻ chỉ chạy vòng quanh gót giày của những kẻ thông tuệ hơn.

Xác định không để thứ tình cảm ngu ngốc cản trở niềm vui thú của mình, hắn mở mắt ra. Nàng là của hắn, chết tiệt. Đã được mua và trả tiền sòng phẳng, với chữ ký của nàng ngay trên dòng cuối cùng.Nếu hắn muốn ngắm nhìn nàng, hắn chết tiệt là hoàn toàn làm được.

Hình ảnh ấy khiến tim hắn bắt đầu đập rộn. Hắn không chắc là có thể tin bản thân sẽ không túm lấy eo nàng và kéo nàng ngã vào vòng tay hắn. Chúa giúp hắn, nhưng hắn muốn nàng. Nếu không thể trọn vẹn đêm nay, ít nhất thì hắn cần được chạm vào nàng, được ôm nàng, được thưởng thức hương vị của nàng.

Tiếp tục mát xa xương sống của nàng với ngón tay cái, hắn trượt bàn tay kia lên cổ nàng chà nhẹ. Ở đó hắn bắt đầu tấn công các giác quan của nàng, ấn sâu hơn những ngón tay của hắn, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve. Nơi gáy nàng, những lọn tóc lụa là rủ xuống. Hắn di chuyển cái chạm lên đường dốc duyên dáng của cổ nàng, mơn trớn vành tai và nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng.

Hơi thở nàng trở nên nông và nhanh. Hắn cảm thấy nàng rùng mình một chút và mỉm cười với bản thân khi nàng ngả đầu ra để hắn có thể thao tác dễ dàng hơn. Chúa ơi, nàng quá ngọt ngào. Tuyệt vời, ngọt ngào tới không thể nào tin được. Không nghi ngờ gì nữa hắn chính là kẻ đầu tiên chạm vào nàng như thế. Đó là sự hiển nhiên trong mọi điều nàng đã làm, trong từng hơi thở ngắt quãng của nàng. Không phải là nàng đã hạ bức màn phòng thủ xuống mà là nàng không hề có nó. Luke ngờ là nàng có nhận ra được hắn chính là một mối đe dọa.

Nhấn nhá lên các cơ của nàng, chạm vào nàng bằng những cách mà hắn biết sẽ khơi gợi nàng, hắn đã nhìn thấy những biểu hiện biến đổi nơi nàng. Mạch đập của hắn bắt đầu rộn lên bên sườn khi hắn thấy nàng chợt tỏ ra lung túng, di chuyển nhẹ nhàng, như thể nàng đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Cái áo choàng nặng nề, đang vướng ở khuỷu tay, lộn xộn nơi ngực nàng, ẩn hiện một bên đầu ngực. Cái đỉnh vươn lên qua lần áo ngủ mỏng manh.

"Em cảm thấy nhồn nhột," nàng thì thầm.

"Thế ư?" Luke cúi đầu xuống, ấn nhẹ môi hắn lên mái tóc nàng. "Nhồn nhột, thích? Hay là nhồn nhột không thích?" Hắn di chuyển môi xuống tai nàng, để hơi thở nóng hổi tiếp cận nàng, hắn biết rằng ngay khi hắn làm thế hầu hết phụ nữ sẽ đáp trả lại cảm giác đó. "Muốn tôi dừng lại không?"

"Không, chỉ là..."

"Chỉ là sao?" hắn thì thầm trên thái dương nàng.

"Em không nghĩ em được phép cảm thấy như thế này," nàng yếu ớt, không ra hơi.

"Như thế này là như thế nào?"

"Run hết cả người. Em... em không nghĩ các nữ tu được cảm thấy thế."

Thận trọng, Luke chạm đầu lưỡi của hắn vào vành tai nàng. "Cảm giác run rẩy tuyệt chứ?"

"Vâng, nhưng..."

"Nếu nó tuyệt vời," hắn thì thầm khàn khàn, "vậy thì có gì phải lo lắng thế? Chúng ta không làm gì sai trái cả."

Tiếng hổn hển trong hơi thở nàng rõ ràng hơn. Âm thanh đó khiến huyết quản Luke hối hả, mạch đập nơi thái dương rộn rã. Chúa ơi. Hắn chưa từng có sự nóng bỏng này chỉ vì hôn tai một người đàn bà và chạm vào nàng "Em có mùi tệ ư?"

Giọng nàng quá nhỏ khiến Luke phải mất một lúc mới nhận ra câu hỏi. Hắn cứng người với cái lưỡi đang liếm vào tai nàng, cố gắng để nói "Chuyện gì thế?", còn hơn cả tiếng làu bàu, và hắn mở mắt. Lùi lại và cố gắng lần nữa. "Chuyện gì thế?"

Nàng nhìn qua vai, đôi mắt xanh lo lắng nhìn hắn. "Ông đã đánh hơi." Kéo cái áo choàng lên, nàng nói, "Em đã tắm muối tắm. Em bốc mùi gì ư?"

"Tôi không đánh hơi."

Đột nhiên Luke nhận ra rằng hắn vẫn đang nghe thấy âm thanh hụt hơi ấy và Cassandra đang hít lấy hơi thở đam mê ấy với vẻ đói khát. Nàng dường như tạo ra tiếng ồn cùng lúc với hắn và nhìn ra xung quanh. "Cái gì vậy?" nàng thì thầm.

Chết tiệt đi nếu Luke biết được là cái quái gì. Khẽ di chuyển nàng ra khỏi lối, hắn nhón gót, tóc gáy của hắn dựng hết cả lên. Khi Cassandra định nói tiếp, hắn nhấn một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Nghiêng đầu, hắn xoay lại chầm chậm, cố gắng xác định đểm phát ra tiếng động. Nó ngày một lớn hơn, gần như là một tiếng hít hà ướt nhẹp. Cái nhìn của hắn găm về phía cánh cửa thông ra phía hành lang. Cassandra nhìn theo, gương mặt nàng tái xanh.

"Cái gì thế?" nàng thì thầm hỏi lại, bám lấy quần của Luke.

Hắn giật nảy mình và đột nhiên muốn đá cho mình một cái. Hắn là gì chứ, một kiểu đồng tínhà? Đó là điều đã mà Cassandra nên sợ hãi; cô gái vẫn còn tin vào yêu tinh, lạy Chúa tôi. Nhưng hắn là một gã đàn ông trưởng thành với cả hai chân đều bám rễ sâu trong thực tế ảm đạm này rồi.

Sauk hi gỡ tay nàng ra khỏi quần hắn, hắn sải bước ra cửa, xoay tay nắm, và mở tung khung cửa. Có cái gì đó to lớn lao vọt qua hắn, một mớ lờ nhờ màu trắng, vàng và bùn nâu.

"Lycodomes!" Cassandra kêu lên với một tiếng cười nhẹ nhõm. "Chị đã quên mất là em cũng ở đây, em ngốc nghếch của chị!"

Con chó ngu ngốc, Luke nhận thấy, bị dính đầy bùn đất. Và nó cũng ướt chèm nhẹp hết cả bốn chân. Theo kinh nghiệm của Luke, những con chó ướt thường đợi cho tới khi chúng đến gần con người để vung vẩy bản thân, gieo rắc cái mớ ẩm ướt ấy. "Không!" Luke hét lên.

Nhưng quá muộn rồi. Bốn cái chân choãi ra để lấy thăng bằng, Lycodomes lắc người thật mạnh, tắm luôn cho cả Cassandra và Luke, và phần lớn căn phòng lấm lem bùn ướt. Khi Luke hạ tay che mắt xuống, hắn thấy Cassandra không khác gì là mới có thêm một lố tàn nhang.

"Con chó chết giẫm này!" Hắn tiến về phía con chó, đằng đằng sát khí. "Ra ngoài, đồ ghẻ lở. Ngôi nhà này không có chỗ cho mày."

Cassandra đang mải cười khúc khích, thế nên nàng không nhận ra là Luke vừa mới ra lệnh gì. Ôm lấy cổ con chó, nàng nói, "Ôi, Lye-Lye, em thật là vô lối. Chuyện gì vậy, lông em ướt nhẹp cả? Em đã bị nhốt ở ngoài trời mưa à?"

Lúc đó, Luke ước gì Lye-Lye đã chết chìm trong đám nước đọng đó. Con vật đã ngập, toàn bộ, trong bùn. Cái áo choàng của Luke sẽ không bao giờ sạch lại được. Cả tấm thảm cũng thế.

Luke chộp lấy xích cổ con chó. "Ra ngoài, Lycodomes. Chỉ có một chỗ duy nhất dành cho mày thôi, và đó là bên ngoài."

"Ôi, nhưng trời đang mưa mà!" Cassandra kêu lên.

"Nó có thể khô ráo hoàn toàn ở chỗ hiên nhà," Luke nhấn mạnh, rồi kéo con chó ra tới cửa. "Có một chỗ trú ở đó."

"Nó không thể thăm em sao, chỉ một phút thôi mà?"

Cái nhìn của Luke còn hơn cả lời nói. "Cho tới khi nó tắm, con chó này sẽ không được bước chân vào nhà tôi."

Khi ra đến hành lang, Lycodomes bắt đầu gầm gừ. Luke, không có tâm trạng đâu cho mấy vụ đó, gầm lên trong cổ. Cả hai cứ tiếp tục như thế trong cả đoạn đường xuống gác. Khi tới tiền sảnh, Luke cũng gần như nhe hết cả nanh của hắn luôn. "Ra ngoài. Mày dám cắn tao ư, đồ khốn hôi hám, ghẻ lở," hắn lầm bầm dưới hơi thở. "Tranh thủ mà liếm tao đi trong khi mày vẫn còn cơ hội, bởi vì tao thề, những ngày của mày đã qua rồi."

Luke mở toang cửa trước và đẩy con cho ra ngoài hiên.

Lycodomes gầm gừ lần cuối khi cánh cửa đóng sầm lại.

Luke giơ hai tay hắn lên. Bùn đất và lông chó. Và, ôi, Chúa ơi, cái mùi nữa! Hắn bắt đầu bước trở lại lên cầu thang, quá tức giận đến mức nghiến chặt cả răng.

Hắn đã gần như có được nàng, khốn thật! Vài phút nữa thôi, là tất cả những gì hắn cần, và hắn sẽ có được nàng trên giường. Giờ thì, chỉ vì con chó dơ dáy chết tiệt mà hắn sẽ lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Tuy nhiên, đầu tiên là hắn phải tắm rửa sạch sẽ đã. Hắn ngờ là Cassandra sẽ thấy hắn hấp dẫn với cái mùi hôi thối của Lycodomes trên khắp người hắn.

Sau khi rửa tay và lau mặt mũi, Cassandra chơi một lúc với cái toa let trong phòng tắm. Giống như mọi thứ khác trong phòng riêng của nàng nó không đỏ hoặc trắng, sợi dây xích màu vàng.

Khi nàng kéo nó, nước tuôn ra từ bình chứa vào trong bồn, xoáy tròn và biến mất. Nàng băn khoăn không biết là nó dẫn tới đâu.

Ý nghĩ đó khiến nàng ngừng giật sợi xích. Nếu, như anh Ambrose đoán, nước đó sẽ chảy ra một cái hố thoát nước chỗ nào đó bên ngoài, nàng có thể gây lụt lội. Nhớ lại Lycodomes đã tới cái cống thoát nước nào đó ở bên ngoài đầy dơ bẩn khiến nàng có một ý nghĩ khủng khiếp. Nàng ngửi cái ống tay áo choàng của Luke. Không phải. Chỉ là bùn đất thôi, ơn trời.

