Chương 7: Nhân ngư (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Minh Thành rất thản nhiên ngồi trên ghế sofa uóng cà phê, chơi ghép hình, trái ngược với sự căng thẳng của vợ chồng nhà họ Âu, họ ngồi đối diện anh, tay cầm tách trà, nhìn nhau nuốt nước bọt.

Chiếc thìa trong tay Minh Thành khuấy loạn lớp sữa nổi bên trên cà phê, kim loại và thành chiếc cốc sứ hợp tấu nên những âm thanh không theo nhịp điệu nào.

Đinh đinh đang đinh đang đinh

Âu phu nhân nhìn Minh Thành cầm mảnh ghép xếp hình trong tay trầm ngâm, bà cười nói: "Minh Thành à, sao cháu không đổi thành một bức ghép gì đó dễ hơn?"

Minh Thành ngẩn ra một chút, nhìn mảnh ghép trong tay, sau đó cười: "Bác nói đúng, càng những bức ghép đơn giản như trời xanh ngăn ngắt, cỏ mướt như thảm, lại càng khó ghép cho hoàn chỉnh, bởi vì chúng quá đỗi đơn giản, quá đỗi mộc mạc, tốn bao nhiêu thời gian vẫn không hiểu được nổi quan hệ giữa mảnh ghép trên và mảnh ghép dưới"

"Vậy sao cháu còn muốn chọn chúng? Tại sao cháu lại cứ thích chọn lối khó mà đi? Là con người không phải ai cũng thích đi đường dễ sao?" Âu chủ tịch nhíu mày, ám chỉ tại sao Minh Thành cứ phải chọn con trai ông mà yêu

"Bởi vì cháu phát hiện tình cảm giống như những mảnh ghép hình" Anh cười ung dung ghép mảnh ghép vào vị trí của nó "dẫu cho có qua bao lâu, có khó đến thế nào, có bao nhiêu mảnh ghép, thì cũng có thể lần lượt ghép thành hình dáng hoàn chỉnh ban đầu, dẫu thế nào rồi cũng đến thời khắc đấy, giống như hai người thuộc về nhau, cho dù có như thế nào thì cũng sẽ về bên nhau, trở thành một bức tranh ghép hình hoàn chỉnh"

Anh cầm lên một mảnh ghép khác, nở một nụ cười nhẹ, nụ cười của anh khiến cho vợ chồng nhà họ Âu phải hít sâu một hơi. Bổ sung dưỡng khí, dũng khí. Mùi cà phê nồng đượm trong không khí, họ cuối cùng cũng đã quyết định.

"Minh Thành, cháu theo chúng ta về nước đi, Âu Dương nó nhớ cháu"

Minh Thành cười, nâng cốc cà phê lên uống một ngụm.

Ừm, có chút hơi ngọt quá, có lẽ là do cho sữa hơi quá tay, ở chung lâu quá, bị lây thói quen của thằng nhóc kia rồi.

Cũng hơi nhớ một chút...

Cảm ơn đã ghé đọc

P/s: Tui lên Đại Học ròi, bưu chính viễn thông, ai cùng trường với tui không?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net