O n e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không giống như bao gia đình khác, giờ ăn cơm nhà anh không được cố định, có thể ăn trưa lúc một - hai giờ chiều, ăn tối lúc tám - chín giờ là chuyện bình thường. Còn bất thường thì chắc như hôm nay, mới mười hai giờ nhà anh đã được ăn trưa, cả nhà ba người có thể cùng nhau ăn trên một mâm cơm chứ không phải mỗi người bưng một chén cơm ăn cho xong bữa.

- Ông bà Yejun đâu?

Cả nhà ba người đồng thời ngước mặt nhìn lên một đám thanh niên mặt mày bặm trợn, xăm trổ đầy người, tay cầm dao, gậy,.. đủ cả. Anh nói vậy không phải đánh giá gì họ đâu. Thiệt ra họ là người quen với gia đình nhà anh, quen tới nỗi nhiều khi gặp họ nhiều quá anh ngán không muốn gặp, chỉ mong một ngày không gặp họ để có cảm giác nhớ nhung nhưng họ thì không bao giờ cho gia đình anh biết cảm giác đó là gì. Bù lại họ cho gia đình anh cảm giác hồi hộp, lo lắng mỗi khi họ đến. Họ - là chủ nợ của nhà anh.

Ba mẹ anh như được lập trình sẵn vừa thấy họ là lập tức quỳ xuống hai tay chắp lại cầu xin như thói quen.

- Xin các anh cho tôi thêm thời gian. Chúng tôi nhất định sẽ trả mà. Mong các anh thông cảm.

- Đây là lần thứ mấy rồi? Tính đùa tụi tao chắc.

Cái thằng to con dẫn nguyên đoàn người, là đại ca của đám còn lại đập mạnh xuống bàn khiến một vài cái chén trên bàn ăn loảng choảng rơi xuống đất. Cư nhiên anh thấy hắn đảo mắt nhìn anh. Một ánh mắt không phải hung dữ, đe doạ mà là toan tính, mưu mô.

- Thôi vậy đi nếu không có tiền thì bán thằng nhóc này cho tao. Tao trừ nợ cho. Trắng trẻo, đẹp trai như này là gu của nhiều mụ lắm. Hahaha. 

- Không được, không được. Cho chúng tôi thời gian đi, tôi xin các anh.

Thì ra nhìn anh vì muốn gán nợ sao? Những lời chúng nói thật ghê tởm. Trai bao? Xưa có Thuý Kiều bán thân chuộc cha. Không lẽ giờ có anh phải bán thân trả nợ gia đình.

Anh đã phải chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần, có lẽ từ nhỏ đã vậy. Riết thành quen, quen với những bữa cơm không trọn vẹn, quen với những trận đòn không hồi kết, quen cả những lời lăng mạ của bọn chúng. Có cách nào chấm dứt không? Có cách nào không? 

- Được. Tôi đồng ý. Chỉ cần các người xoá nợ cho ba mẹ tôi. Anh lên tiếng sau khi mạch suy nghĩ của bản thân kết thúc.

Ba mẹ và cả Yoongi khóc đến sưng cả mắt. Họ khóc vì cái tiền đồ phía trước của anh sẽ tăm tối, dơ duốc. Họ không muốn con người anh bị vấy bẩn vì những điều đó. Họ ra sức van xin bỏ anh ra nhưng không thành. Chính anh cũng không biết sự lựa chọn của bản thân sẽ đi về đâu nhưng phận là con, anh không thể để ba mẹ chịu khổ được nữa. Họ đánh anh, anh có thể chịu được, nhưng ba mẹ già rồi không thể chịu thêm được nữa.

Cũng vì nhà nghèo nên ba mẹ anh mượn nợ khắp nơi để làm ăn nhưng ông trời tréo ngoe không những không hết nghèo mà còn phá sản, nợ nần chồng chất. Sống khổ hơn chữ khổ.

Anh năm nay 19 tuổi, sống tự lập từ nhỏ để ít nhất anh không trở thành một gánh nặng nữa cho ba mẹ. Anh hiện cũng đang có một công việc làm thêm ở tiệm cafe gần trường để có thể duy trì việc học của mình.

Hàng xóm của anh - Min Yoongi là một võ sư, từ nhỏ anh đã thân thiết với Yoongi, có gì hai người cũng chia sẻ với nhau riết thân thuộc với nhau tự lúc nào. Yoongi cũng vậy rất yêu thương anh. Những lúc anh bị đám bạn học bắt nạt, chính Yoongi là người đỡ cho cậu, bảo vệ cậu. Những lúc nhà anh không có gì ăn, chính Yoongi là người lén mang đồ ăn của mình sang cho anh đỡ đói. Những lúc cậu bị thương do chủ nợ đánh đập, chính Yoongi là người băng bó vết thương cho anh.

Từng ngày, Yoongi chứng kiến cảnh người người tới đòi nợ, những lúc đòi không được bọn chúng sẵn sàng lao vào đập phá đồ đạc, thậm chí đánh đập tàn nhẫn ba mẹ và anh.

Vì biết không thể mãi bảo vệ cho anh được, Yoongi quyết định dạy võ cho jimin. Anh học nhanh lắm, chẳng mấy chốc đã thuộc những bài quyền, những bài tự vệ mà Yoongi dạy.

Họ dắt anh tới một nơi. Tối đen như mực đến việc nhìn ra người đang ngồi ở đó là cả vấn đề, chỉ có thể nghe giọng nói.

- Bà chủ, tôi theo lệnh bà bắt thằng nhóc về rồi đây.

- Cho hắn tắm rửa sạch sẽ dắt tới nhà Jeon Gia. Bên đó sẽ mua hắn.

Anh được đưa tới một nơi chỉ cần đứng ngoài nhìn vào biết đây không phải là một gia đình tầm thường. Anh ngẩn ngơ ngắm nhìn biệt thự trước mắt, kiến trúc theo phong cách Châu Âu hiện đại và phóng khoáng.

- Cậu vào đi.
Một người phụ nữ toả ra phong thái quyền quý đang ngồi trên sofa nói bằng chất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.

Mình sẽ phải phục vụ người này ư? Chỉ nghĩ thôi tôi đã tự ghê tởm mình.

- Đừng nhìn ta như vậy. Ta có ăn thịt cậu đâu. Từ bây giờ cậu là người của nhà Jeon Gia này. Cậu sẽ làm vệ sĩ cho con trai ta.

- Vệ sĩ? 😳

- Đúng vậy. Cậu biết võ chứ?

- Ơ... dạ biết một chút

- Vậy được rồi. Cậu tên gì?

- Jimin. Park Jimin ạ. Anh mừng ra mặt vì cứ tưởng mất đời trai. Ai ngờ lại được làm vệ sĩ cho một gia đình giàu có.

Đúng lúc đó một cậu con trai bước xuống phòng khách. Mặt còn đang ngái ngủ nhưng cũng không thể che đi được vẻ đẹp trai, lãng tử của cậu. Anh đứng hình mất mấy giây trước vẻ đẹp đó.

- Đó sẽ là người cậu cần bảo vệ. Con trai ta, Jeon Jungkook.

- Dạ, tôi hiểu rồi.

Cậu vừa nhìn thấy anh liền đưa tay vuốt lại mái tóc như ổ rơm trên đầu mình, nhìn xuống bộ quần áo đang mặc. Cậu như một mũi tên phóng thật nhanh lên phòng.

Anh được sắp xếp kế bên phòng của Jungkook để tiện cho việc chăm sóc, bảo vệ cậu. Chỉ là vệ sĩ nhưng anh được đối đãi rất tốt, được bố trí một phòng có đầy đủ nội thất chỉ là nhỏ hơn phòng cậu một chút mà thôi và đặc biệt bà vẫn cho anh tới trường để tiếp tục việc học còn dang dở. Hình như mọi thứ anh tưởng tượng đều trái ngược, có lẽ còn tốt hơn cuộc sống bình thường của anh.

Hôm nay đã là một ngày mệt mỏi anh ném chiếc balo của mình vào tủ, đặt lưng lên chiếc giường êm ấm và ngủ một giấc tới sáng. Đây chắc lần đầu trong suốt nhiều năm anh ngủ ngon tới vậy, không cảm giác sợ sệt, không cảm giác lo lắng, không cảm giác đau đớn.

Sáng hôm sau, anh dậy thật sớm. Anh quyết định phải qua chào hỏi cậu trước, nghĩ sao làm vậy anh gõ cửa phòng cậu thì một thanh niên mặc đồng phục trung học ra mở cửa.

- Tôi... tôi tên Park Jimin, từ nay sẽ làm vệ sĩ cho cậu ạ.

Một ánh nhìn không mấy thiện cảm được hướng tới anh, cậu ta nhìn anh từ đầu xuống tới gót chân, bị xăm soi khiến anh sinh ra cảm giác khó chịu.

- Ăn mặc như vậy.?

- Tại.. tôi không có.....

Cúi mặt nhìn xuống sàn. Anh cũng ý thức được việc mình đang làm việc cho một nhà giàu có nên đã cố chọn một bộ đẹp nhất của mình, nhìn lại bản thân trên người anh là một chiếc quần jeans và chiếc áo thun. Anh nghĩ cũng đâu tới nỗi nào mà cậu ấy nỡ nói vậy.

- Đi theo tôi.

- Đi đâu?

- Đừng hỏi nhiều.

Cậu tiến tới tủ đồ của mình, rất rất nhiều đồ. Cậu ngắm nghía một hồi lâu rồi đưa mấy bộ cho anh.

- Tôi không thể... nhận của cậu... được. Anh lắp bắp trước hành động bất ngờ của cậu.

- Tôi không cho, nào có tiền mua trả lại tôi.

- Tôi hiểu rồi. Anh lí nhí trả lời.

Cậu là một người tính sở hữu cực kỳ cao vì vậy việc chia sẻ điều gì đó với người khác gần như là không có. Cậu có những nguyên tắc riêng của bản thân. Không mặc chung, không ăn chung. Nhưng hôm nay cậu..!?

- Thay đồ rồi đưa tôi đi học.

- Tôi biết rồi.

Anh thay một bộ đồ cậu đưa. Là một chiếc áo sơ mi hồng nhạt, bên trong là một chiếc áo thun trắng, thêm một chiếc quần jean đen và một đôi giày thể thao. Đi với cậu chẳng ai nghĩ anh lại là vệ sĩ của cậu. Nhìn hai người cứ như hai anh em.

Ngày đầu tiên làm vệ sĩ của anh tại Jeon Gia bắt đầu như vậy đó. !

————————————————————————

Cho mình ngôi sao nhỏ và những lời góp ý với nhé ⭐️ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net