Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tôi tắm xong thì thấy Bom đã ngồi chơi trên giường rồi , ơn trời là tối nay thằng nhỏ đó không cắt nát gấu bông của tôi . Tôi leo lên giường , lôi IPad ra và bắt đầu on facebook . Như thường lệ tôi mò vào fb của Quân , cái fb chỉ có 3 lần thay avatar , một cái ảnh bìa bắt buộc và những dòng stt vu vơ mà ngày nào tôi cũng lên coi , coi tới mức thuộc lòng những thứ đăng trên fb của cậu ấy luôn rồi . Coi 1 hồi tôi mò qua fb anh Khánh , anh trai của QUân . Có ai thắc mắc vì sao tôi lại qua fb anh Khánh không , đơn giản lắm , anh Khánh là một người khá là sống ảo vì thế ngày nào ảnh cũng đăng hình . Nào là thức ăn, hình tự sướng ,  bạn bè , tiệc tùng .... vân vân và mây mây , chính vì thế nên anh ấy chắc chắn có đăng hình của Quân . Để xem nào , a .... thấy rồi !!!! Hôm nay anh Khánh đăng hai bức ảnh , một bức anh ấy đang ăn và một bức cậu ấy đang đọc truyện . Hình như là QUân không biết mình bị chụp lén ấy nhỉ , nhưng không sao bị chụp lén nhưng cậu ấy vẫn  soái  ngời ngời . Tôi ấn nút lưu ảnh , sau đó ngồi ngắm tấm hình say sưa , zoom lên rồi zoom xuống tôi soi từng chi tiết , haizzzzzz tôi cảm thấy bản thân giống một tên biến thái quá đi TvT TvT  

- A ! Đây là anh Quân đúng không ? - Ngón tay nhỏ bé chỉ vào tấm ảnh . Tôi giật bắn mình , làm sao mà Bom lại biết QUân vậy !? 

- Bom ! Em quen anh này hả 

- Dạ ! Anh Quân là bạn của anh con thầy dạy Toán em đang theo học  . Em hay nói chuyện với anh QUân lắm - Thằng bé nhìn bức ảnh rồi  quay lại đọc truyện

- Con thầy dạy Toán ..... có phải tên là Hưng không ?

- Đúng rồi đó - Bom trả lời lơ đễnh - À mà anh Quân là người yêu chị hả ?

- Cái .... cái gì chứ !? - Mặt tôi nóng ran lên - Chỉ ...... chỉ là bạn thôi mà . 

- Thế à !!!! . Tại sao thằng bé có thể hỏi một vấn đề như thế với một khuôn mặt " không mấy quan tâm " như vậy hả !!? Hại tôi tí nữa thì thành heo nướng rồi . Tôi nhìn đồng hồ 9 giờ 30 , mặc dù ngày mai là chủ nhật nhưng tôi vẫn muốn ngủ sớm một tí , thế là tôi giật cuốn truyện của Bom , nói như ra lệnh " Mau đi ngủ , khuya rồi " Nhóc đó tỏ vẻ khó chịu , nhăn mặt nói " Em không phải con nít mà bị lừa nhé , mới có 9 giờ rưỡi thôi , chị gạt ai chứ không gạt em được đâu " Xin đấy , em vốn dĩ à con nít , được chưa nào . Tôi lấy giọng " đại ca " nói " Em ngủ phòng của chị thì chị thích ngủ mấy giờ là quyền của chị , em lấy gì quản chứ , tắt đèn đi ngủ " Nói rồi tôi đứng dậy , vén màng , tắt đèn rồi leo lên giường ngủ , trước khi ngủ tôi còn nghe thấy nhóc đó lầm bầm cái gì mà đồ ngốc khó ưa , không phải là nói tôi chứ ==!! 

Loay hoay một hồi tôi cũng không ngủ được , bèn nhìn ra ngoài cửa sổ , hôm nay trăng tròn nhìn rất đẹp . Tôi lại nhớ QUân rồi , không biết giờ này tên đó đang làm gì nhỉ , chắc là đang đọc truyện hoặc coi phim rồi , cậu ấy có biết rằng giờ tôi nhớ cậu ấy thế nào không !!! Đang nghĩ vẩn vơ thì giọng nói trong veo vang lên :

- Chị nhìn gì ngoài đó vậy ?

- Ủa Bom sao giờ em chưa ngủ - Tôi quay lại nhìn thằng nhóc 

- Em không quen ngủ sớm .

- Mau đi ngủ đi , con nít phải ngủ sớm chứ . 

- Em không phải con nít , à mà chị đang nhớ ai phải không - Nhìn đôi mắt trong veo của thằng bé , tôi khẽ cười

-Ừ , chị đang nhớ một người . 

- Chị kể em nghe về người đó nhen !

- Người đó ấy hả , người đó là một người  bạn chơi rất thân với chị . Cậu ấy là một  người  vừa trầm lắng lại vừa ấm áp . Cậu ấy có một đôi mắt đào hoa , trông rất đẹp kìa , nhưng mà trong ánh mắt của cậu có cái gì đó rất buồn . Người đó rất ít khi mở lòng  với ai , khá  là khó gần . Người đó muốn mọi người hiểu mình nhưng lại luôn  tránh xa người khác , luôn tỏ ra mình là người khôn lanh và ma mãnh như đôi lúc lại rất ngây thơ . Là một người có trách nhiệm và quan tâm đến mọi người nhưng lại mắc cỡ . 

- Chị thích anh  ấy lắm phải không /

- Chị  rất thích là đằng  khác ?

-  Chị thích người đó bao lâu rôì ?

- 3 năm rồi .

- Chị đơn phương hả ?

- Uk 

- Sao chị không nói cho anh ấy biết ?

- Chị sợ ...... chị sợ người đó xa lánh chị .

- Đáng lẽ chị phải nói cho anh ấy biết , chị may mắn hơn em , chị có thể nói cho người khác biết tình cảm của mình chứ như em ......... làm sao nói được - Tôi thấy đôi mắt thằng bé đượm buồn , tự nhiên tôi thấy thương Bom ghê gớm , nhẹ nhàng ôm Bom vào lòng , tôi khẽ nói " Em làm sao lại không nói được , đợi sau này lớn lên sức khỏe em tốt hơn nhất định có thể bảo vệ người em thích rồi . " Bom bị bệnh hạ đường huyết , thể trạng thằng bé rất yếu , nhiều người hỏi tôi thằng bé còn nhỏ như thế làm sao bị hạ đường huyết được , bởi vì thằng bé bị chính là bẩm sinh mà . Tối nay tôi ôm thằng bé ngủ , cũng biết được đằng sau vỏ bọc tinh nghịch hàng ngày thì Bom cũng chỉ là cậu nhóc nhạy cảm và yếu ớt thôi .....      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC