Chap 3 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Thừa Ngân lúc này giống như bị chọc cho xù lông lên , mặt chàng nóng bừng, giọng nói như muốn vỡ tung ra: "Nhốt nàng ta vào lãnh cung"

Chàng vừa dứt lời, bỗng nhiên có đám thị vệ từ ngoài cửa bước vào, túm lấy tay tôi, lôi tôi đi: "hoàng hậu nương nương, thất lễ rồi"

Tôi hoảng hốt la lên: "Bệ hạ, người cuối cùng vẫn không tin thần thiếp ư, Lý...". Đột nhiên, có chàng ta cắt lời tôi: "Giam Triệu Quý Phi vào lãnh cung, còn hoàng hậu nương thì dìu về Tê Phượng Cung đi"

"Ơ ta...ta...ta"- Lần này đến phiên Triệu Quý Phi hoảng hồn

Mấy tên thị vệ cũng lần lượt di chuyển đến cạnh bên ả, rồi nói: "Triệu quý phi, thất lễ rồi", sau đó liền "hầu hạ" ả tiến vào lãnh cung.

Không ngờ, Lý Thừa Ngân lại có ngày hôm nay, chàng tin tôi sao, hai mắt tôi tròn xoe, ngước lên nhìn chàng, chàng có biết biểu cảm này là gì không, là bất ngờ đó! Chúng quan lại xung quanh ai nấy đều nhăn mặt, giọng xì xào: "Tại sao lại như vậy?" "Theo lý mà nói phải xử tử hoàng hậu chứ". Lý Thừa Ngân ngồi trên kia, khuôn mặt hầm hừ tức giận, chỉ là hai hàng lông mày đã dãn ra, chàng thở dài, rồi nhìn sang hai mắt đang tròn xoe của tôi. Một lát sau, mấy cung nữ mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhanh nhẹn dìu tôi lui về Tê Phượng Cung nghỉ ngơi, thì chàng cũng rời khỏi ngai vàng và lui về Tử Minh Long điện. Tôi đoán vậy, ngoài  Minh Long điện ra chàng đi đâu được chứ?

----------------------oooOoOooo----------------------

- "Lý Thừa Ngân, sao chàng lại ở đây?" - Tôi nuốt nước bọt, Lý Thừa Ngân không phải đang giận tôi lắm sao.

- "Nàng nói xem, làm sao ta hết giận nàng được đây"- Lý Thừa Ngân hít một ngụm khí, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ta, giọng cợt nhã

- "Ta mặc, chàng vốn đã không tin ta, ta mặc" - Tôi bĩu môi

"Nàng có biết, hoàng hậu mà có gian tình với người ngoài thì sẽ nhận lấy kết cục như thế nào không?" - Lý Thừa Ngân nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn, nói

"Vậy chàng giết ta đi, tang chứng, vật chứng đã rõ, chàng giết ta đi" - lửa giận trong tôi bỗng chốc bùng lên, tôi tiến lại gần hắn, ngước cổ lên

"Ta ...ta...nàng dám thách ta" - Lý Thừa Ngân lại nhăn mặt, tay hắn chực đưa lên, định bóp chết cổ tôi, nhưng rồi lại thôi, hắn bỏ tay xuống, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, tỏ ý che chở - "Ta nói rồi, ta yêu nàng, ta sẽ tin nàng, ta sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá, bằng mọi giá..."

Lý Thừa Ngân, chàng rốt cục đã thay đổi như thế nào rồi? tim tôi đau quá, như đang cố vùng vẫy khỏi một sợi gông xích nặng trịch nào đó. Đau quá

"Đau quá..."- tôi bất giác thốt lên

"Nàng sao vậy, ta làm nàng đau sao" - Lý Thừa Ngân nghe vậy liền buông tôi ra, đôi mắt sốt sắng kiếm tìm khắp thân thể tôi

"Ta đau ở đây" - tôi cười phì, lấy tay chàng để lên ngực mình

"Không lẽ..."- chàng ngập ngừng

"Không lẽ chuyện gì?" - tôi ngước nhìn chàng

"Tiểu Phong à, nàng có yêu ta không?" - Lý Thừa Ngân đột nhiên trầm tư

"..."- tôi im lặng, nhìn chàng

"Nàng với Bùi Chiếu có phải là thật" - Chàng nắm lấy hai bả vai tôi, nhìn vào mắt tôi, thấp thỏm hỏi

"Rốt cục, chàng có tin ta hay là không?"- Tôi bó tay với chàng rồi

"Nàng nói ta phải tin nàng, vậy nàng làm sao để ta tin nàng đây"- Chàng buông thỏng hai tay, đầu bất lực quay sang đi chỗ khác

"Lòng tin là xuất phát từ hai phía, ta không thể miễn cưỡng bắt chàng phải tin tưởng ta..." - Tôi thở dài, hai giọt lệ từ đâu, trườn xuống hai gò má trắng nõn của tôi

"Vậy nàng có bao giờ tin ta chưa?" - Hắn như muốn nổ tung lên

"Ta tin chàng, tin chàng nên, ta mới...ta mới ...ta mới" - tôi định thét lên điều gì đó nhưng vế sau tự nhiên tắt ngủm, không cách nào có thể thốt lên.

Tại sao cổ tôi lại có cảm giác như bị mắc nghẹn thế này, rõ ràng muốn nói cái gì đó, nhưng lại chẳng thể nghĩ được nữa, chẳng thể bật thành tiếng. 

Trong vô thức, tôi nắm lấy cánh tay chàng, chàng giật mình xoay người lại, đôi môi của tôi lần này lại trở nên hư hỏng, đôi môi ấy lén lút chạm lên cánh môi chàng, rồi lại "vô tình" ngấu nghiến nó. Chàng mới ban đầu còn thoáng xúc động, nhưng được vài khắc sau, tiết tấu đã bị chàng bắt được, lần này đến lượt Lý Thừa Ngân thưởng thức đôi môi bé nhỏ này của tôi. Hai người dần đắm mình trong nụ hôn ngọt ngào ấy, mặc kệ bầu trời rộng lớn ngoài kia bao nhiêu bão táp, mặc kệ ân oán, định kiến, chỉ cần sự đồng điệu, hai tâm hồn giá lạnh ấy sẵn sàng hòa vào nhau, sưởi ấm cho nhau...

Chỉ tiếc là trong hai con người ấy, một người đã không còn ấm nóng nữa rồi...

Dần dần, vì quá mải mê ngắm nhìn gương mặt điển trai phóng đại trước mặt mà tôi không biết rằng, xiêm y trên người, từng lớp từng lớp đã nằm ườn trên sàn. Cho đến khi, một cơn gió tò mò khẽ lướt ngang qua làm tôi run lên vì lạnh thì tôi mới ngỡ ngàng nhận ra rằng, trên người chỉ còn nội y cùng và tấm áo ngoài mỏng tanh.

"Lý Thừa Ngân, chàng..." - cơn giận trong tôi như đợt sóng cuồn cuộn bỗng chốc dâng cao

"Cái này là nàng chủ động" - Hắn buông giọng

"Chàng buông ta ra, ta hận chàng, buông ta ra" - Tôi cố đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn cố tình ôm chặt lấy tôi

"Nàng có biết từ chối thị tẩm đáng tội gì không?" Lý Thừa Ngân vuốt nhẹ lên tóc mai tôi, giọng ngọt ngào

"Ta không cần biết, ta chỉ biết nếu chàng dám làm vậy với ta, ta sẽ dùng cả đời còn lại để hận chàng" - tôi hét lên

"À...vừa rồi ta đã tìm ra được cách chứng minh sự trong sạch của nàng rồi" - hắn nhìn tôi, nở một nụ cười đầy dâm tà

"Cách gì?" - không biết lí do tại sao, tôi đột nhiên bị đánh lạc hướng

Nhân cơ hội đó, Lý Thừa Ngân liền cúi xuống nhấc bổng tôi lên, ngấu nghiến xương quai xanh khiến toàn thân tôi bỗng chốc tê liệt. Hắn đặt tôi xuống giường thủ thỉ bên tai tôi vài lời ngọt ngào mà tôi nghe không rõ, rồi dùng tay, thô bạo xé tung tấm áo ngoài mỏng tanh cuối cùng trên cơ thể của tôi, sau đó là đến nội y cũng bị chàng xé tan tành. Đôi bàn tay ấy cứ ngỡ là sẽ xong việc nhưng không...một tay bó gọn lấy đôi tay nhỏ xinh của tôi rồi giữ chặt một tay lần mò tìm đến bầu ngực trắng phúng phính của tôi mà trêu đùa. Tôi định la lên, nhưng đã bị bờ môi kia chặn lại, rồi thưởng thức. Chúng tôi cứ như vậy mãi, cho đến khi Lý  Thừa Ngân khó thở vì thiếu khi, hắn mới chịu buông tôi ra. Ngay lúc đó, tôi bất giác mừng thầm, nhưng hình như cơ thể tôi không vui mừng vì điều đó. Như đọc được suy nghĩ trong tôi, Lý Thừa Ngân chỉ dừng lại để ...tháo bỏ y phục, và không đợi tôi có thời gian hồi sức mà tẩu thoát, hắn lại thực hiện lại y chang cái hành động dâm tà ban nãy, mặc tôi kháng cự bao nhiêu, chỉ khác một chút là bầu ngực tôi giờ đây dường như đã có cảm giác tê rần, hắn sợ tôi đau nên không tiếp tục nhào nặn nữa, nhưng hắn đâu biết rằng, hành động tiếp theo của hắn còn khiến tôi đau hơn gấp vạn lần.

-"Tiểu Phong, nàng ráng chịu chút nhé, tin ta" - hắn khẽ thủ thỉ 

Ngay phút giây này thì tôi chỉ đành biết cầu xin mà thôi: "Lý Thừa Ngân, đừng...đ...ừng...m...à"

Lời cầu xin của tôi lúc này lại phản tác dụng, nhờ nó mà cơn khoái cảm của Lý Thừa Ngân dâng lên cực độ, thân hình rắn chắc óng mật của chàng nhẹ nhàng cọ cọ lên bầu ngực tôi, hai nhũ hoa cũng vì vậy mà phối hợp dựng đứng lên. Nước từ phía trong nơi tư mật cũng vì vậy mà hiểu ý, từng giọt từng giọt bắt đầu tràn ra, sau đó là thi nhau mà ồ ạt. Tại sao toàn thân tôi lại không thể phản kháng lại chàng cơ chứ? Hay là bởi vì...vốn dĩ chúng không muốn. Nỗi khát khao về sự hòa lẫn da thịt và thể xác dường như đã làm trí trong tôi càng lúc càng mơ hồ. Dù trái tim đã ngưng đập, nhưng thể xác khát khao dục vọng vẫn có thể xảy ra. Lẽ nào, Lý Thừa Ngân lại khiến tôi khoái lạc đến mức như vậy rồi ư? Rõ ràng mới chỉ là màn dạo đầu thôi mà  :))

"Một chút thôi Tiểu Phong" -  Hắn nhìn tôi đầy âu yếm. Vừa dứt lời, hắn tách hai chân tôi ra, dường như tôi cảm thấy có thứ gì đó báo hiệu cho sự xâm nhập vào trong da thịt, chưa đến nỗi phá tan thành vách, nhưng có lẽ là dấu hiệu đầy tinh tế để thông báo cho sự thâm nhập đầy đau đớn sau này.

"Á...aaa" - tôi khẽ rên nhẹ

Lý Thừa Ngân hai mắt sáng bừng lên, côn thịt khó chịu bây giờ mới được giải phóng, chàng lại tiếp tục thì thầm vào vành tai tôi, nhỏ giọng ngọt ngào, nâng niu: "Tiểu Phong, ta yêu nàng, một chút thôi, nhé!" .Như lần thăm dò trước, vừa dứt lời, côn thịt ấm nóng ấy liền xông vào tấn công, phá tan mọi thành mọi rào cản, đưa tôi đến với cảm giác sảng khoái tựa lạc cảnh. Nhưng sự tàn phá ngông cuồn ấy, vô tình cũng làm tôi đớn đau, đớn đau trong khoái lạc. Chẳng khác nào sự dày vò dưới 18 tầng địa ngục, vạn lần tái sinh, vạn lần đau đớn. 

"Lý Thừa Ngân, chàng làm ta...đ..au...đau...au...au....á" - ta buông giọng nỉ non

Lần này, Lý Thừa Ngân nửa vờ như không nghe tôi nói gì, tàn bạo, đưa côn thịt thúc vào hông tôi càng lúc càng mạnh bạo, mặc tôi cứ khẽ rên lên liên hồi, chàng vẫn điên cuồng không ngừng nghỉ.

"Phịch, phịch, tách, tách" - tiếng va chạm xác thịt  mê người cứ hoài vang lên.

Nhưng có lẽ chàng cũng nghe thanh âm nỉ non phát ra từ miệng tôi chứ, đôi bàn tay ấy, thôi không bó chặt lấy tay tôi nữa, một tay vuốt nhẹ lên tóc tôi, lần theo từng giọt mồ hôi đang trườn dài, nhễ nhại khắp thân thể tôi, một tay nâng niu, ấu yếm từng giọt nước mắt cứ hoài tuôn ra nơi khóe mi tôi. 

"Tiểu Phong, tiểu công chúa của ta, đừng khóc nữa, tim ta đau lắm" - từng câu từng chữ được chàng ấp ủ tựa báu vật, dường như chỉ chờ khắc này để thốt ra, tôi nghe rõ từng chữ một. Nước mắt cứ tuôn ra liên hồi. Mồ hồi nhễ nhại hòa lẫn với nước mắt. Vốn đã không còn có thể nhận ra đâu là mới chính là dư âm của của một trận kích tình dài liên miên nữa rồi.

Người đã rã rời vì thấm mệt, tôi như muốn thiếp đi, để mặc chàng thõa mãn cơn dục vọng, trước khi chìm vào giấc ngủ, miệng tôi trong mơ màng như muốn nói điều gì đó với hắn, nhưng chẳng thể bật lên thành lời: "Lý Thừa Ngân, ta...chàng...ta...Lý Thừa Ngân"

Nghe thấy tiếng ta gọi, Lý Thừa Ngân, vội tìm kiếm ánh mắt của tôi, rồi nhẹ nhàng âu yếm lên nó, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe tôi muốn nói gì. Nhưng mặc chàng cứ đợi mãi, tôi cũng chỉ nó được có vậy, chẳng thể hơn. Tim tôi cứ đau lên liên hồi, hình như nó đang cố vùng vẫy, nó đang rút cạn hết chút sức lực cuối cùng trong tôi để thoát khỏi mớ gông cùm trói buộc. Đuối sức, bất lực quá rồi, tôi dần thiếp đi.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net