don't blink

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator: miungoc
Beta: .::reika::.
Translated fic status: On going





Intro:

Don't Blink





Bí mật.

Ai cũng có.

Và mọi người đều tìm cách giấu đi.

Nhưng không ai có thể mang tất cả mọi bí mật xuống mồ cùng họ.

Mọi bí mật, không sớm thì muộn, rồi cũng sẽ bị tiết lộ.


Prologue:

- Hyung, hôm nay em tăng ca, khỏi chờ.

- Sếp muốn tụi em đẩy nhanh tiến độ trước kế hoạch, tụi em phải tăng tốc gấp đôi.

- Uh, nhưng đừng việc làm quá sức nhớ Minnie. Hôm nay anh cũng không về sớm được, anh có một cái hẹn phải tới. Nhớ ăn uống đúng giờ đấy.

- Em nhớ rồi hyung, bye.

Tôi trượt điện thoại bỏ vào túi. Yunho – một ông anh mẫu mực, luôn luôn lo lắng cho người khác. Tôi thầm nghĩ. Thôi, tới giờ làm việc rồi.

Tôi quay lại chỗ cũ, đứng chắn trước gần nửa cái màn hình và ngó tám cuộn băng đã quay trong tháng này. Tự mỉm cười mãn nguyện khi nhìn thấy anh ấy ngay chính giữa màn hình. Mở lớn lên một chút nào. Anh ấy đang trong căn phòng hạng sang của khách sạn, chính xác là ngay trong phòng tắm, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm gương dài. Anh ấy chỉ mới chỉnh xong cái cà – vạt. Thật là điệu đà quá mức mà!

Cuối cùng anh ấy cũng bước chân ra khỏi nhà tắm và tiến về phía cửa. Nhìn anh ấy vồ lấy cái ví, chìa khóa và cả món đồ chơi dùng cho đêm nay nữa kìa: một khẩu súng bạc nhỏ. Giấu khẩu súng trong chiếc túi nhỏ được thiết kế đặc biệt ở mặt trong áo, anh ấy đang kiểm tra lại xem đã lấy đủ thứ mình cần chưa. Tôi kéo ghế ngồi xuống, gác chân lên bàn nhìn anh ấy tra chìa khóa mở cửa đi ra khỏi phòng.

Tôi với tay kiếm cuộn băng khác thay cho cuộn băng vừa mới coi. Chiếc máy quay nhỏ xíu đặc biệt được che giấu hầu như không thể bị phát hiện bởi bất cứ cặp mắt không có kinh nghiệm nào, cụ thể là mọi người, trừ tôi, người đã tạo ra chúng. Tôi đã bí mật đặt máy quay phim trên cổ áo sơ mi của anh ấy, ngụy trang hoàn hảo như một họa tiết trang trí cầu kì của chiếc áo. Anh ấy không biết tôi đang theo dõi. Mỉm cười tự mãn, tôi cúi người, sẵn sàng săm soi từng chi tiết trong cuốn phim, bắt đầu nào.

**************************




Tôi soi mình trong chiếc gương dài bằng chiều dài của căn phòng tắm tôi đã đặc biệt yêu cầu, chỉnh lại cà vạt. Sau khi đã hài lòng, tôi rời khỏi phòng tắm, với lấy mọi thứ cần thiết. Ví này, chìa khóa xe này... và ồ, cả anh bạn đồng hành đêm nay nữa. Chỉ để đề phòng mọi thứ xảy ra ngoài tầm kiểm soát. Tôi đặt khẩu súng bạc nhỏ vào chiếc túi được thiết kế đặc biệt bên trong áo khoác, kiểm tra đi kiểm tra lại lần nữa, khẽ thở hơi dài, tôi vừa háo hức vừa kích động.

Háo hức gặp lại cậu ấy sau một tuần chờ đợi khắc khoải.

Kích động bởi vì tôi sẽ lại được thấy gương mặt tươi cười và nghe giọng nói đầy âu yếm của cậu ấy.

Tôi sẽ lại được gặp lại cậu ấy, tôi bắt đầu tin rằng cậu ấy là của mình. Tôi hạnh phúc nghĩ trong lúc đi xuống chỗ đậu con McLaren P11 đen tuyền của mình, ngồi vào và lái xe tới chỗ hẹn.

Tôi tới chỗ hẹn sớm 10 phút, nhưng tôi đi thẳng tới chỗ người đứng giữ cửa và nói tên cậu ấy. Tôi để ý thấy người phụ nữ này nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, như thể tôi là kiểu hoàng tử đầy quyến rũ vậy. Tôi đã từng chứng kiến những phản ứng kiểu này, và thật lòng mà nói, nó làm tôi chán ngấy. Cô ấy thực tế đang cố hết sức để kéo dài cuộc nói chuyện, cực kì cà lăm khi truyền đạt cho tôi những thông tin cần thiết. Ghìm mình không cáu kỉnh, tôi mỉm cười lịch thiệp, nhận lấy thẻ khóa phòng, cảm ơn cô ấy và bước đi. Tôi nhận thấy mặt cô ấy đỏ lên khi tôi quay lưng về phía cô ấy. Phụ nữ ... họ thật là giống nhau. Tôi chua chát nghĩ.

Tôi nhấn thang máy lên phòng cậu ấy. Tôi quẹt thẻ vào phần cảm ứng từ, mở cửa bước vào. Cả căn phòng chìm trong bóng tối ngoại trừ đôi đèn nhỏ tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ khắp phòng. Tôi hít một hơi dài, đánh hơi ngửi mùi nước hoa của cậu ấy. Để mắt mình tự điều chỉnh cho phù hợp với bóng tối, tôi bước tới dọc cửa sổ lắp bằng kính dài, nhìn thành phố huyền diệu bên dưới.
“Cậu đây rồi”. Cậu ấy thì thầm vào tai tôi

Tôi giật mình, cậu ấy đã không quàng tay ôm ngang eo tôi. Tôi không nghe tiếng bước chân cậu ấy lại gần. Thở dài mãn nguyện, tôi cảm thấy tự nhiên hơn. Nhìn bóng cả hai phản chiếu trên chiếc cửa kính, tôi cười với cậu ấy và cậu ấy cười với tôi.
“Tớ nhớ cậu”. Tôi quay lại đối diện với cậu ấy, đặt lên môi cậu ấy một nụ hôn say đắm nồng nàn.

**************************




Tôi nhìn thấy hình ảnh anh ấy phản chiếu trên chiếc cửa kính, hình ảnh của cả hai người họ. Tôi chỉ vừa xuống bếp rót thêm ít trà đen, và giờ nó rơi xuống chân tôi, vỡ vụn thành từng mảnh. Bàng hoàng, không thể tin vào mắt mình. Tôi không biết cảm giác của mình lúc này là gì nữa, tôi biết nói gì đây. Trong lúc suy nghĩ, ít nhất tôi cũng muốn mang chút giọng nói của mình trở lại, tôi cầm điện thoại lên nhanh chóng bấm số.

“Mr Kim, là tôi đây. Chúng ta tuyệt giao.” Tôi yếu ớt nói trong điện thoại, nghe gần như tiếng thì thầm.

------------------------ end Prologue --------------------------------





Chap 1:Diamond back


Tôi bước vào nhà hàng, nhanh chóng quét mắt bao quát xung quanh. Mọi người trông có vẻ khá bình thường, ngoại trừ một vài tay đứng rải rác. Tự nhủ với bản thân, tôi bước tới phía trước, chỗ quầy rượu nhỏ, gật đầu chào anh chàng pha chế. Anh ấy tinh ranh gật đầu chào lại rồi nhanh chóng quay lưng về phía tôi. Tôi bỏ tay vào túi áo, chiếc máy bộ đàm bên tai trái khẽ rung nhẹ.

“Cậu sẵn sàng chưa Micky?” Anh hỏi dù biết rõ tôi sẽ trả lời thế nào.

“Đương nhiên rồi, Yunho hyung. Bây giờ thì anh ngưng nói đi để em còn làm việc.” Tôi đáp, mắt nhìn con mồi, trong đầu hình dung ra cách tiếp cận mục tiêu.

Hiện giờ cô ta đang ngồi một mình và trông có vẻ buồn chán. Tôi ngắm nhìn kĩ cô ta, vẫn chưa thể tin nổi cô ta lại là một trong những tay buôn bán ma túy khét tiếng nhất nước. Cô ta sở hữu một gương mặt thiên thần và hiển nhiên có thể nhận được mọi thứ cô ta muốn chỉ bằng ánh mắt đầy ngây thơ thánh thiện. Tôi chầm chậm tiến tới chỗ cô ta, hít vào thở ra từ tốn, thực hiện đúng kế hoạch đã định.

“Sao trông em chán nản thế hả kưng?” – Tôi buông giọng chòng ghẹo. Khác với vài người, tôi thường chọn cách tiếp cận như thế thay vì theo dõi. Tưởng tượng ra cảnh anh ấy thực hiện những gì tôi đang làm, tôi mỉm cười với cô ta.
Cô ta nhìn tôi và tôi biết cô ta đã phần nào xiêu lòng. Tôi khẽ nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười

“Em ngồi đây với bạn à?”

“Không”. Cô ấy cười nói: “Tới đây ngồi với em đi”. Cô ta chỉ sang cái ghế trống phía bên phải. Tôi nhanh chóng nhận lời ngồi xuống chỗ cô ta vừa chỉ.

Tôi huýt sáo ra hiệu cho anh bồi bàn vừa đi ngang, anh ấy bước tới bàn của chúng tôi ngay lập tức.

“Xin hỏi tối nay quý vị muốn dùng gì?” Anh bồi bàn hỏi.

“Cho tôi một ly vang đỏ thượng hạng.” Tôi nói với người bồi bàn, quay lại hỏi cô ấy: “Còn em? Em muốn uống chút rượu không?”

“Cho em ly cam vắt đi.” Cô ta đáp. “Em đã uống nhiều rượu quá rồi.” Cô ta cười khúc khích: “Em có lẽ cần nghiêm túc hơn một chút”.

“Vậy quý vị dùng một ly Miranda đồng quê và một ly cam vắt?” Anh bồi bàn xác nhận lại.

“Uh. Vậy đi”. Tôi đáp

Sau khi anh bồi bàn đi tới chỗ quầy rượu nhỏ với thực đơn đồ uống của chúng tôi, tôi quay qua nhìn cô ta.

“Phép lịch sự của anh đi đâu mất rồi ấy nhỉ?” “Tên anh là Micky.” Tôi mỉm cười, để ý thấy mặt cô ấy đỏ lên xấu hổ.

“Mel. Rất vui được gặp anh, Micky.”

“À ừ, sao em lại ngồi đây một mình thế kưng?” Tôi hỏi, dù biết chi tiết cô ta vừa mới hoàn thành xong phi vụ làm ăn với khách.

“Lúc sớm em có đi với vài người bạn, nhưng mấy bạn ấy đi đâu rồi ấy, em được đề nghị hẹn với một chàng trai, nhưng anh ấy đã hủy cuộc hẹn.” Mel đáp, vẻ mặt có chút cau có. “Vì thế mà em ngồi đây một mình, giờ có anh ngồi với em.” Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi nói.
Cô ta cư xử khá giống một quý bà, tôi thích thú nghĩ. Hai người cùng chơi mới vui. Nếu cô ta cứ duy trì tình trạng này, tôi sẽ chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ. Tôi mỉm cười, với cô ấy và với cả chính bản thân mình. Tôi bắt đầu nói về vài thứ linh tinh, lặt vặt, cô ấy nhanh chóng đáp trả. Có đôi lúc, cả tôi và cô ấy cùng phá lên cười.

“Anh làm gì để kiếm sống vậy Micky?” Mel hỏi, hai chân vắt chéo.

“Tin hay không thì tùy”. Tôi bắt đầu. “Anh chỉ là một tay bán xe bình thường cho em thôi.” Tôi nói, chờ xem phản ứng của cô ta.

