2: Thế giới của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Jimin đối với Jungkook là gì, là chiếc khăn giấy lau khoé mắt, lau đi vệt máu chảy trong lòng. Là chiếc urgo băng vết thương trên trán, cũng là băng vết nứt trong tim.~
_¥*¥_

Jeon Jungkook

Lần thứ bao nhiêu đó chẳng còn đếm nỗi tôi buông ra một câu chẳng hề có ý nghĩa khi đã thu hết can đảm, có lẽ tình cảm chưa đủ nhiều để có thể nói.

Jimin, em yêu anh.

Chắc là, cứ hèn nhát mà đi bên cạnh anh thôi.

Đi mãi đi mãi, khuôn viên khu vườn hoa quen thuộc đã ập vào tầm mắt. Cũng đã ba năm rồi nhỉ?!

Trước mặt tôi bây giờ là cánh cổng lớn với lớp sơn đã tróc mài theo năm tháng chẳng có ai chịu sơn dũa lại nữa, báo hiệu về số tuổi không còn nhỏ của căn biệt thự, hoài niệm một quá khứ chẳng bao giờ quay lại. Có lẽ quá khứ càng đẹp, hiện tại càng tàn khốc.

Dòng kí ức tặng cho tôi tấm vé một chiều, gửi gắm tôi quay về hồi ức xinh đẹp xưa. Tiếng đùa vui ngập tràn của một gia đình hai lớn một nhỏ, vang dội bên tai rồi dần trôi vào dĩ vãng. Đến lúc phải trở về rồi, trở về nơi không còn là gia đình.

Vòng tay của mẹ chẳng còn có thể dang rộng chào đón tôi trở về, bởi nó giờ đây phải cố gắng để bảo vệ lấy thân mình khỏi quỷ dữ.

"Tôi đã dễ dàng với cô quá nên cô càng ngày càng không biết phép tắc rồi phải không?"

Người đàn ông với bộ suit đen tuyền lịch lãm và huyền bí chiễm chệ ngồi trên bàn ăn, ánh mắt lạnh lẽo phút chốc hoá thành từng chiếc dao găm đâm sầm xuống cõi lòng người phụ nữ của ông ta.

"Em...em xin lỗi... đừng đánh em nữa"

Người phụ nữ áo quần xộc xệch quỳ rạp xuống nền gỗ thô ráp xin người đàn ông cao cao tại thượng trên kia đừng hành hạ mình nữa, bà bám chặt lấy gấu quần của người đối diện như thể đang bám víu lấy sự sống mong manh cuối cùng, gương mặt ông ta ban phát sự lạnh lẽo cho cả gian phòng, khoảnh khắc tôi bước vào cũng là lúc âm thanh bạt tai xuyên thấu cả tim gan giáng xuống gương mặt xinh đẹp đã sớm có nhiều vết bầm tím. Tôi không thể tin được, có một ngày mình lại bình thản đứng nhìn mẹ bị bố đánh, có lẽ khung hình trước mắt đã quá quen thuộc.

Bình thản một cách đầy đau đớn.

"Bố, mẹ, con về rồi"

Bố hất cằm lên nhìn tôi rồi thu tay về, tiếp tục ngồi xuống bàn ăn như thể chuyện vừa rồi không liên quan đến ông ta.

"Còn biết đường về sao? Tao tưởng mày chết ở xó nào rồi đấy"

"Chưa báo hiếu cho bố mẹ, con được quyền chết sao?!"

Tôi nhếch mép buông ra những câu châm biếm ông ta rồi nhìn qua nơi không khí đang đè nén mẹ xuống nền nhà. Người phụ nữ này, tôi thương biết bao nhiêu.

Tôi ôm mẹ đứng dậy, xoa nhẹ vào gương mặt xinh đẹp đang bị phá huỷ mỗi ngày, nhìn mẹ cố gắng để không tỏ ra đau đớn trước mặt mình, tim tôi nhói lên từng hồi đau buốt.

"Kookie về rồi đấy à, ngồi ăn cơm nhé, mẹ có làm món sườn ram con thích ăn nhất"

Tôi trở về, mẹ vui tới nỗi cười nhăn cả đuôi mắt, như thể bà là người hạnh phúc nhất thế gian, như thể bà chưa từng bị bạo hành.

"Nấu ăn thì mặn như thế, cô còn dám cho nó ăn sao?"

Thì ra mẹ phải trả cái giá thật đắt, chỉ vì đồ ăn của bà mặn thôi.

Bố cười khinh khỉnh liếc nhìn mẹ, ông ta từ lúc nào đã ghét phải nhìn thấy mẹ hạnh phúc.

"Không sao, con ăn được"

Mẹ nghe những lời giễu cợt ông ta nói ra thì nụ cười cũng dần vụt tắt, bố đã chán ghét mẹ đến mức độ nào mà cả nụ cười xinh đẹp như thế cũng muốn cướp đi chứ?! Mẹ có vẻ ái ngại khi cho tôi ăn đồ ăn không còn được ngon miệng, nhưng tôi nào quan trọng chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần là đồ ăn mẹ làm, tất cả đều là mỹ vị nhân gian.

Bố lại nhếch môi lộ dáng vẻ khinh bỉ rồi đứng dậy bỏ đi, ông ấy đã từng là một người chồng, người cha rất tốt. Từng là doanh nhân thành đạt, bố gặt hái được một bông hoa hồng rực rỡ duy nhất trong cả vườn cỏ dại, thuở ấy bố có mẹ như có cả giang sơn, nâng niu đoá hồng trong tay như ôm lấy cả thiên hạ. Bố là chủ vườn hoa lịch lãm phong trần, còn mẹ là đoá hoa bất chấp bụi trần mà rực rỡ. Cả hai xứng đôi vừa lứa, trở thành một cặp đôi được người đời ngưỡng mộ.

Nhưng nào mộng đẹp có dài lâu? Những gì đẹp đẽ thường hư ảo như một giấc mơ dài, không sớm thì muộn cũng sẽ tan biến vào một ngày không mưa không nắng.

Công ty của bố phá sản, nhanh chóng xuống dốc, càng ngày tinh thần của ông càng không tốt, rất nhanh từ một con người lịch lãm trên thương trường hoà thành những gã côn đồ tôi thường thấy ở đầu đường xó chợ. Tính cách từ lúc nào cũng đã thay đổi đến méo mó, lấy việc hành hạ người vợ đã từng được ông nâng niu nhất chỉ để giải toả căng thẳng, bông hồng rực rỡ ngày nào bây giờ tàn lụi, ông chủ vườn hoa đã không còn xem đoá hoa là cả thế giới, ông bóp nát nhành hoa vụn vỡ như một đứa trẻ con phá huỷ thứ đồ chơi nó không còn hứng thú.

Không lâu sau ông gia nhập vào băng đảng xã hội đen nào đấy tôi cũng chẳng thèm rõ, ngày ngày đi chém giết, rất nhanh chóng trở thành lão đại. Thế giới màu hồng của tôi và mẹ cũng từ đó biến mất.

Tôi gặp Jimin từ năm lên sáu, còn anh cũng chỉ mới vỏn vẹn tám tuổi, khi tôi còn đang loay hoay trốn vào một góc nào đó của sân trường mà khóc vì bị bố đánh. Ngày xưa ông ta đã thế, đã hốc rượu từ rạng sáng, đánh thức mẹ dậy bằng những cái giật tóc đau điếng và bạt tai chua chát, lúc mà mặt trời còn chưa kịp mọc ấy. Cũng chỉ vì can ngăn bố đánh mẹ, mà chính tôi cũng bị đánh cho điêu đứng, lần này có vẻ là nhẹ nhất rồi.

Khi còn chìm mình trong những cơn đau và sợ hãi, chiếc khăn giấy trắng ngà bỗng xuất hiện trong tầm mắt. Ngay lúc nhìn thấy cậu bé có đôi mắt biết cười, tôi nghiễm nhiên trở thành gà con mới nở. Gà con thường đi theo thứ mà nó nhìn thấy đầu tiên trong đời, còn tôi cũng ngây ngốc đi theo Jimin đã 12 năm.

Jimin của tôi ngày ấy như thiên sứ ngây ngô và thuần khiết, cứu vớt lấy một sự sống đang chết dần chết mòn. Khi tôi mặc kệ bản thân đang dần thu mình khỏi xã hội, thì Jimin bước đến kéo tôi thoát khỏi sự lãng quên ấy bằng một chiếc khăn giấy. Chỉ một tờ giấy nhỏ thôi, lại là thứ quý giá nhất mà tôi từng nhận được trên đời, chỉ cần là của Jimin, tất cả đều là báu vật.

Jimin đối với Jungkook là gì, là chiếc khăn giấy lau khoé mắt, lau vệt máu chảy trong lòng. Là chiếc urgo băng vết thương trên trán, cũng là băng vết nứt trong tim.

.
.
.

Hôm nay chủ yếu là về thăm mẹ, có tôi ở đó mẹ sẽ được yên ổn. Nhưng cũng thật nực cười, chỉ cần tôi can thiệp là mẹ lại bị đánh nhiều hơn, và tôi cũng sẽ chịu chung với mẹ những trận đòn roi.

Trời đã tận khuya, khi bố đã đi ngủ, lúc ấy mẹ mới thu nhặt được cho mình những phút giây bình yên phút chốc. Tôi đã kịp nhìn thấy bà ngồi ôm chặt miệng mà khóc nấc lên ở ban công, ông ta mà nghe thấy được thì sẽ tiếp tục đánh mẹ, đến nỗi cả thế giới cũng phải khóc theo bà  mất. Tôi ôm lấy bà từ đằng sau, như ôm một điều trân quý nhất cuộc đời.

Mẹ giật mình quay đầu nhìn tôi rồi lau nước mắt vụng về.

"Sao con chưa ngủ?"

"Con về nhà đâu phải để ngủ, con về để thăm mẹ mà"

"Mẹ vẫn ổn mà"

Mẹ cười hiền từ ôm lấy cánh tay tôi nâng niu, tôi tự hỏi còn điều gì có thể làm bà gục ngã nữa không, sau những tháng năm sống không bằng chết ấy, bà vẫn xem tôi như một điểm sáng duy nhất mà tiếp tục tồn tại.

"Mẹ đợi con được không? Sẽ nhanh thôi, con đưa mẹ rời khỏi địa ngục này nhé"

Mẹ quay lại hốt hoảng che miệng tôi.

"Bố con mà nghe thấy thì sẽ không hay đâu"

"Con đã không còn sợ ông ấy nữa, ông ấy bây giờ đã bán mình cho ác quỷ rồi rồi"

"Nhưng con phải vào được đại học và chúng ta vẫn phải cần đến tiền của ông ấy, con hiểu mà, tất cả những gì mẹ chịu đựng đều là vì con"

Đáng ghét, tôi cực kì ghét những lúc bản thân mình trở thành lí do cho sự hi sinh cao cả của bất kì ai khác, tất cả đều là những người ích kỉ luôn hi sinh bản thân bất chấp chỉ để thoả mãn tình cảm của mình dành cho đối phương.

Mẹ cũng ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho con của mình mà chẳng thèm nhớ rằng bản thân bà cũng cần được nâng niu.

~~

Tôi trở lại trường học sau một đêm ở nhà, hay là ở địa ngục nhỉ? Gọi sao cũng được, cũng chẳng khác nhau lắm. Vùi đầu vào sách vở, tôi muốn đậu đại học, muốn nhanh chóng có chỗ đứng trong xã hội. Chỉ là đang cố gắng đưa mẹ rời xa khỏi thế giới đen tối ấy càng nhanh càng tốt. Cần phải kiếm được thật nhiều tiền, tiền không phải là tất cả, nhưng tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết bằng tiền, như cách ông bố ác quỷ của tôi đã làm.

Tôi đã quá vùi mình vào sự quyết tâm về tương lai không còn đau đớn mà quên mất rằng bên cạnh còn có một Jimin, có lẽ vì thế anh đã khá giận dữ mà giật lấy cuốn sách trong tay tôi ở phòng ăn của trường.

"Dạo gần đây em làm sao thế? Nếu ham học như thế thì vào trường giỏi mà học ấy, học cố học để ở đây cho ai xem?"

Anh thả rơi câu nói như đang vứt một tảng đá nặng trăm tấn vào tâm can của tôi, làm nó có một chút khó chịu. Anh thì biết tôi đã trải qua những gì chứ.

Không quan tâm tới anh, tôi với tay giật lại cuốn sách, giọng nói của Jimin bỗng lớn hơn.

"Jungkook, em bị chảy máu mũi rồi"

Dáng vẻ dữ dằn lúc nãy của anh biến đi đâu mất, cuống quýt lấy giấy chườm máu cho tôi. Anh trông lo lắng lắm, giống như con người lúc nãy quát mắng tôi không phải là Park Jimin vậy. Nhưng lúc ấy tôi lại không nhận ra được, có lẽ sau này khi nhớ lại, tôi sẽ rất hối hận vì sao tháng năm ấy không biết trân trọng sự lo lắng của anh còn dành cho mình. Một Jimin cục súc với cả thế giới, dịu dàng chỉ dành cho một mình tôi.

Tôi lấy tay lau qua loa đi vết máu, đẩy tay anh ra rồi lại tiếp tục cầm sách đọc, chắc là anh cũng phát điên với tôi lắm rồi, Jimin có bao giờ nhẫn nại với ai đâu. Anh giành lại cuốn sách tội nghiệp một lần nữa và vứt mạnh xuống bàn, gương mặt phúng phính của anh bây giờ chỉ toàn một màu ám khí.

"Jeon Jungkook, em dừng lại sự phát điên này đi được không? Bây giờ bộ dạng của em thành ra cái gì vậy?"

Đến lượt tôi phát tiết, cơ mặt căng cứng lại, tôi không nhìn thấy được lúc đó bản thân đã có vẻ mặt gì, tôi đoán rằng mình đã nhìn Jimin với ánh mắt không còn một chút dịu dàng vốn có. Anh bất ngờ, có lẽ anh chưa bao giờ thấy tôi có thái độ với anh như vậy. Tôi cầm cuốn sách bỏ đi mất, Jimin cũng ngây người ở đó không buồn đuổi theo nữa.

Tôi và anh đã hai tuần liền không nói chuyện, chắc đây là lần giận nhau lâu nhất của cả hai chúng tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ và cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ nổi giận với Jimin, bất kể anh có giận tôi điều gì, tôi đều lẽo đẽo theo anh, phô bày ra cặp mắt thỏ, anh đều sẽ cười xoà hết giận. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ giận Jimin vì điều gì, sao tôi có thể giận anh, anh là người duy nhất đến lớp học đón tôi về trong ngày tuyết đầu mùa lạnh giá.

Có lẽ sự việc này kéo dài sẽ không được hay, tôi vơ vội lấy áo khoác đi tìm Jimin. Rõ ràng tôi là người sai, mà dù nếu không sai, tôi vẫn sẽ xin lỗi anh.

Jimin và mẹ là tất cả những gì tôi có.

Đi đến một nửa đoạn đường, tôi nghe được tiếng chạy hối hả của rất nhiều người, có khi lên cả chục người cũng nên. Tôi đưa mắt nhìn qua bên đường, chúa ơi, chẳng phải là Jimin của tôi ở đó sao, anh đang chạy trốn khỏi cả chục tên côn đồ đang đuổi theo.

Tôi cố gắng đuổi kịp anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net