(20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


junhui bước ra khỏi phòng mình, khẽ nhìn cửa phòng đối diện hiện đang đóng im lìm. nhà cửa đột nhiên yên ắng lạ thường, có chút không quen.

"chào buổi sáng, jun."

"hi wonu~"

"hi.."

không có kẻ đeo mắt kính nào bước ra cả, trước mắt em vẫn chỉ là cánh cửa màu đen lạnh lùng.

em chậc miệng, mình bị sao thế?

đột nhiên lại nói chuyện một mình?

con mèo của họ nhảy xuống từ kệ sách, lon ton chạy đến chân junhui. em khom người xuống, nhẹ nhàng bế nó lên tay.

"juwon à, con có cảm giác giống ta không?"

"nya?" cảm zác zì zậy?

"con cảm thấy giống ta mà đúng không?"

"nyang.." cảm thấy zì mới được chứ..

"đúng ra không có bố con ở xung quanh ta phải cảm thấy mừng chứ.. thì cũng có thấy vui thế nào ấy, nhưng dù gì cũng quen với sự hiện diện của cậu ta ở đây rồi nên thấy trống trải là chuyện bình thường mà, phải không?"

"mya.." khum bíc nữa..

"mà sao ta lại nói chuyện với con thế này?"

"ngoeo??" ủa ai bíc ông??

"mà con thấy vô lý không? ta vừa thấy giận vừa thấy trống trải? ủa thế là sao?"

"gừ.." là ông yêu bố tôi rồi đó..

ngẩn ra một lúc mới phát hiện juwon đang lườm nguýt mình, em chúi đầu mình cụng vào trán nó một phát khiến con mèo ré lên một tiếng thảm thiết.

"cho ôm cái đi, coi như là an ủi."

con mèo không thèm liếc nhìn người chủ số một của mình nữa, để yên cho em ôm, thi thoảng lại gầm gừ tromg họng vì mỏi. ôm chặt quá, đau hông ta lắm!!

được một lúc, em ngẩng đầu, vô tình nhìn thẳng lên tấm lịch lớn được treo trên tường. tấm lịch được treo hơi nghiêng một chút vì một óc vít bên phải bị wonwoo gắn lệch, junhui nheo mắt.

"cậu biết đấy, tôi cận khá nặng."

cận nặng nhưng ít nhất vẫn hay khen bạn cùng nhà của gã đáng yêu nhỉ.

hôm nay vừa hay là ngày bạn cùng nhà đáng yêu ấy phải đi đổ rác. junhui ngán ngẩm nhìn ô trống kế bên ô đánh hai chữ 'ww' kế bên, còn ngày nào đẹp trời hơn để đi đổ rác không cơ chứ..

"ta đi đổ rác đây, juwon có muốn đi cùng không?"

"myak." khôm.

"vậy nằm đó chờ ta về nha."

"nyung??" ông hiểu tiếng mèo hả??

"con trai!"

em đang mặt dài mày nặng lôi xềnh xệch túi rác dưới đất thì chợt có tiếng gọi.

là ông chủ nhà.

người đàn ông lớn tuổi với khuôn mặt hiền lành chậm rãi tiến lại.

"sáng nay ta thấy wonwoo rời nhà sớm, con không đi chung sao?"

"à.. cậu ấy có chút việc riêng ấy ạ."

em ngoan ngoãn đáp, nhìn chằm chằm lên vẻ mặt suy tư của ông lão một lúc. ông như đang suy nghĩ gì đó, cúi đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên nhìn junhui.

"vì thường ta thấy lúc nào hai con cũng như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau, đột nhiên nay có chút lạ."

thực ra có rất nhiều ngày hai đứa đi ra khỏi nhà một mình, nhưng chỉ là khi ông chủ không có ở quanh đây. phần lớn khoảnh khắc hai người ra ngoài và đi về cùng nhau, ông ấy đã bắt gặp được hết.

"ngồi xuống đây, trông con không được khoẻ."

ông cười hiền từ, đôi mắt khẽ nheo lại trước ánh mặt trời sau lưng junhui. em đã định đi đổ rác nhanh rồi đi ăn một bữa no nê, nhưng rồi vẫn nghe theo lời ông bảo.

"mấy nay có vài chuyện không yên thôi ạ."

"chuyện gì chứ ta hi vọng nó không liên quan đến con và wonwoo," ông lão ngước mắt nhìn xa xăm lên những đám mây. "ta thấy hai con có vẻ yêu nhau lắm nên chắc không có chuyện cãi lộn đâu nhỉ?"

có vẻ yêu nhau lắm, junhui cảm giác như mình vừa bước hụt một bậc thang.

như thế nào vậy? khi tất cả mọi thứ họ làm trước mặt ông đều là giả chỉ để đỡ hơn một chút tiền nhà?

"con có biết tại sao ta lại giảm giá cho các cặp đôi học sinh không?"

"tại sao ạ..?"

"vì tôi đã hi vọng tôi sẽ thấy lại chính bản thân mình và người yêu thời niên thiếu trong họ," ông ngừng một lúc, đôi mắt già nua hơi híp vào. "ta với seokhoon cũng từng như con với wonwoo vậy."

nhưng junhui vẫn luôn chỉ thấy ông chủ quanh quẩn một mình trong chung cư.

"ông seokhoon.."

"ông ấy vừa mất năm ngoái, bệnh tật ấy mà."

chủ nhà vẫn cười, nhưng em thấy có sự đau buồn đâu đó trong ánh mắt hiền như nước của ông.

"seokhoon thuở ấy cũng hoạt bát, nhanh chân nhanh tay như con, còn ta thì cứ chầm chậm lẽo đẽo theo sau. quả thực rất giống con và cậu họ jeon đó."

em chớp mắt vài cái, miệng mở hờ ra như muốn nói gì đó rồi lại ngậm lại.

"con không cần phải nói gì hết, ta hiểu mà." ông nheo mắt cười, những nếp nhăn khẽ xếp lại thành những đường ngoằn ngoèo dưới mắt.

"con biết không? nói chuyện với con khiến cho ta có cảm giác như đang nói chuyện với chính seokhoon vậy."

nhưng em đã nói được câu nào nên hồn đâu.

junhui không nói gì, nhưng sự hiện diện của em đã khiến ông có cảm giác thân thương như chính ông seokhoon đang ngồi cạnh mình. dù chỉ là qua sự hiện diện, không có tiếng nói và đặc điểm nhận dạng, nhưng đã đủ để em nhận ra rằng chủ nhà còn yêu chồng ông ấy đến chừng nào. nó sâu lắng, lẫn có chút tiếc nuối khiến lòng junhui cứ như nao nao.

đột nhiên muốn gặp wonwoo quá?

"tình yêu không đợi ta được lâu, nên nếu có thì hãy nắm chắc lấy, đừng chỉ vì vài lý do bâng quơ mà để vuột mất."

"con với wonwoo.. thực ra chưa đến đâu hết ông à," em nói, hồi hộp xoa hai tay vào nhau. "nếu nói bọn con chỉ giả vờ để được giảm tiền nhà thôi thì ông có giận không ạ?"

ông lão trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nụ cười vẩn vơ vẫn còn máng trên đôi môi khô khốc.

"ta đã thấy cách wonwoo nhìn con, đó là lý do vì sao ta không thể ngờ đây là giả được."

không biết bao nhiêu lần junhui đã phải quay mặt đi chỗ khác, hay gạt mặt gã đi, thậm chí là nói cậu đừng có nhìn tôi kiểu đó! một cách thẳng thừng. người ta hay bảo ánh mắt không biết nói dối, đột nhiên em cũng trở nên ngờ vực chuyện jeon wonwoo thực sự đã thay đổi, cả chuyện gã từ trước đến nay vốn vẫn chỉ có một mình em trong lòng nữa.

"còn con?"

"con..?"

"con có thể nhìn lại wonwoo như cách thằng bé nhìn con không?"

ta đang giận nhau, nhưng nếu mình bảo mình muốn chúng ta quay lại như bình thường và mình cảm thấy bứt rứt khi không có cậu xung quanh thì có phải đó là do..?

8:27

wonu
cậu ăn sáng chưa?

jun
tôi yêu cậu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net