Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 CHƯƠNG TÁM

 Những trò chơi. Lúc Cassandra đề cập đến một loạt các hoạt động buổi chiều hôm đó, Luke đã hy vọng sẽ là những trò chơi nhiều quyến rũ hơn khi hắn cuối cùng cũng dẫn được nàng tới đây trong phòng ngủ của nàng đêm nay. Sau khi dành toàn bộ buổi tối để cố gắng quyến rũ nàng, hắn nhận thức sâu sắc rằng chiếc giường ở quá gần đó, ánh sáng lung linh của bếp lửa, và kiểu cách trang trí khêu gợi xung quanh họ. Cassandra dường như chẳng mảy may chú ý tới tất cả những thứ đó.

Ly brandy lóng lánh trong tay, hắn ngả lưng ra ghế và ngắm nghía người bạn đồng hành được trả tiền của mình ở phía bên kia bàn cờ khá là kiểu cách. Dường như không nhận thấy sự theo dõi của hắn, nàng ngồi gọn ghẽ trong chiếc ghế bọc vải vàng, thu hai chân lên ghế, một cánh tay vòng quanh hai đầu gối. Mái tóc mượt mà của nàng gọn gàng trong một bím tóc dày vắt lệch một bên vai. Đuôi tóc được buộc lại bởi cũng sợi ruy băng đỏ thắm mà hắn đã trông thấy nàng dùng hai lần trước.

Ánh mắt hắn rơi xuống vạt áo nhung dày mịncuar chiếc áo choàng đen của hắn, thứ mà nàng đã mượn từ tủ đồ của hắn để choàng bên ngoài chiếc váy ngủ hắn vừa mua cho nàng. Cứ mỗi khi nàng nhúc nhích đúng chỗ, cái áo choàng hở ra để lộ một ít những nút ren tai tiếng mà nàng đã mô tả lúc trước, nhưng cố hết mức, hắn cũng chẳng thể nào thấy được chút gì từ bất cứ cái lỗ nào hết.

Thật thê thảm.

Trán nàng nhăn lại vì tập trung, nàng đang chăm chú với bàn cờ gỗ mun và những quân cờ bằng ngà voi, tính toán cho nước đi tiếp theo của mình. Mới biết chơi, nàng đang rất tuân thủ những quy tắc mà hắn đã phải kiên nhẫn lắm để giải thích cho nàng trước khi họ bắt đầu trò chơi gần hai giờ trước. Dù thế nào, hắn cũng cho rằng nàng đang chơi khá tốt đối với một người mới tập chơi.

Cho dù thế, Luke cũng không mấy hy vọng nàng có thể thách thức được hắn, thậm chí là sau nhiều năm nữa. Cờ vua là một trò chơi phức tạp, nó đòi hỏi những chiến thuật tinh vi và cả một kho kinh nghiệm thực chiến nữa, chứ không chỉ là dựa vào một trí tuệ mẫn tiệp. Đó cũng là lý do mà hắn đã không đặt cược quá nhiều vào kỹ năng của Cassandra sẽ thành đối thủ của hắn. Bất kỳ cô gái nào tin rằng gã đàn ông trả tới năm trăm đô la một tháng cho cô gái chỉ để tận hưởng sự bầu bạn của cô ta thì không thể nào là một thiên tài được, phải không nào?

Không phải Luke đánh giá thấp nàng vì việc đó. Quỷ thật, không, chỉ là ngược lại. Theo kinh nghiệm của hắn, một người đàn bà càng ngu ngơ, thì cô ta lại càng buông thả bấy nhiêu ở trên giường. Và, đối với hắn, đó mới là điểm chốt.

"Chiếu."

Hắn sững lại ly rượu đang xoay xoay trong tay. Vài giọt sánh vào đùi hắn. "Xin lỗi?"

Nàng cười rạng rỡ. "Ông nghe em nói mà." Nàng hơi cúi về phía trước, hở ra chỉ một chút xíu ren bên dưới lớp áo choàng. "Quân vua của ông đã bị bắt rồi."

