Món Quà Kỳ Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đấy, chúng lại nhảy một vũ khúc kỳ lạ trôi từ bàn tay này sang túi người khác . Chẳng có gì bất ngờ khi cái khu phố này vắng vẻ đến thế trong đêm giáng sinh, chẳng ai thèm đến cái nơi bị nguyền rủa này cả, dân chúng luôn đổ dồn về phía các khu chợ hay nhà thờ trong thành phố .

Đêm vọng lễ giáng sinh chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, vừa bước ra khỏi khu phố vắng vẻ của mình, Varuly đã trong thấy dòng người nô nức đổ về các giáo đường háo hức chờ đợi buổi thánh lễ sắp diễn ra . Do chẳng tin vào bất cứ vị thần nào nên Varuly chỉ đoán được mơ hồ mấy việc sẽ diễn ra trong nhà thờ . Hình như người ta sẽ dâng thánh lễ gì đó lên cho Đức Chúa của họ và có lẽ sẽ có một vở kịch kể lại sự tích Chúa giáng trần . Bởi chưa hề chịu bỏ sức đọc đôi điều về giáng sinh nên Varuly chẳng biết rõ bất cứ thứ gì về lễ vọng cả, anh ta nhìn vào cảnh nhộn nhịp của các tín đồ ngoài cửa nhà thờ trước khi bắt đầu buỗi lễ một cách đầy thờ ơ rồi tiếp tục hòa cùng dòng người bên ngoài di chuyển tiếp .

Trong cái bóng tối tĩnh mịch đang bao trùm lấy góc phố buồn bã, nơi mà ánh sáng ấm áp từ những gia đình hạnh phúc không thể tìm đến, hiện lên hình bóng mờ nhạt của một người đàn ông khắc khổ . Con đường về nhà của anh ta là sân chơi của những cơn gió đông rét buốt tới tận xương cốt, băng tuyết trơn trợt dưới chân chỉ muốn vật ngã bước chân liêu xiêu của Varuly, những bóng ma vô hình trong bóng tối luôn chực chờ vô lấy miếng mồi ngon của mình bởi chẳng có bất cứ ai muốn bước đi trên lối này . Đến cả con đường dẫn về nhà như thể cũng bị ảnh hưởng bởi khí tức kỳ lạ tỏa ra từ Varuly, nó trông thật hiu quạnh và buồn thảm . Đó đây vài miếng gạch lót đường bị bong tróc nằm lăn lóc khắp nơi đã từ rất lâu rồi vẫn chưa được để ý đến, những ngôi nhà không người xuống cấp trầm trọng như một cỗ quan tài cũ kỹ mà chủ nhân bên trong đã bước ra ngoài dạo chơi và không trở về . Những mái ngói phủ trên các căn nhà thi thoảng lại bất thình lình hạ cánh xuống mặt đường hoặc đầu bất cứ ai lỡ bước bên dưới . Như những móng vuốt sắc bén, các tán cây già cỗi lắc lư qua lại trong gió luôn sẵn sàng rời khỏi cơ thể mình mà tìm đến thân thể sinh vật xui xẻo nào đó gần đó . Những cánh cửa sổ vỡ như con mắt của các cỗ quan tài thầm lặng hướng cái nhìn quan sát mọi thứ chuyển động, ngăn cách những cỗ quan tài kỳ dị đấy là dãy hàng rào rỉ sét y hệt như những mũi giáo phủ đầy độc dược . Một nơi hoang vu đến mức lạnh người tưởng như chỉ xuất hiện trong những câu truyện ma quái được kể cho trẻ em cốt để dọa chúng khóc thét lên . Bởi sự nghịch lý đó mà ít ai có thể tưởng tượng rằng khu phố cô độc này lại nằm sát bên cạnh London phồn vinh, nơi mà hàng nghìn sinh linh trải qua một cuộc đời yên ắng tại trung tâm của đất nước . Nơi đây chính là vành đai câm lặng đã bị lãng quên từ lâu bởi chính cư dân của thành phố hiện đại, xa hoa này .

Đã có một thời những cỗ quan tài kia là nơi được nhiều người mơ ước được sống trong đó, một nơi mà chỉ những gia đình giàu có sinh sống với nhau . Cái thiên đường mơ ước tưởng không thể chạm tay đến trong giấc mơ của nhiều người thoáng chốc đã biến mất . Điều gì đã xảy đến với dãy phố này vào cái thời quá khứ xa xôi kia ? Nguyên nhân gì khiến mọi người rời bỏ thiên đường của mình ? Một câu hỏi không ai có thể trả lời được bởi sự việc đã diễn ra quá lâu rồi, lâu đến mức những nhân chứng đều không còn tồn tại nữa . Hiện tại, con đường mơ ước xưa kia đã thay đổi hoàn toàn, nó khoác lên mình sự bí ẩn và ma quái đầy khó chịu khiến cho chẳng có bất cứ một ai dám sinh sống tại nơi đây . Dân số của khu phố này chỉ có một người đàn ông, người chẳng dễ hoảng sợ bởi bất cứ điều gì, Varuly đã chọn một căn nhà nhỏ nhưng chưa hề xuống cấp để tiết kiệm chi phí thuê phòng đắt đỏ tại thành phố sương mù này .

Tiếng gót giầy vang giữa không gian tạo nên một âm thanh ma quái đập thẳng vào thính giác người nghe, cứ như thể khu phố điêu tàn đang thoi thóp cựa mình theo từng bước chân của Varuly . Các bóng đèn dầu vốn soi sáng con đường nay đã bể nát đi phần lớn, những người được thuê châm dầu đã lười biếng bỏ quên khu phố chết này khỏi lịch làm việc của mình . Bóng tối ngự trị nơi đây lại chẳng thể đặt tay lên Varuly, con người này lạnh lẽo hơn cả một tảng băng vĩnh cửu, chưa bao giờ có bất cứ thứ gì hù dọa được anh ta . Căn nhà bỏ hoang được Varuly cư ngụ bề ngoài ghê gợn như những hàng xóm của nó . Các miếng gỗ ken két kêu vang lên trong hư không mỗi khi căn nhà chở nhẹ mình trong đêm, mặc cho sự bất tiện đó thì những thứ khác đều ổn cả . Varuly đã tốn thời gian dọn dẹp khiến cho mấy căn phòng của mình sạch sẽ hệt như bao phòng trọ khác trong thành phố, có khi còn sạch hơn ấy chứ . Đồ vật bên trong chỉ bao gồm chiếc giường nhỏ cùng bàn làm việc là tủ quần áo, tối đơn giản đến mức như một chỗ trú tạm chứ chẳng phải nơi ta dự định sẽ ở lại rất nhiều năm trong đời mình ở đây . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC