Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mạng anti thích bôi đen, fan lại tô hồng, giả giả thật thật, rất nhiều người đều không rõ toàn bộ sự việc đúng sai, chỉ tin những gì họ nguyện ý tin.

"Đã lâu không gặp" Giang Trình cùng Hạ Tri Thu chạm ly, lại nhìn Hứa Lam Lam nói.

Hứa Lam Lam hôm nay trang điểm thật sự xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, phong tình vạn chủng. Chỉ là không rảnh hàn huyên cùng Giang Trình, vào thẳng chủ đề "Ngươi lúc điện thoại không phải nói Lý Úc Trạch sẽ đến sao?"

Giang Trình nói: "Đương nhiên sẽ đến, tôi có khi nào lừa gạt cậu?" Hắn ngữ khí ôn nhu, rõ ràng lấy lòng, hiển nhiên đối với nữ thần thời cấp ba dư tình chưa dứt.

Đào Ương và Giang Trình không ưa lẫn nhau, tự nguyện trở thành phông nền, vốn muốn túm Hạ Tri Thu tránh xa hắn ra một chút. Ai ngờ Giang Trình tự mình đến đây, mấy người bạn cùng lớp chưa nói chuyện xong với hắn cũng đều theo hắn đến.

Trong lúc nhất thời, mọi người mồm năm miệng mười tâm sự tình hình gần đây, nói chuyện một hồi liền dẫn đến trên người Hạ Tri Thu.

Dù sao cậu cũng đã nhiều năm không xuất hiện, vào lúc mấu chốt năm cấp ba lại làm thủ tục đình chỉ học.

"Nghe nói ông của cậu sinh bệnh?" Người hỏi chuyện là Phùng Viên, người cũng như tên, gương mặt tròn tròn.

Hạ Tri Thu gật đầu trả lời hắn rằng thân thể ông của cậu đã không có việc gì.

Cậu tham gia lần họp lớp này, đây là vấn đề bị hỏi nhiều nhất. Cũng không trách mọi người, lúc ấy tình huống khẩn cấp, đi thật sự rất vội vàng.

Phùng Viên nói: "Không có việc gì là tốt. Nhiều năm không gặp vậy mà cậu vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ. Đúng rồi, hiện tại cậu đang làm việc gì? Tôi nhớ rõ trước kia cậu hình như cũng rất thích biểu diễn?"

Nói đến đây, sắc mặt Đào Ương biến đổi, vừa muốn đánh lạc hướng đổi chủ đề xấu này đã bị Giang Trừng giành trước một bước, "Hạ Tri Thu cũng đang làm diễn viên".

"A!" Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, Phùng Viên nói: "Thật hay giả? Sao tôi chưa từng nhìn thấy cậu trên TV? Đã diễn qua phim gì? Nhân vật gì? Để tôi trở về xem thử!"

Phùng Viên là thực sự cho rằng bản thân kiến thức hạn hẹp, đang muốn lấy điện thoại ra tra xem một chút tên của Hạ Tri Thu, liền thấy Giang Trình đặt ly rượu trên bàn, đánh gãy hắn: "Phỏng chừng là chưa được chiếu đâu. Tôi vừa vặn ở phim trường nhìn thấy cậu ấy, mới biết được cậu ấy cũng hoạt động trong giới"

"Hình như là diễn..." Giang Trình định nói, lại giống như không thể nhớ ra được, giơ tay gõ gõ huyệt thái dương, như là rất khó xử mà nhìn Hạ Tri Thu "Hình như là..."

Hạ Tri Thu trước sau vẫn giữ gương mặt mỉm cười, nhắc nhở nói: "Một thi thể"

Câu "Một thi thể" của cậu trả lời thực sự hết sức hào phóng, thản nhiên, thật giống như nhân vật cậu diễn không phải chỉ là quần chúng không một lời thoại mà là nhân vật nam chính hàng thật giá thật. Trước sau lời nói đều không thể bắt bẻ được.

*Định để "một xác chết" cho thuần Việt nhưng thấy ghê ghê sao ấy, nên thôi.

Giang Trình như đã nhớ ra, cũng khẽ cười theo, nhưng đáy mắt lại không có một tia vui vẻ. Hắn từ trước đến nay chán ghét Hạ Tri Thu chính là vì thấy cậu lúc nào cũng tỏ thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh này.

Trước đây cũng là như vậy, rõ ràng cha mẹ chỉ mở một tiệm cơm nhỏ rách nát, khách hàng chỉ toàn là công nhân mặt xám mày tro, cậu lại dám dẫn bạn bè đến mời cơm.

Rõ ràng hoàn cảnh khác xa so với Đào Ương và Hứa Lam Lam gia đình có tiền, lại không biết thân phận, không biết cái gì gọi là tự ti, suốt ngày theo chân bọn họ nhận thành bạn bè.

Rõ ràng gia đình bình thường, không có đủ tiền đến Học viên Điện ảnh, lại si tâm vọng tưởng thức khuya dậy sớm đi làm thêm, ngây thơ muốn kiếm đủ học phí cùng tiền sinh hoạt.

Giang Trình không muốn thừa nhận hắn ghen tị với Hạ Tri Thu. Rõ ràng hoàn cảnh gia đình giống nhau, thành tích cũng tương đương, nhưng mối quan hệ bạn bè thời học sinh lúc ấy lại không giống được như cậu.

"Trình ca."

Phùng Viên vẫn còn đang nói chuyện phiếm với Hạ Tri Thu, trợ lý của Giang Trình cầm di động đi tới, nhỏ giọng nói bên tai của hắn. Giang Trình nhướng mày, nhìn lại bản thân mình trong tấm gương cách đó không xa, vẫn là một thân tây trang cao cấp cắt may khéo léo, khóe miệng khẽ cười.

Hắn không nghĩ tới có thể ở phim trường nhìn thấy Hạ Tri Thu, càng không nghĩ đến Hạ Tri Thu hiện tại cũng chỉ quẩn quanh ở các vai quần chúng nhỏ bé. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ năm ấy vì Hạ Tri Thu không có biện pháp tham gia tuyển chọn, biểu tình của đạo diễn lúc đó vô cùng tiếc nuối, lúc nhận hắn đều mang thần thái miễn cưỡng. Thật giống như hắn chỉ là kẻ thay thế, lại còn là kẻ thay thế không đủ tiêu chuẩn. Hắn luôn ghi mối hận này.

Cho nên lúc hắn ở phim trường nhìn thấy Hạ Tri Thu ăn mặc rách nát diễn một vai quần chúng, hắn cảm thấy vừa trào phúng vừa mừng như phát điên, căn bản không thể bình tĩnh được. Hắn muốn để cho tất cả mọi người quen biết hai người đều biết được rằng, Giang Trình hắn đang có bộ dạng như thế nào, còn Hạ Tri Thu được mọi người xem trọng năm đó hiện tại lại biến thành bộ dạng gì.

Đào Ương nhìn sắc mặt kia của Giang Trình thì biết hắn đang có ý bày trò xấu, đang định túm Hạ Tri Thu chạy thì nghe Giang Trình nói: "Lại chờ một chút đi, Lý Úc Trạch đang trên đường đến, vẫn chưa thấy mặt sao lại về làm gì?"

Giọng hắn vừa phát ra, đại sảnh càng thêm náo nhiệt. Mọi người đều thảo luận về Lý Úc Trạch, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng mang bưu thiếp theo, muốn lấy chữ ký của Lý Úc Trạch mang về cho cháu gái nhỏ của mình.

Vào thời học sinh, Lý Úc Trạch vốn dĩ đã là một người thần thần bí bí. Hắn là học sinh chuyển trường, trong nhà có tiền, vẻ ngoài chói mắt, thành tích học tập cũng nổi bật. Lần kiểm tra đầu tiên sau khi chuyển đến, hắn liền đem người đứng nhất khối đẩy xuống. Chỉ là hắn cùng bạn học trong lớp không thường lui tới, ngày thường luôn biếng nhác, đối xử với mọi người luôn không nóng không lạnh.

Lúc Hứa Lam Lam thích Hạ Tri Thu còn có thể tiến đến đùa giỡn vài câu, ỷ bản thân là tiểu thư nhà giàu, suốt ngày cười cười nói nói muốn Hạ Tri Thu ở rể. Sau này thích Lý Úc Trạch, đến dũng khí đứng trước mặt hắn nói chuyện cũng chẳng có, ghê gớm nhất cũng chỉ là ở sau lưng nhìn lén người ta, đến gửi bức thư tình cũng phải nhờ người này người kia.

Hắn là cùng Hạ Tri Thu người trước người sau làm thủ tục, chỉ có điều người kia là tạm nghỉ học, còn hắn thì là chuyển trường. Nghe nói sau khi tốt nghiệp cấp ba liền xuất ngoại, lúc trở về thì trực tiếp tiến vào giới giải trí, một đêm bạo hồng.

Đào Ương thật sự không ngờ tới Giang Trình có thể mời được Lý Úc Trạch, còn tưởng rằng hắn vì lấy lòng Hứa Lam Lam mà thổi phòng cho có.

Nhưng không thể a...

So sánh vị thế của Giang Trình và Lý Úc Trạch trong giới, hai người này đúng ra không thể có bất kỳ liên hệ nào mới đúng. Nếu nói là quan hệ bạn học thì lại càng không thể, hắn mơ hồ nhớ rõ, Lý Úc Trạch đối mọi người lạnh lẽo còn từng một lần cùng Giang Trình phát sinh xung đột không nhỏ. Tuy rằng sự việc cách đây đã nhiều năm, nhưng Đào Ương không cho rằng người cao ngạo lạnh lùng như Lý Úc Trạch có thể cùng Giang Trình bắt tay giảng hòa...

"Hạ Tri Thu."

"Hạ Tri Thu?"

"A?"

"Nhìn cái gì vậy?" Làm bạn học của Lý Úc Trạch, đương nhiên vì tin tức hắn có thể đến mà chờ đợi, tuy nhiên phải ở lâu cùng một phòng với Giang Trình làm Đào Ương thật đau đầu. Vốn định kéo Hạ Tri Thu đến nhà vệ sinh hút điếu thuốc, lại phát hiện cậu bưng ly rượu ngẩn người nhìn về hướng thang máy cuối sảnh, có chút thất thần.

Thanh máy "đinh" một tiếng, đi ra là hai người nhân viên phục vụ của khách sạn. Ngón tay đang nắm ly của Hạ Tri Thu giật giật, cậu rũ mắt nói: "Không có gì".

Tại phòng vệ sinh phía sau sảnh yến tiệc, tránh xa hội trường ồn ào, chung quanh khó có được đã yên tĩnh lại. Đào Ương trong phòng rít một hơi khói thuốc, Hạ Tri Thu phía ngoài chờ hắn. Lúc ra hai người không trở về hội trường mà cùng nhau đi đến ngồi ở sô pha gần cửa sổ sát đất.

"Tôi nhớ rõ là mình tìm giúp cậu bộ phim không có Giang Trình mà?" Đào Ương tùy tiện cầm lấy một quyển tạp chí du lịch lật lật, lại ngay phần nội dung có sản phẩm mà Giang Trình làm đại ngôn quảng cáo, lập tức trợn trắng mắt, ghét bỏ mà ném nó qua một bên.

Hạ Tri Thu nhìn phản ứng này của hắn cười cười, nói: "Không có".

Đào Ương hỏi: "Vậy như thế nào lại gặp được hắn?"

Hạ Tri Thu nói: "Hẳn là vừa khéo đi, nghe nói là đến thăm ban."

"Thăm ban? Thăm ai ban?"

"Chắc là bạn bè..." Hạ Tri Thu không xác định.

"Hắn mà có bạn bè?" Đào Ương lại lần nữa trợn trắng mắt, không thở dốc mà mắng: "Cái loại vì mình hại người, hư tình giả ý, tu hú chiếm chỗ, tiểu nhân xấu xa như hắn cũng xứng có bạn bè?"

Hạ Tri Thu "phốc" cười ra một tiếng. Đào Ương liếc hắn: "Còn cười? Thời điểm hắn mời cậu đáng lý cậu không nên cho hắn mặt mũi"

Sở dĩ Đào Ương chán ghét Giang Trình cũng là vì lần tuyển chọn năm cấp ba ấy. Vốn là cạnh tranh công bằng, Giang Trình lại luôn giở trò sau lưng, phỏng chừng là sợ bại dưới tay Hạ Tri Thu. Loại trò vặt đem người nhốt ở nhà vệ sinh làm đến buổi kiểm tra trễ không nói đến, làm Đào Ương ấn tượng sâu sắc là hắn động tay động chân lên xe đạp của Hạ Tri Thu, làm cậu té ngã một thân thương tích.

"Nếu chuyện đó không nhờ Lý Úc Trạch, căn bản chẳng ai biết là do hắn làm". Đào Ương nhớ lại mà hiện tại vẫn hận đến ngứa răng, hít một hơi lại hỏi: "Lại nói tiếp, lúc ấy Giang Trình như thế nào lại chọc tới Lý Úc Trạch? Bị đánh thảm như vậy?"

Hạ Tri Thu giật mình, muốn mở miệng nhưng nhất thời lại không biết nên nói ra từ đâu, cuối cùng vẫn là trầm mặc lắc đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

*Nhân cuối tuần chạy thêm một chương, mỗi chương hơn 2000 từ. Thật sự không ngờ là mình có thể edit nhiều chữ như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net