Dứt ánh mắt ra khỏi làn da màu kem thèm thuồng ấy, Luke tập trung trở lại bàn cờ.

Nàng cười khúc khích. "Hết nhúc nhích nổi rồi nhé, Mr Taggart!"

Luke nghiên cứu các quân cờ của mình. Nàng đã dồn hắn, xuống chín tầng địa ngục. "Tôi sẽ bị rủa mất."

"Có lẽ không đâu. Nhưng ông đã bị đánh bại một cách tơi tả!" nàng tươi rói thông báo với hắn. "Trừ khi, tất nhiên rồi, ông có thể nghĩ ra cách gì đó thoát được."

Luke biết quá rõ bàn cờ để tin rằng có bất kỳ cơ hội sống sót nào. Nâng cái nhìn của mình lên và nhìn sâu vào trong đôi mắt dường như ngây thơ ấy. Bên dưới vẻ trong sáng, rõ ràng là có một khối óc vô cùng sắc bén, khéo léo tính toán đường đi nước bước trên bàn cờ. Dù không như thế, thì cũng là do hắn đã quá xao lãng bởi những đường nét loáng thoáng dưới lớp vải ren xuyên thấu, và hắn đã lỏng lẻo phòng ngự.

"Em nói đúng," hắn cố nặn ra một nụ cười. "Tôi thừa nhận mình thua. Em thắng rồi."

Đôi mắt nàng sáng long lanh như những vì sao hạnh phúc, và có thứ gì đó đã chuyển động bên trong hắn. Thứ gì đó nguy hiểm và, không những thế, tốt nhất là lờ đi. "Chơi ba ván để phân thắng bại nhé?" nàng thách thức, gương mặt lấp lánh.

Hắn nuốt xuống, tim đập nhanh. Có lẽ nàng chơi giỏi hơn là hắn đã nghĩ. "Em có gì để cược đây?"

Nàng mím môi. "Em có thể ủi áo so mi cho ông."

"Tôi có người hầu làm việc đó rồi."

"Nướng bánh thì sao?"

"Có đầu bếp rồi."


Nàng hít một hơi sâu và nhăn trán. "Em không có tiền đâu."

Luke thì có rất nhiều tiền. Những gì hắn thiếu thốn là hơi ấm cơ thể ngọt ngào của nàng trong vòng tay hắn. Hắn cười mỉm. "Thế này thì sao nhỉ? Người thua sẽ phải làm nô lệ cho người thắng một ngày, đáp ứng mọi mong ước và khao khát của người thắng, không giới hạn."

"Mọi mong ước và khao khát của người thắng ư?" Đôi mắt nàng long lanh tiếng cười. "Em không nghĩ thế đâu."

"Em đang ở thế thắng mà," giọng hắn khàn khàn.

Tựa lưng cứng ngắc, Luke chú tâm hoàn toàn vào ván thứ hai, không cho phép bản thân liếc ngang liếc dọc quá nhiều tới cái áo choàng của mình đang buông rủ trên cơ thể nàng. Nhiều năm kinh nghiệm chơi cờ của hắn đã chứng tỏ ưu thế. Tưởng rằng nàng hoàn toàn áp đảo hắn, hắn đã chiếu tướng nàng vào cuối trận. Thực tế là nó đã khiến hắn mất tới hai giờ khá vất vả dường như quan trọng, xem xét phần thưởng đang đợi chờ hắn nếu hắn có thể xoay sở để giành chiến thắng hai trong ba ván.

Xoay sơ ư? Khi nàng xếp quân cho ván thứ ba, Luke ngồi lùi lại ngắm nàng. Không hề ngơ ngẩn một chút nào, mà cô gái này là một thiếu nữ trẻ vô cùng thông minh.

Hắn đã phạm sai lầm khi đánh giá sai nàng một lần; hắn sẽ không mắc lại. Hắn đã từng đấu cờ với vài người giỏi nhất, nhưng cô gái này, người chưa bao giờ biết đến một quân cờ nào trước đó, lại đang đẩy hắn tới giới hạn khả năng của mình.

"Em đã đi học ở đâu, Cassandra?"

"Ở chỗ này và chỗ khác," nàng nói lơ đãng, cau mày khi cố gắng nhớ lại nước đi của những quân cờ. "Papa luôn luôn nhấn mạnh rằng em chỉ được dạy dỗ bởi các nữ tu, thế nên em thực tế chưa bao giờ đến trường như anh em trai mình và những bạn nhỏ khác."

"Làm thế nào mà ông ấy có thể chu cấp cho em một sự giáo dục riêng như vậy? "

"Ồ, chẳng phải chi phí gì cả đâu. Em chỉ đến tu viện, và các xơ trong thị trấn những nơi mà gia đình em sống đã nuôi dạy em trong thời gian rảnh rỗi của họ. Những khi họ quá bận rộn, em đã nghiên cứu hoặc đọc sách hoặc là giúp họ những việc lặt vặt để trả ơn lòng tốt của họ."

"Và khi em tới sống trong những thị trấn không có các nữ tu thì sao?"

Nàng nhún vai. "Khi đó em không đi đâu cả. Em chỉ là quanh quẩn với Khristos và đọc tất cả những gì mình có thể. Chủ yếu là từ Kinh thánh. Papa cảm thấy như thế là an toàn."

"An toàn ư?"

Nàng cười tươi tắn với hăn. "Cha luôn luôn rất cặn kẽ về những tiếp xúc của em. Ông đã hứa với Mama rằng ông sẽ nuôi dạy em trở thành một quý cô, và điều đó thật không hề dễ dàng trong những thị trấn mỏ."

Luke đồng ý. Thực tế, đang ngồi đối diện với hắn là một quý cô thực sự đầu tiên mà hắn từng dành thời gian cùng. "Còn xã hội? Em đã chỉ hòa nhập với" Hắn ngừng lại, miễn cưỡng công nhận những người đàn bà giàu có trong các thị trấn mỏ với danh hiệu các quý bà. Hầu hết bọn họ không hề là quý bà. "Làm thế nào mà một cô con gái của người thợ mỏ nghèo khó lại có thể xoay sở chỉ để hòa nhập được với tầng lớp thượng lưu chứ?"

Nàng cười khúc khich. "Em không hề. Hòa nhập khi nào em muốn thôi. Trừ những lúc em ở nhà thờ hoặc tu viện, hầu hết em chỉ ở nhà thôi."

"Vậy thì em không có bạn bè cùng trang lứa à?"

"Cũng không hẳn thế ạ."

"Em không thấy thiệt thòi khi cha em đã tước mất những điều đó của em à?"

Nàng nhìn hắn như thể ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí nàng. "Ông nghĩ rằng em kỳ lạ, đúng không?"

"Không kỳ lạ. Vô cùng đặc biệt, có lẽ thế. Em không muốn có nhiều bạn sao? Và đọc những cuốn sách khác ngoài chủ đề tôn giáo nữa? Thơ chẳng hạn, hoặc là những tiểu thuyết rẻ tiền?"

Đôi mắt nàng mở lớn. "Papa nói những tiểu thuyết rẻ tiền là những thứ tai tiếng và sẽ nhồi nhét vào đầu em những thứ ngu ngốc. Thơ thì được, nhưng ông thích đọc trước để đảm bảo rằng nó phù hợp với em, và ông thì không có nhiều thời gian cho việc đó lắm." Nàng ngập ngừng, rồi hơi cúi về phía trước. "Em đã lén đọc Hamlet một lần. Em thích nó."

"Vậy là em thích Shakespeare, phải không?" Luke ngắm nhìn nàng qua miệng ly. "Nhưng em cảm thấy có lỗi vì đã lén papa đọc một tác phẩm của Shakespeare?"

"Papa sẽ thất vọng về em nếu ông biết chuyện đó." Nàng gượng cười. "Ông chỉ muốn em tuân theo các nguyên tắc của ông để bảo vệ em thôi. Ông yêu em rất nhiều. Làm sao em có thể cảm thấy không vừa lòng vì điều đó được."

"Vậy là em chọn lờ đi để làm hài lòng ông ấy à?"

Màu hồng lan trên má nàng khi nàng rời sự chú ý trở lại bàn cờ. "Lờ đi không phải là một cách hay để chỉ việc đó. Em thích nghĩ về những lựa chọn của mình như là có chọn lọc hơn. Và, vâng, em đã lựa chọn như thế. Nếu chúng ta không cố gắng để làm hài lòng những người ta yêu thương, vậy thì cuộc đời là để làm gì đây?"

Luke không biết. Đối với hắn, cuộc đời đã trở thành một chuỗi chán chường những ngày bất tận, đi cùng với những đêm vô nghĩa, cô độc.

"Đó không phải là Papa đã bỏ rơi sự giáo dục đối với em. Em được học đầy đủ về tiếng Anh, và ông cũng dạy em một ít tiếng Hy Lạp. Em cũng rất giỏi với những con số, và em đã được học về địa lý và một ít về lịch sử. Trong thế giới của em, cần những gì thêm nữa mà em thực sự cần biết đây?"

Luke nhấp một ngụm brandy. "Có những thế giới khác, Cassandra. Ngay ở đây thôi, trong Black Jack này."

"Và đây là một trong số chúng," nàng đáp, cắn một bên má. "Em đang ở đây, học chơi cờ. Cho tới tận tối nay, em đã không hề biết có một trò chơi như thế này."

Đôi mắt nàng sẫm lại như thể một ý nghĩ gì đó vừa lướt qua nàng. "Em cho rằng mình dường như quá ngu ngốc so với ông, đúng không ạ? Nếu là nwh thế, em sẽ hiểu nếu ông muốn một người khác làm bạn đồng hành với ông."

"Và nếu tôi làm thế, thì em và Khristos sẽ làm gì?"

Nàng cắn môi dưới, biểu hiện lo lắng của nàng ẩn dưới giọng nói đầy dũng cảm. "Bọn em sẽ xoay sở được bằng cách nào đó. Người nhà Zerek luôn như thế."

Luke tìm kiếm ánh mắt nàng, khiến hắn lần nữa nhận định rằng nàng chính là viên đá quý hiếm lẫn giữa một thị trấn đầy sỏi bụi. Hắn cuối cùng cũng cho phép bản thân mỉm cười. "Nếu như thế, thì tôi đã đọc tất cả các tác phẩm của Shakespeare và tôi cũng đã lướt qua đủ số tiểu thuyết rẻ tiền mà papa em chắc chắn là xếp chúng vào loại không ra gì. Đơn giản là tôi chẳng thấy em ngốc nghếch ở điểm nào cả. Cassandra, mới mẻ thì chuẩn hơn."

"Ông không cần tỏ ra tử tế với cảm giác của em đâu. Em biết là mình còn thiếu hiểu biết rất nhiều." Nàng nghiêng đầu và hơi nhăn mũi. "Em đoán thế giới đầy những cánh cửa chưa được mở, phải không? Và nếu chúng ta mở chúng ra, chúng ta có thể tìm thấy chiếc hộp của Pandora. Có thể em hơi nhát, nhưng khi Papa nói với em có những thứ xấu xa đằng sau cánh cửa, em chắc chắn là tránh xa nó ra. Ông khôn ngoan hơn em rất nhiều với những chuyện như thế, và em tin ông."

Luke ước gì hắn đã không dùng từ lờ đi để mô tả nàng. Hắn đã làm tổn thương cảm xúc của nàng, và hắn thực sự không định thế. "Sao em biết được truyện về chiếc hộp Pandora?"

"Papa đã kể nó cho em nghe. Em cho rằng đó là một truyền thuyết của Hy Lạp."

"Điều quan trọng ở đây là thông điệp trong câu truyện đó là thật," hắn nhẹ nhàng nói. "Em đã đúng khi nghe lời papa của em. Có rất nhiều những điều xấu xa trên thế giới, và nếu em có thể tránh được, thì càng tốt hơn cho em."

Nàng chỉ là không nói gì, Luke nghĩ, với một chút hối tiếc khó lý giải. Nàng đã bước vào đúng hang quỷ rồi còn gì. Gạt cái suy nghĩ đó sang một bên, hắn đưa mắt xuống dưới bàn cờ. "May mắn làm sao, cờ vua không phải là thứ xấu xa, và em dường như rất có tài chơi cờ đấy."

"Thật ư?"

Khi ván thứ ba diễn ra, nàng bắt đầu nói đùa với hắn. Nghiêng nghiêng cái đầu một cách duyên dáng, nàng rạng rỡ nói, "Em có một chút vương vướng trong cổ họng. Khi em thắng ván này, em nghĩ điều đâu tiên mình sẽ yêu cầu cho nô lệ của mình là mang tới một tách trà nóng thật là ngon."

Luke mỉm cười điều quân, rồi ngả người ra ghế và vắt chân lên. "Điều đầu tiên tôi sẽ yêu cầu nô lệ của mình là cởi cái áo choàng chết tiệt ấy ra," hắn nhẹ nhàng nói. "Tôi rất muốn biết có gì sai với cái đầm ngủ mà em đang mặc."

Đôi mắt nàng mở to. "Những cái lỗ, em đã nói với ông rồi mà. Và ở những chỗ rất bất tiện nữa."

Luke biết cái đầm ngủ đó vốn được thiết kế nhằm để phục vụ cho đàn ông mà, và nếu những cái lỗ ở đúng những vị trí mà hắn nghĩ, thì hắn sẽ hạnh phúc được chỉ cho nàng thấy chúng hữu dụng đến thế nào. "Chúng ta sẽ xem."

Rõ ràng bị bối rối bởi việc đó, nàng nhìn mơ hồ trên bàn cơ, rồi điều quân. Nụ cười của Luke rành rành. Không chính xác là một nước đi sai lầm trầm trọng, hắn trầm ngâm, nhưng nếu tiếp tục theo đà này, thì hắn sẽ đánh bại nàng trong khoảng ba mươi phút nữa, có thể ít hơn thế.

Cơ thể hắn bị khuấy động bởi ý nghĩ về những điều mà hắn định yêu cầu nô lệ đáng yêu này của hắn. Thật xấu xa, hắn biết thế, và không công bằng, nhưng hắn không thể cưỡng lại được việc nhấn thêm một điều nữa. Liếc về phía lò sưởi, hắn nói, "Lỗ hay không, ít nhất thì em cũng sẽ không bị lạnh đâu. Lò sưởi ở trong phòng rất ấm." Cúi về phía trước để chuyển quân, hắn giành lợi thế với quân xe, và loại một của nàng khỏi bàn cờ. "Uh-oh. Một chiến binh giỏi giang của em đã hy sinh trên chiến trường rồi. Hãy cẩn thận nào, Cassandra, nếu không em sẽ chia tay với cái áo choàng ấy nhanh hơn em nghĩ đấy."

Giật mình, đôi mắt xanh đầy lo lắng bám dính lấy hắn. "Ông sẽ không thực sự đưa ra yêu cầu ấy đấy chứ. Vụ cá cược chỉ là để vui thôi mà, phải không?"

"Chắc chắn rồi. Không giới hạn gì, nhớ không? Điều gì có thể vui vẻ hơn thế chứ?"

Hai má nàng đỏ ửng. Chú tâm trở lại bàn cơ, nàng nói, "Ông là một người xấu. Xét đoán theo cách hành xử của ông, ai đó sẽ nghĩ rằng ông là một kẻ trác táng tồi tệ nhất. Nếu em không biết rõ ông, em hẳn đã lo lắng rồi."

Vài phút sau, khi Luke lần nữa chiếu bí nàng, hắn thư giãn trở lại chiếc ghế của mình, vòng tay ra sau đầu, và nhìn nàng với nụ cười tươi chậm rãi. "Được rồi. Đề xuất cho trò chơi tối nay của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi. Giờ chúng ta có thể chơi trò ông chủ và nô lệ."

Rõ ràng trông đợi biểu hiện cố gắng tìm lối thoát của nàng, Luke còn hơn cả ngạc nhiên khi nàng đứng dậy khỏi ghế và nhún gối chào duyên dáng, đường viền cổ áo choàng hé lộ với chuyển động ấy và thoáng một dáng hình quyến rũ của bầu ngực. "Em xin phục vụ, thưa Đức ngài cao quý," nàng nói, khẽ nâng chiếc áo choàng như thể đó là một chiếc váy. "Em làm hài lòng ngài thế nào đây?"

Tận hưởng trò chơi, Luke đằng hắng, xoay sở để khuôn mặt đeo một mặt nạ lạnh lùng và ngâm nga long trọng, "Ta không cho phép những chiếc áo choàng trong vương quốc của mình, tiểu thư Cassandra của ta. Xin nàng hãy cởi bỏ nó cho khuất mắt ta. Ta thấy nó chướng mắt vô cùng."

Nàng lộ lúm đồng tiền trên má khi nàng đứng thẳng lên. "Nghiêm túc thì ngài mong muốn gì nào? Thêm brandy nhé? Hay một bồn nước ngâm chân? Mong ước của ngài là mệnh lệnh của em."

Thoải mái, ánh mắt của hắn troi dạt lên trên. Ngay đằng sau nàng, cái giường trải lụa mềm mại đang chờ đợi. Và hắn chắc chắn là đã sẵn sàng rồi. Còn hơn cả sẵn sàng ấy chứ. Nhưng nàng thì sao? Bản năng hắn đã được mài dũa từ khi mới mười hai tuổi trong vòng tay của vô số gái giang hồ nói cho hắn biết là không. Và chiếm lấy một người đàn bà đã sẵn sàng thỏa thì thỏa mãn hơn nhiều nếu cô ta được kích thích đúng bài bản.

Sự mất kiên nhẫn cuộn lên trong hắn, nhưng hắn vùi nó xuống không do dự, xác định rõ điều này là đúng đắn. Hắn đã gây ra kha khá sai lầm trong quá khứ vẻ vang của hắn, nhưng có một điều hắn không bao giờ làm đó là đi ngược lại với bản năng của mình. Đặc biệt là không khi nó gắn liền với sự quyến rũ. Đối với Luke, tình dục là một nghệ thuật, và hắn tự hào bản thân là bậc thầy.

Mặc dù thế, hắn vẫn quá bị cám dỗ để nhấn mạnh rằng nàng phải bỏ chiếc áo choàng chết tiệt kia đi. Một khi nó được bỏ ra và những cái lỗ ngon lành của cái áo ren ấy sẽ phô diễn được hết mục đích của chúng, nàng sẽ chẳng thể nào giả vờ lâu hơn nữa rằng không có gì xảy ra giữa họ.

Cơ thể hắn cương lên khi hắn mường tượng ra núm vú của nàng săn lại khi không khí lành lạnh vờn lên chúng. Rồi thì, tất nhiên là hắn sẽ vuốt ve chúng cho tới khi nàng phát điên lên với khao khát. Chuyển cái nhìn của hắn lên đôi mắt xanh biếc của nàng, hắn tưởng tưởng ra niềm tin vỡ vụn mà hắn nhìn vào chúng nếu hắn cố tình ép buộc nàng trút bỏ xiêm y. Sự thật thì nàng đã đánh cược với hắn, và nàng đã thua.

Theo những nguyên tắc sống của hắn, kẻ thắng chiếm được tất cả, và kẻ thua thì phải phục tùng. Bỏ vụ đặt cược của họ sang một bên, thì theo mọi mặt, nàng thực sự là nô lệ của hắn, hiện diện trong căn phòng này rõ ràng để làm hài lòng hắn. Hắn đã trả tiền sòng phẳng cho cái quyền được tận hưởng cơ thẻ nàng theo lối thời trang mà hắn đã chọn, và như thế nàng sẽ không có quyền từ chối, vì hợp đồng nàng ký đã bãi miễn mọi quyền lợi của nàng rồi.

Chỉ mọt từ cứ lơ lửng trong tâm trí hắn, như thể mở ra một cái hố không đáy. Hắn có một cảm giác không cân bằng, như thể hắn đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, và dù cho hắn cảm nhận ra sao đi nữa, hắn lại là kẻ thua cuộc. Cassandra. Nàng đứng đó trước mặt hắn, vẫn nắm chặt chiếc áo choàng của hắn trong tư thể nửa nhún gối, một nàng công chúa nghèo khổ với chiếc ruy băng đỏ buộc tóc như vương miện.

"Lại đây nào, em yêu quý," hắn nghe bản thân nói với nàng bằng một giọng khàn khàn kỳ lạ.

Luke gần như ước nàng sẽ do dự, rằng hắn hẳn sẽ thấy sự cảnh giác trong đôi mắt nàng. Rồi, có lẽ, hắn sẽ không cảm thấy không an toàn này và hoàn toàn vô lý vì phản bội lòng tin của nàng. Nhưng, tất nhiên, nàng đã không hề do dự, và trong đôi mắt nàng hắn chỉ thấy một sự cởi mở và chân thành ngọt ngào khi nàng tiến về phía hắn. "Quỳ xuống nào," hắn nói cũng với cái giọng khàn khàn ấy.

Nàng khuỵu chân và quỳ xuống trước hắn. Luke nắm lấy vai nàng và ấn nàng ngồi hẳn xuống gót chân của nàng ngay giữa hai đùi mở ra của hắn. Thực tế là nàng đã cho phép hắn di chuyển nàng, không hề có chút nào lo lắng, hạ gục hắn theo cái cách mà hắn không tài nào giải thích được và cũng chẳng muốn lý giải làm gì. Tận trong thâm tâm hắn, một câu hỏi nhỏ cứ ngân lên liên tục. Ai mới là người nguy hiểm ở đây, nàng hay là hắn? Ấn ngón tay cái của hắn lên hai bên eo nàng, hắn bắt đầu một chuyển động mơn trớn. "Nếu xoa bóp thay cho một ly trà thì sao nhỉ?"

"Em mới là người thua mà," nàng nhắc hắn. "Ông mới là người cần xoa bóp lưng, không phải em."

"Vụ cá cược chỉ để cho vui thôi mà, nhớ không?" Hắn thấy một múi cơ căng thẳng và nhẹ nhàng xoa nó với đầu ngón tay. "Bên cạnh đó, có lẽ bậc thầy xoa bóp này lại thích đi phục vụ hơn là tận hưởng chúng."

"Hmm." Nàng cong chiếc lưng mảnh mai lại và phát ra tiếng kêu êm ái trong họng khiến hắn nghĩ tới một con mèo đang được nựng yêu. "Ôi, thật là tuyệt." Nàng thả lỏng người trong việc mát xa, để mặc đôi tay của hắn nâng đỡ nàng. Với một tiếng rên êm ái khác, nàng ngả đầu về phía trước để thoải mái hơn. "Ôi, Luke, cảm giác này thực sự là tuyệt vời."

"Nó còn tuyệt hơn nếu không có chiếc áo choàng này nữa cơ." Hắn cười, thừa nhận, dù chỉ là cho bản thân hắn, rằng hắn chưa bao giờ là một gã đàn ông dễ từ bỏ. Có thể nó là do âm thanh êm ái mà nàng đang tiếp tục ngâm nga. Nó nhắc hắn rằng có nhiều hơn một cách để chạm tới da con mèo. Hoặc, trong trường hợp nay, là lột đồ của nó. "Tôi có thể thả nó xuống một chút xíu không?"

Hắn cảm thấy nàng run nhè nhẹ, và hắn ngờ là do lạnh. "Hmm," nàng lẩm nhẩm. "Nhưng chỉ một chút xíu thôi nhé. Cái áo dài mà, nhớ không."

Làm sao hắn quên được? Hắn đưa những ngón tay xuống dưới cổ áo choàng vào kéo lớp vải nhung nặng nề khỏi vai nàng. Nàng ngay lập lức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC