Gặp hươu - Hậu truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này quả nhiên không có ma.

Gió nhẹ nhàng thổi lên mang theo từng đợt mưa tuyết bay lất phất, phủ xuống không gian một màu trắng nhạt nhòa. Tôi đứng lặng người trước ngôi mộ nhỏ, mắt dán chặt lên một gương mặt mà vào mấy tháng trước, bản thân đã từng nghĩ là rất thân quen. Doãn Kha. Bên trong di ảnh, người nọ đang mỉm cười, hoa lê nở nhẹ.

Nếu như ngẫm lại thì, tôi và Doãn Kha hoàn toàn không quen biết nhau, mấy tháng vừa rồi người làm bạn với tôi là Ô Đồng, vậy mà tôi vẫn không có cách nào ngăn khóe mắt mình ngừng nóng lên được. Tôi lau nước mắt vài lần, cuối cùng mới giữ được cho giọng nói bình tĩnh lại.

"Chào cậu, Doãn Kha."

.

.

.

Tôi đã từng nghĩ sẽ nói cho Ô Đồng biết sự thật, nhưng rồi tôi lại sợ, nếu như kéo Ô Đồng ra khỏi cơn ảo mộng, đối diện với một thực tại không còn Doãn Kha, cậu ấy sẽ phải tiếp tục sống như thế nào?

Ngày Ô Đồng kéo hành lý quyết định sang Mỹ, tôi thấy cậu ta cười, đôi mắt hoa đào sáng ngời một niềm tin lớn đến nỗi, đến chính bản thân tôi cũng bị cậu thuyết phục. Nếu sự thật không mang đến gì khác ngoài đau khổ, vậy cậu ấy còn cần biết sự thật để làm gì?

Sau khi tiễn Ô Đồng lên máy bay tôi lái xe trở về nhà, chuyện mấy tháng qua có lẽ cả đời này tôi cũng không thể nào quên được. Tôi dừng xe lại bên đường trầm tư, tâm trạng mỗi lúc càng nặng nề, cứ như thể có một việc gì đó mãi mãi dang dở, đến hết cả cuộc đời này tôi cũng không thể nào hoàn thành được vậy. Không hiểu vì sao tôi lại gọi cho cô bạn đã gặp vào ngày họp lớp đó.

"Alo. Chào cậu, tôi là Ban Tiểu Tùng."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, có lẽ đang cố nhớ lại tôi là ai.

"Là người đã bỏ về giữa chừng đó sao?"

"Haha. Thành thật xin lỗi cậu về chuyện đó." Tôi dùng giọng nói thành khẩn nhất của mình "Có thể cho tôi hỏi vài chuyện được không?"

"Về Doãn Kha sao?"

"Đúng. Cậu có biết hiện tại gia đình cậu ấy ở đâu không?"

"Rất nhiều năm trôi qua rồi, từ ngày cậu ấy mất, cha mẹ cậu ấy liền chuyển đi nơi khác, từ đó không còn tin tức gì cả."

"Vậy còn... mộ của Doãn Kha?"

"Không có. Thời gian đó tôi có nghe được tin đồn rằng cha mẹ cậu ấy đã hỏa táng, và mang tro cốt của cậu ấy đi theo mình."

"Không còn gì trên đời này có mối liên hệ với Doãn Kha nữa sao?"

"Tại sao cậu lại muốn tìm hiểu những chuyện đó? Nhất là về một người đã mất từ lâu rồi. Cậu thật lạ..."

Tôi cười khan một tiếng, cũng tự nhận thấy bản thân thật vô vọng. Ô Đồng Doãn Kha – một gốc ngô đồng, những chữ này cứ xoay vần hiện lên trong đầu, tôi vừa muốn cười, cũng vừa muốn khóc.

"Được rồi. Cám ơn cậu."

.

.

.

Một tuần sau đó tôi không cười nỗi một lần, cảm tưởng như tất cả niềm vui trên thế giới này đều bị tước đoạt ra khỏi người mình vậy. Thiên Vũ Văn mang rượu đến nhà tôi, cậu ta không chọc cho tôi vui được vậy nên chuyển hướng sang đòi làm bạn rượu.

"Ban Tiểu Tùng, thất tình là thời kỳ cái cũ đã đi mà cái mới chưa tới thôi, chẳng có gì to tát cả, không chết được đâu!"

Tôi lắc đầu bất mãn, coi khinh chính thằng bạn thân của mình, cậu ta từ trên xuống dưới chỉ có nhiệt tình, sử dụng não thì hoàn toàn không. Giá mà chuyện chỉ đơn giản như thất tình, tôi cũng không phải đau lòng, day dứt mãi như thế này.

"Thiên Vũ Văn, cậu nói xem trên đời này có ma không?"

Cậu ta dừng động tác uống lại giữa chừng, nhìn tôi chằm chằm. Có lẽ vì bộ dạng nghiêm túc bất thường của tôi, thái độ của cậu cũng trở nên nghiêm chỉnh theo.

"Tôi không biết, nhưng theo lời người lớn thì hình như là có."

Tôi gật gù, đặt ly rượu xuống bàn.

"Có cách nào có thể gặp được ma không?"

Thiên Vũ Văn phun hết rượu ra ngoài, ho sặc sụa, ánh mắt nhìn tôi ánh lên sự sợ hãi rõ ràng.

"Ban Tiểu Tùng, dạo gần đây cậu bị gì vậy? Cậu điên rồi sao?"

Tôi cười không chút vui vẻ, quả thật tôi không có cách nào dứt được hình ảnh của hai người nọ ra khỏi đầu mình, nếu như không tìm được cách nào giải quyết triệt để sự dày vò này, có lẽ sớm muộn gì tôi cũng phát điên thật thôi.

"Tớ muốn cứu một người bạn của mình, nhưng tớ không có cách nào cứu được."

Hình ảnh hai người thiếu niên đang nắm tay nhau mơ hồ hiện ra trước mắt tôi.

"Trên đời này chỉ có một người duy nhất có thể cứu được cậu ta thôi..."

Tôi nghe giọng mình nghẹn lại giữa chừng.

"... Nhưng người đó lại không còn nữa rồi."

Thiên Vũ Văn sửng sốt tiến đến ôm lấy tôi, xoa xoa lưng tôi vụng về an ủi. Cậu ta nói lắp cái gì đó mà "Đừng khóc! Đừng khóc! Tiểu Tùng!" nhưng tôi không còn đủ sức để nghe nữa.

.

.

.

Sau hai tuần, cuối cùng Ô Đồng đã chịu trả lời thư điện tử của tôi. Vẫn như cũ, xem bản thân mình là Doãn Kha.

[Chào cậu Tiểu Tùng,

Hai tuần này thật bận rộn, tôi phải chạy khắp nơi để hỏi thăm địa chỉ mới của Ô Đồng. Cả gia đình của cậu ta, lẫn người vợ Hình tiểu thư kia, đều đã dọn đi nơi khác được tám năm rồi. Nhưng vẫn còn may, ngày hôm qua tôi tình cờ gặp được một vị khách năm xưa từng tham dự đám cưới của Ô Đồng. Ông ấy nhận lầm tôi là Ô Đồng, còn nói rằng cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì ông ấy vẫn mãi mãi không thể quên buổi lễ cưới ngày hôm đó.

Ngày hôm đó nhà thờ đã bị cháy. Cô dâu bị bỏng nặng còn chú rể thì mất tích mãi mãi.

Cậu nói xem Tiểu Tùng, tôi nên đón nhận thông tin này một cách vui vẻ hay đau buồn đây?]

Tôi lặng im giữa biển người đông đúc trên tàu điện, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài đang vùn vụt lướt qua.

Tôi không biết, Ô Đồng.

.

.

.

Sau lần uống rượu cùng với tôi, tối ngày hôm sau Thiên Vũ Văn đến nhà và nhét vào tay tôi một mẩu giấy nhỏ. Cậu ta nói đó là địa chỉ nhà của Doãn Kha. Tôi vừa cảm động, cũng vừa chua xót.

"Nơi đó không còn ai ở nữa, từ sau khi cậu ấy mất, cả gia đình họ đã chuyển đi nơi khác rồi."

Thiên Vũ Văn nghiêm túc nhìn tôi, từng chữ từng chữ như giáng vào nhận thức của tôi.

"Nếu là tôi, thì trước lúc ra đi, tôi nhất định sẽ để lại một lá thư cho người tôi yêu... Tiểu Tùng, tôi tin rằng Doãn Kha cũng sẽ làm như vậy với Ô Đồng."

.

.

.

Bước xuống tàu điện, một đợt gió đông lạnh lẽo táp vào tôi như gửi lời chào người quen cũ. Trùng Khánh - cả thời niên thiếu của tôi, Ô Đồng, Doãn Kha - đều trải qua tại nơi này. Dòng suy nghĩ của tôi đang được thả trôi về những hồi tưởng tươi đẹp ngày trẻ thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tôi về lại với thực tại. Một email mới, của Ô Đồng.

[Tiểu Tùng, tám năm rồi, tại sao cậu ấy không trở về tìm tôi?]

Tôi kéo mũ trùm áo khoác lên che đầu, rồi bước đi từng bước kiên định tiến về phía trước.

[Nếu gặp được Ô Đồng, tôi sẽ hỏi giúp cậu.]

.

.

.

Mặt trời vừa lặn cũng là lúc tôi tìm thấy nhà của Doãn Kha. Một căn nhà bị bỏ hoang. Màu sơn tường đã bị thời gian bào mòn, để lại những vệt loang lổ, cửa sổ bằng kính bể đã lâu bị gió thổi vào khẽ đung đưa qua lại, tạo ra thứ âm thanh vừa đáng sợ vừa não nề. Và rồi tôi nghe thấy một giọng nói, một sự thôi thúc bảo tôi hãy bước vào.

Tôi không nhớ bản thân bổng nhiên trở nên cam đảm như thế từ bao giờ, hay có lẽ vì đây là nhà của Doãn Kha nên tôi không sợ, chỉ biết khi đặt chân vào căn nhà kia, những lời kể chuyện ngày xưa của Ô Đồng chợt vang lên bên tai như đưa đường dẫn lối.

"Phòng tôi là phòng đầu tiên trên lầu, những lúc cha mẹ đi vắng, Ô Đồng thường sang nhà tôi và ngủ lại."

Tôi chạy một mạch lên lầu, dùng đèn pin từ điện thoại để chiếu sáng, rất nhiều hình ảnh không rõ nét lướt qua tầm nhìn của tôi, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn và tôi cảm nhận được nỗi sợ đang dần hình thành. Tất cả đồ đạc trong phòng Doãn Kha đều bị quăng đi tứ hướng, phần lớn là nằm rải rác dưới sàn, toàn bộ tủ bàn ghế đều bị ngã đổ. Mạng nhện giăng đầy trần nhà và khung cửa sổ bị vỡ kính liên tục để gió lọt vào, thổi chiếc rèm cửa bay phần phật. Những căn nhà hoang thường là đối tượng hoàn hảo cho bọn trộm cắp, và có lẽ nhà của Doãn Kha cũng không là ngoại lệ. Nếu quả thật Doãn Kha có để lại cho Ô Đồng một lá thư, thì với tình hình hiện tại, tôi gần như không thể tìm ra được.

Một cơn gió lớn từ đâu nổi lên cuốn phăng chiếc rèm cửa bung ra và phủ lên người tôi, tôi giật mình đánh rơi điện thoại và đèn pin bị tắt theo, bóng tối dày đặc nuốt trọn lấy tôi. Cổ họng tôi như bị một lực vô hình siết lại, không thể thở được. Tôi liều mạng giãy giụa, la hét, mất hết một lúc mới thoát khỏi tầm bao phủ của tấm rèm, can đảm của tôi cũng theo đó mà bị rút cạn. Tôi tuyệt vọng tìm kiếm chiếc điện thoại trong bóng tối, nhưng chỉ bắt được một trái banh nhỏ nằm lăn lóc dưới sàn. Khung cửa sổ bị gió thổi đập mạnh vào tường, sau đó bật trở lại những tiếng rền rĩ lạnh gáy, giống như ai đó đang nói, một cách giận dữ.

"Cút khỏi đây!"

Và tôi đã liều mạng bỏ chạy.

.

.

.

Tôi ngồi trong một quán rượu đông người, bản thân cũng đã uống cạn một ly rượu mạnh để xốc lại tinh thần nhưng nhịp tim vẫn chưa chịu ổn định. Đôi tay tôi vẫn còn run rẩy và không biết bằng cách nào tôi đã cầm trái bóng chày trong phòng Doãn Kha ra đến đây. Lúc người chủ quán rượu hỏi tôi tại sao lại cầm theo thứ rách nát đó vào quán của ông ta, tôi mới nhận ra hành động của mình.

"Kỷ vật của một người bạn cũ."

Tôi đã trả lời như vậy.

Sau khi uống thêm hai ly rượu mạnh nữa, tầm nhìn của tôi bắt đầu chao đảo, tôi móc túi áo khoác tìm điện thoại gọi taxi về khách sạn nhưng sực nhớ ra đã làm rơi ở nhà Doãn Kha rồi. Tôi nhìn lại thứ mình đã cầm về kia, bắt đầu săm soi, cố tìm kiếm một giá trị nào đó nơi nó để chuyến đi ngày hôm nay của tôi không hoàn toàn là vô ích. Lớp da bên ngoài trái bóng theo năm tháng đã cũ kỹ bong tróc, màu trắng ban đầu giờ chuyển hẳn sang màu nâu đen vì dơ. Tôi thấm một chút rượu vào khăn tay rồi bắt đầu lau xung quanh, cuối cùng phát hiện được một vết cắt nhỏ trên thân bóng, đã dán lại bằng keo. Tim tôi bắt đầu dội ầm ĩ trong lồng ngực, tôi gần như nín thở khi lấy được từ bên trong trái bóng ra một mẩu giấy cuộn tròn.

Là thư của Doãn Kha.

.

.

.

Trở về Bắc Kinh, việc đầu tiên tôi làm là mở laptop lên, nhưng tôi lại do dự. Tôi muốn gửi email cho Ô Đồng, muốn nói cho cậu ta biết về lá thư của Doãn Kha. Tôi gõ xuống vài dòng rồi lại xóa đi, tôi sợ. Biết về lá thư kia cũng đồng nghĩa với việc Ô Đồng sẽ phải đối diện với toàn bộ sự thật, điều mà tôi biết chắc, cả tôi và Ô Đồng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc đó. Vậy nên, tôi thay bằng một email hỏi thăm khác.

[Doãn Kha,

Tình hình tìm kiếm Ô Đồng như thế nào rồi, có tiến triển gì không? Gần đây cậu vẫn nhận được thư của cậu ta chứ?

Trên bìa thư không có ghi địa chỉ người gửi sao?]

Vài ngày sau Ô Đồng mới trả lời thư điện tử của tôi. Trong email mới còn đính kèm thêm một tệp hình ảnh.

[Có ghi, nhưng tôi không hiểu nó có nghĩa là gì cả.]

Tôi mở tệp đính kèm lên, đó là 1 ảnh chụp bìa thư của Ô Đồng, phần địa chỉ người gửi chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ và số đơn giản.

BK-MP-4920

Tôi suy nghĩ nửa ngày cũng không đoán ra được. Ngón tay nặng nề gõ lên bàn phím vài dòng trả lời.

[Để tôi tìm hiểu thêm xem sao, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe.]

.

.

.

Một tháng lặng lẽ trôi qua, tôi và Ô Đồng vẫn vô vọng trong việc tìm hiểu ý nghĩa của dòng địa chỉ kia. Tất cả những gì, những người có liên quan đến Doãn Kha và Ô Đồng tôi đều đã điều tra và tìm hiểu. Càng biết nhiều, tôi càng thấy chua xót. Còn nhớ hôm đó tôi và Ô Đồng ngồi nói vu vơ với nhau về viễn cảnh tương lai đã vẽ lên lúc còn niên thiếu.

"Hồi đi học tôi còn muốn sau này vẫn tiếp tục đánh bóng chày rồi thi đấu, tranh thủ giành một chức quán quân toàn quốc cơ. Đúng là tuổi còn trẻ, vốn dĩ không hề biết hiện thực tàn khốc cỡ nào."

"Lúc đó bọn tôi cũng nghĩ như vậy."

Thật ra hiện thực tàn khốc của tôi, nếu đem so sánh với họ, thì chẳng khác nào muối bỏ bể. Ít ra hiện tại tôi vẫn còn Thiên Vũ Văn, tôi vẫn có gia đình, có nhà để trở về. Tôi vẫn có thể chơi bóng chày, mỗi cuối tuần cùng Thiên Vũ Văn chạy ra sân bóng huấn luyện cho tụi nhóc trong khu phố. Hay chí ít là cùng cậu ta thức thâu đêm xem các giải đấu lớn trên tivi. Tôi vẫn còn nhiều điều có ý nghĩa với mình tồn tại. Còn Ô Đồng, cậu ta không có gì cả. Doãn Kha cũng không. Nói cách khác, thế giới rộng lớn này vốn đã không còn có ý nghĩa gì đối với Ô Đồng từ tám năm trước rồi. Tôi vuốt phẳng lá thư của Doãn Kha rồi cất thật cẩn thận vào ngăn tủ của mình, tôi không đọc nó, tôi cũng hi vọng Ô Đồng không đọc nó.

[Tiểu Tùng,

Hôm nay tôi đã gặp được Hình tiểu thư, cô ấy làm sơ tại một nhà thờ ở New York. Cô ấy nhận lầm tôi là Ô Đồng, nên đã tát tôi hai cái. Cô ấy nói rằng rất vui, rất vui vì cuối cùng cũng biết được rằng, những năm qua Ô Đồng sống không hạnh phúc một chút nào cả.]

Đó là email duy nhất tôi nhận được từ Ô Đồng trong hơn 1 tháng qua, dù Hình tiểu thư rất hận Ô Đồng, nhưng cô ấy vẫn không nỡ vạch trần sự thật, cô ấy vẫn chừa cho cậu ta một hi vọng để tiếp tục sống. Tôi bắt đầu cảm khái thế giới này, tại sao có quá nhiều người phải gánh chịu nỗi đau lớn đến thế?

.

.

.

Hôm nay Thiên Vũ Văn lại mang rượu chạy sang nhà tôi. Giọng cậu ta trầm đặc và hốc mắt đỏ hoe, nhưng suốt cả ngày hôm đó cậu ta không khóc một lần nào. Từ lúc Thiên Vũ Văn mới sinh ra, cậu ta có một người Dì luôn ở bên cạnh chăm sóc, bởi vì cha mẹ mình rất bận rộn, người Dì đó đối với cậu ấy mà nói mới là gia đình thật sự. Nhưng tuổi già không chừa cho một ai, đến lúc thì phải ra đi. Dì ấy đã nghỉ làm từ mấy năm trước và về quê ở, vậy nên khi cậu ấy nhận được tin, cũng chỉ là từ một cuộc gọi đơn giản.

Tôi ngồi trầm mặc trên ghế sô-fa, lặng lẽ nhìn cậu ta uống gần hết cả chai rượu.

"Khi nào thì chôn cất? Tớ đi với cậu."

Cậu ta lắc đầu, khàn khàn nói: "Xong hết rồi. Tôi vừa từ đó trở về."

Lòng tôi trở nên nặng trĩu, tôi đặt một tay lên vai cậu ta rồi siết lại, ngoài cái cách an ủi cũ rích này, quả thật tôi chẳng biết nên làm gì nữa.

Sau đó tôi cũng tham gia uống cùng cậu ta, uống rất nhiều. Đến lúc chẳng người nào nhấc nỗi tay chân nữa chúng tôi mới dừng lại. Khoảng thời gian im lặng xuất hiện đột ngột kia làm tôi tưởng rằng Thiên Vũ Văn đã ngủ rồi, nhưng sau đó cậu ấy lại cất lên tiếng nói, nghiêm túc và tỉnh táo hơn bao giờ hết.

"Cậu biết không Tiểu Tùng, thật ra cái chết không đáng sợ. Nỗi đau để lại cho những người phải sống tiếp mới là điều đáng sợ."

Tôi im lặng một lúc rồi đáp, "Nhưng rồi chúng ta sẽ phải vượt qua, đó là quy luật của cuộc sống."

Thiên Vũ Văn gật đầu, tán thành: "Nhưng nếu cậu sống một cuộc sống còn đau khổ hơn cái chết thì sao?"

"Cậu đang nói Ô Đồng sao?"

"Phải." Cậu ta ngồi dậy dựa lên ghế sô-fa: "Nhận thức của Ô Đồng dù khi là chính mình hay khi là Doãn Kha đi chăng nữa thì linh hồn của cậu ta vẫn bị khuyết, không bao giờ tròn vẹn cũng không thể được lấp đầy. Mỗi ngày cậu ấy đều sẽ bị nỗi nhớ, sự cô đơn dày vò và gặm nhấm từng chút một. Tiểu Tùng, tớ không nghĩ cuộc sống bây giờ của cậu ấy so với cái chết, bên nào mới đau đớn hơn đâu."

Tôi thở mạnh hơn: "Nhưng nếu biết được sự thật, làm sao cậu ấy vượt qua được?"

"Có lẽ vì Doãn Kha... có lẽ đó là tâm nguyện của Doãn Kha thì sao?"

.

.

.

Vào một ngày mùa đông tuyết rơi nhiều nhất, tôi nhấc điện thoại lên gọi cho Ô Đồng, cuối cùng cũng đến lúc phải hạ màn rồi. Tôi nắm chặt lá thư trong tay, hi vọng bản thân có thể nói được một câu hoàn chỉnh mà không bị vỡ òa vào phút cuối.

"Tiểu Tùng?"

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Tôi tìm được cậu ấy rồi."

"...."

"Cậu về nước đi, tôi dẫn cậu đi tìm cậu ấy."


Cúp máy. Tôi biết rất nhanh sau đó Ô Đồng sẽ trở về, có lẽ là một ngày, cũng có thể là vài tiếng.

Một đợt mưa tuyết được gió thổi lên bay lất phất trong không gian, tôi đưa tay phủi đi lớp tuyết dày bám trên ngôi một nhỏ, trong di ảnh dần dần hiện ra một gương mặt thiếu niên anh tuấn, đang mỉm cười nhẹ. Thiên Vũ Văn nói rằng Dì cậu ta được chôn ở Tứ Xuyên, Mộ phần số 3621, sau đó tôi chậm chạp hiểu ra, dòng địa chỉ kia rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

"Chào cậu, Doãn Kha."

.

.

.

Ô Đồng và tôi đã đánh nhau một trận long trời lở đất, cậu ta nói tôi lừa gạt cậu ta, cậu ta không thừa nhận bất kì sự thật nào tôi nói ra. Chuyện cậu ta không phải Doãn Kha, chuyện lá thư của Doãn Kha và chuyện Doãn Kha đã chết.

"Nhưng tôi là Doãn Kha!" Ô Đồng đấm mạnh vào mặt tôi "Làm sao tôi có thể chết rồi trong khi tôi vẫn đang đứng ở đây hả!"

Thật ra cả tôi và cậu ta đều biết sự thật, chỉ có điều cậu ta lựa chọn cách bảo vệ bản thân hoàn hảo đến mức nó trở thành một nhân cách khác của cậu ta mà đến chính bản thân cậu cũng không nhận ra điều đó.

Nhổ một ngụm máu ra khỏi miệng, tôi đấm lại cậu ta.

"Cậu không tin lời tôi thì hãy nhìn vào gương đi! Gở nón và khẩu trang ra rồi tự mình đối diện với sự thật đi!"

Ô Đồng bị đấm ngã vào tường thì ngồi bất động tại chỗ, không chắc cậu ta có đang nghe không tôi vẫn nói tiếp.

"Hình tiểu thư rồi Ông lão khách mời đó, vì sao tất cả mọi người đều nhận lầm cậu là Ô Đồng. Bởi vì cậu chính là Ô Đồng!"

"Còn nữa!" Tôi ném lá thư của Doãn Kha về phía Ô Đồng "Nếu cậu vẫn mãi ru ngủ ý thức của mình là Doãn Kha, thì những lời Doãn Kha thật gửi cho cậu trong lá thư kia, cậu vĩnh viễn không thể cảm nhận được hết ý nghĩa!"

Ô Đồng gục đầu trên đầu gối, hai tay đưa lên vò nát mái tóc của mình.

"Cậu hỏi tôi BK-MP-4920 có nghĩa gì đúng không?"

Một dòng ấm nóng chảy dài xuống má tôi, Ô Đồng từ từ ngẩng mặt lên, ánh nhìn vô định, giọng nói cậu ta nhẹ hẫng lan trải khắp không gian.

"Là Bắc Kinh. Mộ Phần. Số 4920."

.

.

.

Tớ nhớ cậu, cậu đang làm gì vậy, cậu đang ở đâu, tại sao không tới tìm tớ?

Doãn Kha. Trả lời tớ đi.

Doãn Kha.

Tớ muốn gặp cậu, tớ muốn nhìn thấy cậu.

Tớ ghét phải nhìn bản thân mình trong gương Doãn Kha, trông tớ rất cô độc.

Nói với tớ một câu đi Doãn Kha, tớ nhớ cậu đến sắp phát điên rồi.

.

.

.

Ô Đồng,

Tớ đã viết cho cậu rất nhiều lá thư nhưng đều bị cha mẹ xé đi rồi. Phẫn nộ và buồn tủi của tớ, cả sự hi vọng của tớ đối với cậu nữa, đều bị họ hủy bỏ tất cả rồi. Tớ bây giờ, chỉ còn lại tình yêu dành cho cậu thôi.


Cậu còn nhớ tớ không Ô Đồng?


Thỉnh thoảng tớ vẫn nhìn thấy cậu đang đứng trước mặt tớ và nở một nụ cười. Tớ vội vã chạy đến ôm lấy cậu rồi chợt nhận ra phía đối diện chỉ có một bức tường trắng xóa, còn đầu tớ thì chảy máu thật nhiều.

Mọi người bắt đầu cho rằng tớ bị điên. 

Ô Đồng, tớ hi vọng cậu sống tốt hơn tớ bây giờ.


Cũng sắp đến ngày cậu kết hôn rồi nhỉ?

Cậu có đang hạnh phúc không Ô Đồng?

Tớ mong là có.

.

.

.

Ô Đồng vùi mặt mình lên lớp tuyết dày đang phủ trên mộ phần của Doãn Kha, giọng nói như van lơn một phép màu kì diệu nào đó hãy xuất hiện.

"Không, tớ không hạnh phúc Doãn Kha."

"Tớ đau."

.

.

.

Thời gian trôi đi rất nhanh, cứ như thể ngày hôm trước tôi còn đứng đằng sau trông thấy Ô Đồng khóc bên cạnh mộ của Doãn Kha, thì hiện tại, đã được ba năm kể từ ngày đó. Ba năm, tôi và Ô Đồng đã trở thành bạn thân của nhau, hoặc ít ra là tôi tự phong cho mình vị trí đó. Cậu ta hầu như không cười, cũng chẳng nói chuyện gì nhiều, nhưng ít ra cậu ta vẫn tiếp tục sống. Cuối tuần tôi và Thiên Vũ Văn sẽ đem cậu ấy ra sân bóng, cùng nhau chơi bóng chày, có những lúc hiếm hoi, cậu ấy sẽ mỉm cười. Bóng chày từng là lời hứa tương lai của Doãn Kha và Ô Đồng, là điều quan trọng thứ hai chỉ sau Doãn Kha đối với cậu ấy, vậy nên sau nhiều năm, tìm lại được cảm giác lúc ném

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net