“Không đời nào”. Cô ta nói, có vẻ hơi shock, ánh lên sự nghi hoặc. “Anh trông chả giống người bán hàng cho em.” Cô ta cười lớn.

“Nhưng, thực sự, anh là ...........” Tôi ngập ngừng, khẽ thở dài, trông có vẻ lúng túng khó xử. Tôi bắt chéo tay và quay đi cho thêm phần hiệu quả.

“Làm tốt lắm Micky.” Giọng Yunho vang lên trong máy bộ đàm.

“Im đi. Em đang làm việc.” Tôi cằn nhằn qua kẽ răng rít chặt. Tôi gần như quên mất anh ấy có thể nghe thấy mọi thứ, và quan sát cũng thế.

“Xin lỗi, anh vừa nói gì thế?” Mel hỏi với chút bối rối. Tôi làm cho mình nhìn có chút đau thương khi quay lại đối diện với cô ấy. Quá dễ dàng, tôi nghĩ, che giấu nụ cười tự đắc.

“Không. Không có gì.” Tôi nói, cố làm cho mình có vẻ buồn bã và tuyệt vọng. Nhìn vẻ mặt đột ngột quan tâm của cô ấy, tôi biết, tôi sắp hoàn thành kế hoạch rồi. Tôi mỉm cười yếu ớt với cô ấy.

“Em xin lỗi”. Mel đặt bàn tay lên cánh tay tôi. “Em chỉ ... em chỉ không thể tin được những gì anh nói. Thực sự. Em xin lỗi nếu đã xúc phạm tới anh.” Cô ta giải thích.

“Không sao đâu.” Tôi mỉm cười với cô ấy. Cô ấy lại đỏ mặt. Tôi cười tươi hơn chút, nắm lấy bàn tay cô ấy, lịch sự xiết nhẹ.

“Đang đến tại điểm ba giờ, Micky. Tốt hơn hết là nên chuẩn bị một lời xin lỗi thuyết phục vào.” Giọng Yunho vang lên.

Tôi nhanh chóng liếc trộm sang phải. Đồng tử mở rộng, tôi kìm lại tiếng chửi sắp thoát ra khỏi miệng mình. Chết tiệt! Cô ta làm cái quái gì mà lại xuất hiện ở đây trong khi tôi đang làm nhiệm vụ cơ chứ. Tôi giận dữ nghĩ. Tôi phải nghĩ ra được một lời xin lỗi thích hợp, nếu không thì đời tôi tàn mất, tôi nghĩ có chút hốt hoảng. Không chỉ bởi vì đời tôi tàn, mà tôi sẽ làm vuột mất cơ hội ngàn vàng này mất. Khốn kiếp thật!
Chỉ vài giây trôi qua sau lời cảnh báo của Yunho. Ngay sau đó, tôi nghe có tiếng vật gì đó rung lên. Tôi nhìn xuống Mel, thấy cô ấy móc điện thoại ra, nhìn vào màn hình, cau mày với cái tên người gọi xuất hiện trên đó. Cô ấy nhanh chóng giấu đi sự khó chịu tức thời, nhìn tôi nói:

“Micky, em cần phải nghe cuộc điện thoại này. Em ra ngoài chút.” Cô ta ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn vội lên má tôi, đứng dậy bước về phía nhà vệ sinh nữ.

Quá chuẩn. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi cần một lí do để thoát khỏi cô ấy và cô ấy bất ngờ nhận được điện thoại. Tôi đoán vận may của tôi tới rồi. Tôi nghĩ, hướng sự chú ý về người phụ nữ đang nhanh chóng bước về phía tôi với sát khí ngùn ngụt. Tôi hy vọng may mắn nó không khước từ tôi. Tôi cố tự động viên bản thân trước điều sắp xảy ra.

Tôi biết cái gì sẽ tới và tôi để mặc cho nó tới. Tôi đáng bị như thế. Tôi biết tại sao cô ấy lại ở đây và tôi nhớ tôi đã hứa với cô ấy một tối đặc biệt. Tối nay. Tôi không quan tâm việc mọi người đang nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi muốn giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề, dùng lời xin lỗi tôi mới chỉ nghĩ ra mấy giây trước khi lãnh trọn cái tát của của cô ấy. Cô ấy không biết gì cả, tốt hơn là cô ấy nên không biết.

“Giải quyết nhanh đi Micky. Chúng ta còn nhiệm vụ phải thực hiện.” Giọng Yunho lại rè rè vang lên.

“Biết rồi. Em đang giải quyết đây. Để mắt tới cô ta, được chứ.” Tôi lầm bầm nhỏ hết mức có thể.

“Làm như lần trước ấy”. Anh ấy đáp “Và chúc may mắn.” Tôi có thể cảm thấy nụ cười tinh ranh của anh ấy.


**************************end Chap 1**************************
----------------------------TBC---------------------------

Chap 2:Double Eagle.



“Anh để mắt tới cô ta, được chứ? Cả hai chúng ta sẽ biến thành những con lừa ngu ngốc nếu chúng ta để vuột mấy cô ấy.” Tôi lầm bầm vào chiếc máy bộ đàm được che giấu cẩn thận.

“Biết rồi. Nhưng nhớ nhanh nhanh lên với cái tình sử nhiều chương của cậu không mọi người nghĩ có cả đoàn làm phim ở đây mất.” Giọng Yunho vang lên trong máy bộ đàm.

“Rồi, rồi. Im mỏ lại ngồi chờ cô ta đi.” Tôi cằn nhằn, sao anh ấy không ngừng nhắc đi nhắc lại cái câu đó chứ.

“TẠI SAO ANH LẠI Ở ĐÂY VỚI MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC HẢ?” Cô ấy giận dữ gặng hỏi tôi. Nước mắt lấp lánh trên khóe mắt, chực rơi xuống nhưng cô ấy kìm nén lại.

Tôi ghét phải chứng kiến phụ nữ rơi lệ và cả khi nguyên nhân của những giọt lệ ấy là vì tôi, đặc biệt là với cô ấy. Tôi đưa tay ra phía trước như một cử chỉ thiện ý, mỉm cười hối lỗi, nhìn thẳng vào mắt cô ấy với tất cả sự dịu dàng. Tốt, cô ấy đã sẵn sàng lắng nghe. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Tee yêu, thả lỏng nào em. Anh sẽ giải thích tất cả mọi chuyện”.

Mặc xác ánh mắt soi mói của mọi người trong nhà hàng nhưng điều quan trọng ở đây là tôi không muốn những tranh luận của chúng tôi bị người ta nghe thấy. Tôi cúi đầu, xin lỗi mọi người vì cảnh tượng vừa rồi. Tôi cố tránh tạo ra một tình huống tương tự trong khi nắm lấy tay Tee, đưa cô ấy tới một góc của nhà hàng. Chúng tôi đứng đối diện nhau. Miệng cô ấy khép hờ và hai tay vòng trước ngực. Tôi nắm lấy bàn tay cô ấy và hôn chúng, nhìn sâu trong mắt để thu hút sự chú ý nơi cô ấy và mỉm cười nụ cười cô ấy thích ngắm nhìn.

“Được rồi. Anh thực sự quên mất chúng ta có một cuộc hẹn vào tối nay. Vì thế anh đã lên lịch gặp gỡ khách hàng và làm áp lực để họ đồng ý với phi vụ của tụi anh. Anh không biết người anh gặp gỡ bàn chuyện hôm nay lại là một phụ nữ, nhưng đó không phải là lí do.” Tôi ngừng lại. “Cô ấy là cháu gái giám đốc điều hành và hiện đang là phó chủ tịch trong công ty. Nhiệm vụ của anh là phải thuyết phục cô ấy để chú cô ấy cũng đồng ý với phi vụ này. Những gì em thấy vừa rồi là cuối cùng cô ấy cũng đồng ý thuyết phục chú cô ấy đồng ý vụ làm ăn này. Hôn chỉ là một cử chỉ để bày tỏ lòng biết ơn và anh bắt tay cô ấy. Hiện giờ cô ấy đang nói chuyện với chú và dặn dò vài chuẩn bị cần thiết cho phi vụ làm ăn vào ngày mai.” Tôi giải thích cặn kẽ. Tee vẫn chìm trong trạng thái im lặng nhưng tôi biết cô ấy đang suy nghĩ về những điều tôi vừa nói.

“Tha thứ cho anh nhé?” Tôi hỏi, nhưng cô ấy vẫn im lặng. Tôi cố thử lần nữa: “Anh thề anh sẽ không thất hứa lần nữa.”

“Anh thề? Thật không đó?” Tee hỏi, pha chút hoài nghi.

“Tee, em hiểu anh mà.” Vén tóc cô ấy ra sau tai. “Anh không bao giờ phá vỡ lời hứa. Chỉ có lần này là do anh bận việc quá nên quên mất.” Tôi đặt tay lên má cô ấy.

“Đừng. bao. giờ. đối. xử. với. em. thế. nữa” Tee cẩn thận nhả từng chữ một. Những giọt nước mắt cô ấy kìm nén giờ cũng tuôn trào.

“Anh hứa mà. Anh hứa sẽ luôn giữ lời mà.” Tôi nói, dùng tay quệt những giọt nước mắt trên má, ôm hôn cô ấy.

*
***




Tôi nhìn quanh căn phòng, nhanh chóng lướt hết một lượt. Vẫn như cũ. Một vài tay đáng nghi hoặc đứng lác đác. Những kẻ canh gác vô dụng của cô ta cũng không chút hoài nghi. Tôi nghĩ, trong lúc quay sang góc chỗ Micky và bạn gái cậu ấy đang đứng nói chuyện. Tôi vào vai một người pha chế đồng thời cũng canh chừng cho nhiệm vụ lần này và mọi thứ đã không đi theo đúng kế hoạch. Đó là lí do tại sao tôi không thể nhập bọn với mọi người. Tôi lắc đầu thở dài. Tôi tốt hơn hết là nên chú ý tới mục tiêu trước khi có bất cứ chuyện nào khác diễn ra.

Kéo chiếc áo khoác trùm quanh người, tôi tìm đường bước tới nhà vệ sinh, chú ý tất cả mọi người xung quanh. Tôi hướng sự chú ý của mình tới nhà vệ sinh nữ để quan sát xem Mel đã ra hay chưa. Tôi nhìn xuống cái khuy áo khoác một chút và vô tình đã đụng trúng phải một người nào đó.

“Xin lỗi.” tôi hướng đầu về phía người đó.

“Yunho?” Một giọng nói quen thuộc cất lên. Tôi nhận ra chất giọng này, đã năm năm rồi còn gì nữa.
“Có đúng là Yunho không thế?” Anh ấy hỏi lại.

“Yah, Jaejoong hyung” Tôi ngạc nhiên thốt lên khi lần đầu trông thấy anh ấy kể từ khi rời quân ngũ. “Thật là trùng hợp. Năm năm rồi còn gì?” Tôi định ôm anh ấy, nhưng anh ấy chỉ đưa tay ra. Có một chút ngượng nghịu khi tôi nhìn anh ấy gần hơn, nhanh chóng nắm lấy bàn tay anh ấy rồi thả ra.

Anh ấy nhìn khác quá. Khác với một Jaejoong tôi từng học cùng quân ngũ. Khác với một Jaejoong gầy như que củi, cộc cằn và luôn vác lên mình gương mặt lạnh như băng bất cứ chỗ nào anh ấy tới để làm cho mình già hơn độ tuổi thật. Tôi là người duy nhất anh ấy từng nói chuyện ngoài những vị thượng cấp. Anh ấy quá nghiêm nghị. Quá nổi bật.

“Yunho – yah” Jaejoong la ầm ĩ, cười tươi hơn với cậu nhóc đàn em.

“Năm năm rồi còn gì. Tôi có cảm giác lâu hơn cơ. Cậu thay đổi nhiều quá đấy. Gầy hơn và cao hơn.” Anh ấy vui vẻ thụi nhẹ vào vai tôi.

“Còn anh sao rồi, anh trông khác hẳn ông anh lạnh lùng em học cùng trường ngày xưa.” Tôi cười với anh ấy.

“Giờ anh giống một hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích hơn rồi đấy.” Tôi chọc. Anh ấy cau mày và sau mấy giây chúng tôi cùng phá lên cười. Y như hồi trước.

“Cậu thường tán tỉnh phụ nữ như thế sao Yunho? Vẫn hi vọng tìm được người con gái thích hợp trong số những cô nàng cậu cặp kè à?”

“Cô bạn gái cuối cùng cậu quen tên là Alma, đúng không?”

“Alma ... đúng thế.” Tôi trả lời. Tôi nhớ cô ấy. Cô ấy là người con gái tôi yêu nhất trong số bọn họ. “À, em đã không còn cặp kè thêm với bất cứ cô nàng nào nữa. Em chả có thời gian để hẹn hò...” giọng tôi nhỏ dần. Cuối cùng thì câu nói “Bởi vì em bận việc suốt” chỉ còn là suy nghĩ trong đầu.

“Thay đổi nhiều quá ..., phải cậu không thế?” Jaejoong đùa “Chả giống cậu chút nào nhỉ, thực ra chuyện gì đã xảy ra với Alma vậy?”Anh ấy tủm tỉm cười.

“Ừ thì ... Em cũng chẳng hiểu nổi bản thân em nữa. Mù mờ mất phương hướng.” Tôi ngừng một chút. “Em vẫn yêu cô ấy, anh biết đấy ...” sự buồn đau hiển hiện trong giọng nói của tôi.

“Anh biết.” Khẽ đặt tay mình lên vai tôi “Cậu đã rất hạnh phúc.”

“Anh đã làm gì kể từ khi chúng ta ra trường?” Tôi hỏi, thay đổi chủ đề.

“Anh làm trong một công ty tư vấn”. Jaejoong trả lời. “Anh mới vừa xong cái hẹn ăn tối. Còn cậu?”

“Giờ em đang làm quản lí dự án trong một công ty IT.” Tôi lập tức trả lời. “Hiện giờ bọn em đang có một dự án lớn.” Tôi thêm vào cho thêm phần thuyết phục.

Tôi không muốn cho anh ấy biết nghề nghiệp thực sự của mình là gì. Cũng giống như những nhiệm vụ khác, chúng tôi đều có những vỏ bọc bên ngoài che giấu. Mỗi nhiệm vụ mới được giao, chúng tôi lại khoác trên người một chiếc vỏ bọc khác. Để trí não tập trung lại với nhiệm vụ của mình, tôi khẽ liếc vào nhà vệ sinh nữ xem Mel đã ra ngoài chưa. Cô ấy vẫn còn trong đó, tôi lên kế hoạch để có thể một mình chuồn vào trong tiếp cận với cô ấy. Phụ nữ! Họ luôn rềnh ràng trong toilet. Điều tốt lành ở đây là Jaejoong hyung đang bận xem đồng hồ trong lúc tôi ngó vào kiểm tra.

“Yunho này, anh phải về. Anh phải đi đón thằng em họ trong mười lăm phút nữa.” Jaejoong nói. Tốt, tôi phải tiếp cận Mel trước khi có ai làm điều đó.

“Àh, vâng. Em cũng chuẩn bị về. Chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa chứ?”

“Chắc chắn rồi.” Chúng tôi trao đổi số điện thoại rồi chia tay, mỗi người một hướng.

*
***




Thật là ngạc nhiên khi gặp lại Yunho sau ngần ấy năm. Tôi nghĩ, có chút hạnh phúc với cuộc hội ngộ ngắn ngủi. Thở dài. Trở lại công việc thôi.
“Minnie, em sẵn sàng đi chưa?” Tôi hỏi bâng quơ nhưng tôi biết chắc rằng cậu ấy nghe rõ như thể tôi đang đứng cạnh cậu ấy vậy.

“Thôi ngay cái kiểu gọi em như thế.” Giọng Changmin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net