Chương 1: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa đào rụng để mọc ra quả đào, hoa táo rụng để mọc ra quả táo,...tất cả đều hết sức tự nhiên. Nó giống như việc sau cơn mưa trời lại sáng, nước lên thuyền lên, nước hạ thì thuyền hạ, tự nhiên giống như con người chúng ta vẫn cho rằng hoa đào rụng sẽ mọc ra quả đào vậy

Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, những bông hoa đào rực rỡ khi héo tàn rơi rụng nhiều lúc lại chẳng mọc ra quả đào ngon ngọt vừa miệng. Và nhiều khi những bông hoa táo khi héo tàn cũng chẳng cho ra những quả táo thơm ngọt, chúng không giống nhau

Đây là một vụ lừa đảo vô tình, bạn bị lừa, nhưng cũng chẳng thể trách được cây đào, cũng không trách được hoa táo. Cũng giống như bây giờ, Minh Thành anh sẽ vĩnh viễn không thể trách được người con gái đó, cho dù cô ấy đã bỏ rơi anh

Trời đêm đen sẫm, Minh Thành ngồi bệt trước vệ đường, tay cầm một lon bia, đôi mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không phía trước. Thật trống vắng a. Quả thật đến bây giờ anh mới hiểu được câu nói: "Người buồn cảnh có vui bao giờ ?"

Ngồi bên cạnh anh là một con mèo hoang, anh nhẹ xuỳ nó một cái, nó liền liếc anh một cái, vẻ mặt khinh khỉnh, đến động cũng chẳng buồn động. Anh im lặng một lúc, sau đó thở dài nhìn lên trời. Cũng phải, mọi người đều cho rằng mình là người đau khổ nhất trên thế giới này, nhưng không có ai nhận ra mọi đau khổ đều bắt nguồn từ khuyết điểm của chính bản thân mình

Con mèo nhìn anh bằng đôi mắt thương hại, có lẽ nó đã chứng kiến quá nhiều đau đớn tuyệt vọng, nhìn quen cả ly biệt và nước mắt

Cô gái phóng khoáng uống tới say mèm, song trong lòng lại giấu kín bóng hình một người

Chàng trai mười tám tuổi vừa thất tình, vừa khóc vừa hỏi cô gái mình yêu tại sao lại yêu người khác

Người đàn ông đứng tuổi thẫn thờ đứng bên vệ đường hay người phụ nữ ôm đứa con vừa lọt lòng khóc lóc níu kéo chồng

Chứng kiến cảnh tượng đau khổ đến đâu nó cũng chẳng hề kinh ngạc

Minh Thành ngửa cổ uống thêm một ngụm bia, sau đó nhăn mặt: Thật đắng. Thực ra anh không hề thích uống bia hay uống rượu, chỉ là trong trường hợp này, anh không biết phải làm sao nữa, anh chỉ biết anh muốn uống, uống tới khi say mèm, uống đến khi trời đất đảo điên, uống đến khi anh quên được cô ấy

Minh Thành uống rồi uống, tiếng tích tắc, tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ Breguet trên cổ tay cứ vô tình trôi đi, chẳng mấy chốc anh đã uống tới đầu óc mơ màng. Anh muốn đứng lên, lại mãi mà không đứng được

[A...Mình thế này là say rồi sao?] Minh Thành lắc lắc đầu, nhìn xuống tay mình, phát hiện bàn tay bị nhoè đi trông thấy, anh cười cười tự giễu [Quả nhiên là say rồi, say rồi,... Bất quá, say rồi cũng tốt, say rồi cũng tốt....]

Minh Thành ngắm nhìn màn sương mù sáng rực trước mặt, mày khẽ chau lại khó hiểu nhìn xung quanh. Anh vẫn nhớ một giây trước mình đang ngồi bên vệ đường cùng con mèo đen, sao một giây sau anh đã đứng ở đây rồi? Nhẽ nào là do anh uống nhiều quá nên sinh ra ảo giác sao?

Minh Thành tự nhéo vào tay mình một cái, đau đến muốn ứa nước mắt, anh hơi ngẩn ra, thì ra không phải là mơ. Nhìn đám sương mù đang chậm rãi lượn lờ trước mặt, anh đột nhiên cười một cái. Cũng tốt, nhiều khi trốn tránh khỏi hiện thực một lúc cũng là một chuyện tốt, hơn nữa ở đây cũng khá im lặng

Nghĩ xong anh liền ngồi xuống, nhìn nhìn mặt đất trống trước mặt, anh lấy chiếc bút từ trong túi quần ra, quyết đoán ngồi xuống viết ra cái sàn trắng tinh mấy dãy số, sau đó bắt đầu giải chúng. Anh giải rất chuyên tâm, chuyên tâm tới nỗi không để ý đến một con thỏ mặc đồ tây đen đã xuất hiện bên cạnh anh tự bao giờ

Đợi đến khi anh giải xong đã là hơn ba tiếng sau. Trên sàn nhà la liệt những số và số, những dãy số dài đè lên trên những dãy số ngắn, những dãy số dài đó lại bị những dãy số dài hơn đè lên,...nhìn cái sàn phòng chắc chẳng ai nhìn ra đó từng là một cái sàn trắng tinh khôi...

"Đinh, hệ thống 1314 xin ra mắt ký chủ, không biết ký chủ đại nhân đã có thời gian chú ý đến ta chưa?" Tiếng nói máy móc xen lẫn chút uỷ khuất vang lên từ đằng sau

Minh Thành giật mình quay lại nhìn con thỏ đen phía sau lưng mình. Anh ngạc nhiên nhìn con thỏ trong không trung mà không cần bệ đỡ hay dây treo, hứng thú nổi lên, anh rất muốn đem con thỏ ra nghiên cứu thành phần cấu tạo

"Này, ngươi đừng nhìn ta như muốn đem ta ra mổ xẻ như vậy chứ" Hệ thống run rẩy nói, không biết từ lúc nào nó đã kéo khoảng cách giữa nó và Minh Thành ra xa đến một mét

Minh Thành nghe xong liền có chút sững sờ nhìn hệ thống, lòng khó hiểu tại sao cái hệ thống kia lại nhận ra a, không phải là anh đã giấu rất kĩ rồi mà?

Minh Thành chắc chắn không biết, ánh mắt lúc nãy anh nhìn hệ thống có bao nhiêu thèm khát

"Ngươi là ai?" Anh thu lại ánh mắt, nghiêm túc mở miệng hỏi

"Thưa ký chủ thân mến, ta là hệ thống siêu cấp lợi hại 1314, mà ngươi là ký chủ của ta"

"Ừm, 1314, một đời một kiếp? Nghe cũng thật thú vị" Minh Thành gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó im lặng

Thấy Minh Thành không hỏi nữa, hệ thống có chút khó xử chậm chạp hỏi:

"Ký chủ, ngươi không muốn biết tại sao ngươi lại ở đây sao?"

Minh Thành im lặng nhìn con thỏ, mày hơi nhướn lên ra hiệu cho con thỏ nói tiếp

"...Ký chủ, lý do ngươi xuất hiện ở đây là vì ngươi đã chết rồi"

"Ồ" Minh Thành hờ hững

Hệ thống có chút trầm mặc, ký chủ này...không phải bị chậm hiểu đấy chứ? Sao một chút biểu cảm cũng không có vậy? Người bình thường nghe tin mình chết ít nhất cũng sẽ bày ra biểu tình bị doạ, sao người này lại có thể bình tĩnh đến như vậy?

"Lý do?"

"Bị tai nạn xe chết"

"Vậy sao?"

"Đúng vậy a, ngươi uống say đi không chú ý nên bị xe ô tô đâm phải, tuy được đưa đi cấp cứu nhưng không kịp, vậy nên ngươi đã qua đời rồi" Lại nhìn sắc mặt Minh Thành, bổ sung thêm một câu "Ngươi hãy nén bi ai"

"Đã biết, vậy nơi này là đâu?" Minh Thành nhìn xung quanh hỏi

"Đây là không gian Chủ Thần, một nơi không có quy tắc rằng buộc, còn ngươi là ký chủ, người được chọn để xuyên đến các thế giới thi hành các nhiệm vụ của Chủ Thần đề ra, còn ta là hệ thống được phái đến giúp ngươi thi hành nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành mỗi nhiệm vụ, ngươi sẽ nhận được điểm thưởng, số điểm thưởng đó được dùng để mua đồ trong shop của hệ thống" Hệ thống giải thích

"Ừm" Minh Thành gật đầu

"Vậy bây giờ tiến hành xác nhận thông tin, ký chủ, ngươi tên gì?"

"Minh Thành, Trương Minh Thành"

"Tuổi?"

"22"

"Giới tính?"

"Nam"

"Ký chủ xin đợi một chút...tít...tít...xác nhận thành công, ký chủ mời xem"

Hệ thống vừa nói xong trước mặt anh liền xuất hiện một cái bảng màu xanh trong suốt có hình vuông, trong đó có thông tin:

Tên: Trương Minh Thành

Tuổi: 22

Giá trị thể lực: C

Giá trị vũ lực: D

Giá trị phòng hộ: D

Giá trị nhanh nhẹn: A

Giá trị mị lực: A+

Giá trị tinh thần: A+

Điểm: 0

Vật phẩm hỗ trợ: hộp sơ cứu cao cấp

Minh Thành đọc cái bảng hai lần sau đó gật đầu. Hệ thống thấy anh gật đầu liền vui vẻ nói: "Vậy thì đi làm nhiệm vụ thôi"


Cảm ơn đã ghé đọc!

P/s: Con thỏ hệ thống đây nhé

(Nguồn: Romantic HOLIC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net