Chương 20: Khám thai/ bầu thật/ cãi nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Khám thai/ bầu thật/ cãi nhau.
Edit: Charon_1332

Warning: Chương này có tình tiết và vài câu thoại gây ức chế + tranh cãi, mình không cấm mọi người bày tỏ cảm xúc nhưng mong mọi người đừng cmt quá kích quá, cmt nào quá đáng quá mình xin block nhé.

_________

Đêm ấy, Vương Trác Nhiên đã nằm suy ngẫm sâu xa về cuộc đời nhưng vẫn chẳng cho ra kết quả gì cả, cậu không tài nào hiểu nổi vì sao thế giới lại thay đổi nhiều đến như thế, tất thảy những chuyện đã xảy ra đều phá vỡ hết nhận thức của cậu. Tóm lại là, nếu trời cao cho cậu một cơ hội nữa thì chắc chắn cậu sẽ cố gắng sửa sai, làm lại cuộc đời.

Đàn ông con trai không đăng ký khám phụ khoa được nên cậu không có cách nào làm để đi kiểm tra. Lê Chính Dương tỏ ý cứ để cho nhóc lo, anh họ của nhóc đang làm ở một bệnh viện tư nhân trong thành phố, có thể đến đó khám.

Sáng hôm cậu đi khám, ba người bạn cùng phòng tới, Vương Trác Nhiên vốn không muốn đi bệnh viện, bốn thằng đực đi cùng nhau thì chẳng phải sẽ càng gây chú ý hơn à.

Nhưng không ai nghe cậu nói cả.

Sáng đông người nên họ đành đi tàu điện ngầm, vừa lên tàu thì Trọng Tinh Minh, Phong Vinh và Lê Chính Dương đã vây cậu vào trong góc như ba bức bình phong để cậu không bị người khác xô vào.

Vương Trác Nhiên được ba người bảo vệ kỹ càng như thế thì vừa xấu hổ vừa nhức đầu: "Mấy anh ơi có cần đến thế không? Mấy người không thấy mắc cỡ hả?"

Phong Vinh kẹp lấy chân cậu. "Đừng quậy."

Bệnh viện không quá lớn và cũng rất sạch sẽ, Lê Chính Dương đi tìm anh họ để lấy sổ khám bệnh còn Vương Trác Nhiên thì chẳng cần xếp hàng mà đi đến thẳng khoe xét nghiệm lấy máu.

Mấy ca khám bệnh kiểu chui cửa sau thế này thì kết quả sẽ được báo trực tiếp cho bác sĩ, cũng có nghĩa là bốn người chỉ cần ngồi chờ điện thoại của anh họ Lê Chính Dương là được.

Cô y tá lấy máu bảo là khoảng tầm giữa trưa sẽ có kết quả.

Khám xong họ quay về kí túc xá, ba tên kia thì đứng ngồi không yên, cứ được một lúc là Phong Vinh lại quay ra hỏi Lê Chính Dương có nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào không, còn Lê Chinh Dương thì ước gì cái điện thoại trong tay có thể bự lên.

Vương Trác Nhiên thì lại chẳng biết trời trăng mây gió gì, vì dậy sớm nên mắt cậu cứ díu lại, thế là bèn leo lên giường ngủ bù.

Lúc bốn người đang ăn trưa thì điện thoại của Lê Chính Dương reo lên khiến y suýt quăng luôn điện thoại, hoảng loạn nhấn nghe.

Trọng Tinh Minh nhỏ giọng nói: "Loa ngoài."

"Tiểu Dương à, có kết quả kiểm tra rồi. HCG cao vầy là người yêu em có bầu rồi. Sao mấy đứa không có không có tý ý thức gì về việc sử dụng biện pháp tránh thai thế? Giờ em vẫn đang là sinh viên đấy, sao em liều vậy?"

Phong Vinh hít nhẹ một hơi, nói: "Đcm."

Lê Chính Dương kích động đập bàn: "Thật vậy hả anh? Mang thai thật ạ?"

"Sai thế nào được. Thái độ của em là sao? Muốn ăn quỵt hả?"

"Không, không ạ. Em sẽ chịu trách nhiệm với ẻm mà." Lê Chính Dương thề thốt, nhìn Vương Trác Nhiên bằng đôi mắt sáng rực.

Cúp điện thoại, ba người quay qua nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì ẩn sau lớp áo hoodie của cậu.

"Hai ngày nữa lại làm phiền anh họ cậu một phen, kiểm tra thêm bước nữa." Trọng Tinh Minh nói với Lê Chính Dương.

"Đúng vậy...." Phong Vinh lẩm bẩm phụ họa: "Với cả không ở ký túc xá nữa, chúng ta tìm thuê căn nào to to tý rồi thuê cả bảo mẫu với chuyên gia dinh dưỡng nữa."

Bảo mẫu? Chuyên gia dinh dưỡng?

Vương Trác Nhiên suýt thì sặc nước bọt.

Lê Chính Dương tán đồng gật gật đầu: "Mày nói đúng, ký túc xá ồn quá không thích hợp cho việc nghỉ ngơi."

Thấy ba tên kia chuẩn bị đủ thứ để chào đón "thành viên mới", Vương Trác Nhiên hết nhìn nổi bèn cầm đũa gõ gõ hộp nhựa: "Tao bảo đẻ hả? Tiểu... Lê Chính Dương cậu hỏi anh họ cậu xem có thể lên lịch phá thai sớm sớm chút cho tôi không."

Ánh mắt Lê Chính lập tức ảm đạm, nét vui sướng trên khuôn mặt khôi ngô cũng dần biến mất: "Đứa nhỏ này đối với anh mà nói là có cũng được mà không có cũng chẳng sao à? Bé ở trong bụng anh, anh là bố bé đó. Sao anh cứ phải đối xử tàn nhẫn với bé như thế?"

Vương Trác Nhiên bị nói cho ngẩn người như thể chợt nhận ra là thật sự đang có một sinh mệnh nhỏ nằm trong bụng mình, gắn bó với mình, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại chối đây đẩy: "Chúng mày đừng có mơ, tao là đàn ông, không đẻ được."

"Trác Nhiên à, bọn anh đều mong em suy nghĩ lại. Em quên lần trước anh đã nói với em là..."

Cậu biết hễ Trọng Tinh Minh mở miệng thì bản thân sẽ bị dao động, thế là bèn lạnh mặt ngắt lời anh: "Dù thế nào đi chăng nữa thì cơ thể của tôi tự tôi quyết định, không đến lượt mấy người dạy đời."

"Mày dám à!" Phong Vinh vẫn luôn im lặng bỗng nổi khùng, mặt mũi hằm hằm: "Vương Trác Nhiên! Nếu mày dám phá thai --"

"Sao tao lại không dám? Mày nghĩ mày là cái thá gì?" Vương Trác Nhiên giống như lúc trước hất cằm thách thức Phong Vinh, nhìn hắn đầy khiêu khích.

"Tao là cái thá gì?" Đôi mắt hẹp dài của Phong Vinh chứa đầy sự sốt ruột cùng hung ác, hắn không biết vì sao mình lại bực như thế, hai tay hắn run run, chỉ cần hay tin Vương Trác Nhiên sẽ vứt bỏ đứa nhỏ này đi mà không chút do dự thì đã thấy lạnh cả sống lưng, nỗi sợ mất con không thể nào chịu đựng được chiếm lấy lý trí hắn.

Hắn cười khẩy móc điện thoại ra, buột miệng nói: "Trong này có nhiều ảnh của mày lắm, để tao đưa cho thầy phụ trách với bạn cùng lớp của mày xem nhé?"

"Phong Vinh!" Lê Chính Dương cau mày nói.

Trọng Tinh Minh bất lực đỡ trán.

Vương Trác Nhiên sửng sốt không ngờ Phong Vinh sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, máu nóng dồn lên khiến cậu vừa nhục vừa cáu: "Địt con mẹ mày thằng mặt lồn! Mày là thằng hiếp dâm mà còn có gan chụp ảnh tao!!!"

Nghe thấy hai chữ đó khiến sắc mắt vốn đang đen kịt của Phong Vinh trở nên tái mét, lồng ngực phập phồng.

Vương Trác Nhiên đang quá kích, Trọng Tinh Minh lo lắng duỗi tay muốn đỡ cậu nhưng lại bị cậu hất ra: "Anh đừng chạm vào tôi, địt mẹ chúng mày, ba thằng hiếp dâm tởm bỏ mẹ."

Phong Vinh đứng bên trái cậu, lợi dụng ưu thế chiều cao cúi đầu móc mỉa cậu: " Thế lúc bị hiếp mày cũng sướng bỏ mẹ ra thì mày là gì?"

Vương Trác Nhiên tức phồng cả má đứng lên đẩy ghế ra sau rồi leo lên ghế hét to: "Mày là thằng hiếp dâm!!!"

"Tiểu Trác à anh đừng đứng lên ghế, nguy hiểm lắm." Lê Chính Dương nhìn cậu chăm chăm nhưng lại không thể vòng qua vì y đứng đối diện cậu.

Vương Trác Nhiên cười gằn, ngang ngược nhảy chồm chồm trên ghế khiến chân ghế ma sát với mặt sàn vang lên tiếng "ken két": "Nguy hiểm à? Tao còn ước gì ngã chết nó luôn này!"

Chất lượng ghế của trường khá đáng lo mà cậu còn làm thế khiến ai nấy đều sợ khiếp vía, Phong Vinh với Trọng Tinh Minh liếc nhìn nhau tính cưỡng ép bế cậu xuống, nhưng lúc bắt đầu thì lại xảy ra sự cố, hai người ôm lấy chân cậu khiến Vương Trác Nhiên giãy nảy lên, ghế bị đạp đổ, người ở trên cũng ngã ngửa ra sau, đập gáy xuống sàn.
_________

[ Lời tác giả ]

Lỗi kĩ thuật xíu, mấy chương trước tui viết là Tiểu Vương đăng ký khám rồi (chương 17 ) nhưng mà sau đi tra baidu thì mới biết con trai không đăng kí khám phụ khoa được, nên lấy chương này làm chuẩn xíu tui quay lại sửa chương kia sau.

Phong Vinh mồm nhanh hơn não thui chứ không phải muốn share ảnh 18+ của vợ thật đâu.
_______

Chương sau hun rồi, mng típ tục đón đi xem ai là ngừi hun đầu tiên nào hí hí.

Má ơi tui kể cho nghe sán nay tui đi thi nói xong tui tưởng lúc đó là buổi chiều, cô hỏi tui mấy giờ rùi cái tui hỏi cô là đồng hồ cô chít làm cô với thầy cười khùng lun má. Sáng đi thi thì lạc, lúc về thì chạy ngược hướng suýt chạy luôn về quê 🤡. Giữ xe thì hok có phiếu bị ngta giữ lại oằn tà là vằn 1 hồi mới được thả 🥹🥹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net