Nàng lang thang trở lại phòng ngủ. Sau khi đứng trước lò sưởi một lúc, nàng chẳng thấy mệt gì cả và bắt đầu đi khám phá căn phòng. Trên tủ quần áo có bàn chải, lược và một cái gương tay đặt trên một cái khăn ren. Nàng cầm một cái lọ có gắn một quả bóng cao su ngộ nghĩnh lên. Chất lỏng bên trong màu hổ phách, và hương thơm của nó cho nàng biết đó là nước hoa. Làm thế nào để lấy nó ra được nhỉ? Nàng kéo quả bóng. Nó không ra, nên nàng kéo mạnh hơn một chút. Ssspphh, bụi nước hoa bay ra, lan khắp gương mặt nàng. Thở hổn hển, nàng đặt chai nước hoa trở lại và vẫy vẫy tay trước mũi.

Mùi oải hương. Rõ ràng Luke thường xuyên có một khách nữ, người thích mùi hương này. Mẹ của ông chăng, có lẽ thế? Cassandra không thể nào hình dung một người phụ nữ lớn tuổi lại mặc một cái áo ngủ buộc bằng những sợi ruy băng như thế. Trừ khi bà ấy lập dị, tất nhiên rồi. Có thể nó có trong huyết quản nhà Butler.

Bên trái, đằng sau chai nước hoa, Cassandra nhớ tới những bộ trang phụ mà nàng đã thấy trong tủ quần áo. Nàng thực sự phải nhớ để nhắc với Luke để ông có thể trả chúng lại cho chủ nhân của chúng. Nàng bước tới mở cánh cửa tủ ra như để nhắc nhở.

Cài cúc áo sơ mi mới tinh mà hắn vừa mới mặc sau khi tắm rửa thật nhanh, Luke bước về phía cánh cửa tiếp giáp phòng hắn với phòng Cassandra. Khi hắn bước vào phòng nàng, hắn đông cứng lại. Nàng đứng trước tủ quần áo, đang cầm một cái yếm lửng đến gối màu đen ướm lên người. Dạ dày của Luke rớt thẳng xuống đâu đó nơi đầu gối hắn.

Bộ đồ đó là một trong những thứ hắn đã đặc biệt sắm cho những "khách" nữ mặc cho giải trí riêng tư của hắn. Hoàng toàn dệt bằng lụa đen và nịt tất ren màu đen, cái áo yếm ấy chỉ che phần trên của của cơ thể nữ khỏa thân.

Chết tiệt! hắn đã nghĩ khi hắn lao về phía trước. Không chắc chắn tại sao, Luke giật bộ đồ ren đen ấy khỏi tay Cassandra. Hắn đã không muốn nàng mặc nó hay chạm vào nó như vậy. "Em đang làm gì thế?" Hắn lớn tiếng.

"K–Không! Em chỉ là nhìn thấy một số đồ trong tủ lúc trước, và em nghĩ là ông hẳn muốn trả chúng lại cho quý cô – chủ nhân của chúng."

"Quý cô nào thế?" Luke với qua nàng để giật tất cả số váy áo trong tủ ra khỏi mắc treo. "Phải, tất nhiên rồi, trả lại cho chủ nhân của chúng. Em nói đúng. Tôi sẽ trả lại tất cả những thứ này."

Hắn quấn bộ áo thiếu nữ vắt sữa bên dưới cánh tay để Cassandra không thể thấy. Sau đó hắn túm lấy bộ áo thiếu nữ chăn cừu rộng thùng thình, cuộn nó lại thành một mớ. Cái gậy móc phụ kiện của bộ đồ được treo gần đó cũng bị giật xuống sàn. Cassandra nhìn thấy nó đầy bối rối.

"Đó là cái gì vậy?"

"Không có gì hết." Luke cúi xuống để nhặt thứ chết tiệt đó lên. Khi hắn thẳng người lại, hắn nhận ra mình đang ướt đẫm mồ hôi. Hắn mở tung cánh cửa tủ đồ để chắc chắn không còn bất kỳ món đồ thiếu vải gì lẩn khuất bên trong nữa. Hài lòng rằng hắn đã thu gom được mọi thứ, hắn nói, "Đợi một chút, em yêu quý. Tôi, um..." Hắn ra dấu với cái gậy. "Tôi sẽ sẽ đi cất những thứ này trong phòng tôi để có thể nhớ mà, um, trả lại chúng."

Sau khi trở lại phòng riêng, Luke ném đám quần áo đó lên ghế, rồi đứng lặng đi trong bóng tối, vẫn giữ cây gậy trong tay, tay kia bịt lên sống mũi bản thân. Nhân danh Chúa, chuyện gì không ổn với hắn thế này? Có khác đi gì không nếu Cassandra trông thấy những thứ này chứ? Hiển nhiên là nàng không thể cứ ngây thơ mãi thế được. Mà thực ra, cứ theo cái lối của hắn thì nàng sẽ mất sự ngây thơ của nàng còn nhanh hơn nhiều, thế càng tốt. Vậy tại sao hắn lại cuống cuồng lên như một gã khùng, cố gắng che giấu những thứ đó khỏi nàng? Hắn đang mất trí rồi, chắc là thế. Và một cơ đau đầu phát điên lên ngay lúc này đang đổ ập xuống hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm thở ra, buộc bản thân thả lỏng các múi cơ. Không khí làm đầu óc hắn nhẹ đi một chút, và hắn quẹt tay áo sơ mi lau trán, khẽ mỉm cười. Chỉ còn chút xíu nữa thôi, hắn tự nói với bản thân. Chỉ tại con chó đần độn kia của nàng.

Ngày nào đó sớm thôi, hắn có thể thậm chí là để Cassandra mặc cái bộ yếm ren đen ấy vì hắn. Thực ra là hắn còn hơn cả nóng lòng chờ đợi ấy chứ.

Hắn quẳng cái gậy lên giường mình và bước trở lại cánh cửa nối liền hai phòng, ngừng lại một chút để hít vào một hơi sâu. "Được rồi," hắn nói khi tiến sang phòng nàng, "Tôi đã lo xong chuyện đó rồi." Hơi thởi hắn nghẹn lại như thể có ai đó thít lấy khiến hắn xây xẩm mặt mày.

"Cassandra," hắn xoay sở thốt lên, "em đang làm..."

"Cái này là cái gì?"

Nàng đã mở một cái ngăn kéo tủ, đang cầm trên tay cái dương vật giả bằng gỗ. Nó được chạm khắc tinh xảo như thật, nhưng to lớn hơn rất nhiều, đang được giơ lên cao trong bàn tay mảnh mai của nàng. Tim Luke giật thót dữ dội, giộng cả vào mạng sườn hắn.

"Lạy Chúa toàn năng," hắn thốt lên. "Tránh xa chỗ đó ra và bỏ cái thứ chết tiệt đó xuống!"

Nàng nhảy dựng lên như thể hắn vừa đánh nàng. Cái dương vật giả rớt ra khỏi tay nàng, rơi thẳng xuống sàn nhà rồi lăn lóc trên tấm thảm. Hầu như không nhận ra là mình đã di chuyển, Luke sải một bước khổng lồ và chộp lấy cái thứ đó trước khi nó dừng lại. Giấu nó dưới áo sơ mi của mình, hắn quay sang Cassandra.

"Em thực sự không nên lục lọi mấy cái ngăn kéo," hắn vừa nói vừa bỏ vật đó trỏ lại trong tủ áo. Hắn co rúm người lại khi nhìn vào trong cái ngăn nàng vừa mới kéo ra. Nó chứa đầy những món đồ chơi tình dục mà hắn đã bỏ quên trong căn phòng này.

"Em tưởng đây là phòng của em."

"Nó là phòng của em," Luke đáp, cố gắng lấy giọng mềm mỏng khi hắn giật cái ngăn kéo chết tiệt ấy ra khỏi bản lề. "Nó chỉ là..." Những món đồ rơi loảng xoảng, vung vãi ra khi hắn giật cái ngăn kéo vào ngực hắn. "Thứ lỗi cho tôi một phút."

Lùi lại phòng riêng của hắn. Nơi ngưỡng cửa, hắn ngập ngừng liếc nhìn nàng. "Tôi sẽ không lâu quá một phút đâu. Hãy tránh xa mọi thứ ra trong khi tôi đi nhé. Được chứ?"

Khi đã trở lại phòng riêng của mình, Like vất cái ngăn kéo lên giường hắn, rồi thắp một ngọn đèn. Sau khi lột một cái vỏ gối ra, hắn dốc tất cả những thứ đó vào trong và thề rằng chúng sẽ chung số phận với đám váy áo cũ của Cassandra trong sớm mai thôi: hỏa thiêu.

Khi hắn trở lại phòng Casandra, nàng đang đứng quay lưng về phía lò sưởi, cúi xuống và nghiêm nghị. Hắn không có ý nạt nàng. Nhưng, khốn thật! Khi hắn đặt cái ngăn kéo rỗng về lại vị trí của nó, hắn lục tìm những chỗ khác để đảm bảo nàng sẽ không tìm thấy thêm những món đô linh tinh nào khác nữa.

Cuối cùng hài lòng vì tất cả những thứ đồi trụy đã được thu dọn khỏi tầm mắt nàng, Luke ngả người tựa hông vào tủ áo và vắt chéo chân. Hắn cảm thấy như thể hắn vừa mới chạy đua qua một vùng đầm lầy nhão đặc vậy.

Hướng cái nhìn về Cassandra, nàng vẫn đang đứng bên bếp lửa, hắn không thể nào hiểu nổi sao nàng lại trong trắng và thoát tục đến vậy. Căn phòng này vốn dĩ phù hợp cho một gái làng chơi với những thứ đỏ máu, màn trướng vàng, và nội thất Pari xa hoa. Một thiếu nữ như nàng nên được bao phủ bởi phấn nhung mềm mại.

Luke sẽ thực hiện điều đó ngay lập tức. Ngày mai, tất nhiên là thế. Những thứ dường như hoàn toàn có thể chấp nhận được và thậm chí là làm hưng phấn cho hắn ngày hôm qua giờ đây lại quay sang giễu cợt hắn như một thứ rẻ tiền và hào nhoáng bên ngoài.

Cô gái này quả là một phát hiện quý giá; nàng cần những món phù hợp với nàng. Nếu hắn định giữ nàng ở lại đây cho tới tận sang năm cùng với hắn – một người đồng hành, điều mà hắn chắc chắn sẽ làm, thì hắn phải làm một số thay đổi. Rốt cục thì việc thuê nàng đã tác động ngược trở lại hắn, đem lại một cảm giác về sự bình dị, có được một quý cô trong giường của hắn thay vì một con điếm lành nghề.

Nàng sẽ không giữ được vẻ ngoài ngây thơ lâu đâu nếu như hắn thả bom xung quanh nàng mấy thứ đồi trụy của hắn như vừa rồi.

Nàng đột nhiên đưa tay lên che miệng, kiềm một cái ngáp thật lớn.

Nhìn kỹ hơn, Luke thấy rằng hàng mi dài mướt của nàng đang dần rũ xuống. Hắn nén một tiếng rên, thế là mọi hy vọng cho buổi tối nay chiếm được nàng trên giường hắn đã tan thành tro bụi. Khỉ thật, vào lúc này, hắn thậm chí còn không dám chắc là hắn có còn đủ năng lượng cần thiết để thực hiện chuyện đó nữa hay không. Một âm thanh khụt khịt vang tới chỗ hắn. Luke hoài nghi nhìn về phía cửa. Không phải con chó nữa chứ. Nén lại một câu chửi thề, hắn sải bước đầy giận dữ ngang qua căn phòng và giật tung cánh cửa. Chắc chắn là thế rồi, đứng ngay đó là Lycodomes với tất cả bùn đất huy hoàng của nó. Tám chắn dưới của cánh cửa, Luke để ý thấy, vấy đầy màu nâu từ lớp lông bẩn thỉu của con vạt.

Tuyệt thật đấy! Chỉ là tuyệt vời đến chết giẫm!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net