Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường trở về, trong lòng tôi mường tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi gặp mặt Lục Phong, ngay cả lời giải thích rõ ràng cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng thực tế gặp mặt lại hoàn toàn khác biệt.

Hắn không gọi tôi đến quán rượu hay phòng trà gì mà là ban đêm đột nhiên gọi tôi đến khu phụ cận X tìm xe của hắn.

Đã nửa năm không đến khu X, trên đường đi có rất nhiều điểm mới mẻ, khiến cho tôi thiếu chút nữa lạc đường. Nhưng xe đen của Lục Phong ở khu trường học này, một cái tôi liền nhận ra đây chính là Lục Phong.

Hắn không giống như trên mạng hay báo chí hay nói là lớn lên đã sắc bén đến mức có thể dùng tóc gáy giết người mà trên thực tế trông vô cùng mệt mỏi, thậm chí có chút tiều tụy.

Một bên cửa kính xe của hắn hạ xuống, trán hắn tựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt ngủ.

Tôi từ cửa sổ nhìn hắn một chút, hắn đã đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh như băng tuyết quét tới. Tôi nắm chặt quả đấm, sau lưng ra một mảnh mồ hôi.

Tôi tuyệt không sợ hắn, dù hắn là người khắp nơi bị hình dung như một kẻ ác ma hoa thấy hoa tàn. Tôi gặp hắn thậm chí liền cảm thấy tựa hồ đã gặp ở nơi nào.

Hắn mở cửa xe, bảo tôi ngồi ở ghế phó lái sau đó cẩn thận quan sát tôi, hồi lâu nói: "Cậu là Tiểu Lạc."

Tôi thẳng sống lưng: "Đúng, ông tìm tôi?"

"Cậu đã lớn như thế này rồi." Hắn chỉ gõ nhẹ nhẹ trên tay lái.

"..."

"Khi nào cậu tới nơi?"

"Ngày hôm qua."

"Cậu mấy ngày nay..." Hắn dừng một chút.

"Tôi rất khỏe" tôi cắn chặt đôi môi, lúc này nói những lời khách sáo như thế làm cho chúng tôi giống như người thân thích vậy.

"Ông rốt cuộc muốn gì? Nếu là cổ phần của Kha gia, tôi sẽ nhượng cho ông. Nhưng ông không được phép tìm Tạ gia gây phiền toái nữa." Tôi cuối cùng không nhịn được, toàn bộ đường đi nghĩ tới nghĩ lui tổng kết lại cũng chỉ là một câu nói như thế.

Ông muốn cái gì tôi cũng cho ông, nhưng không được tổn thương Thư Niệm nữa.

"Hả?" Hắn nhướn mày, gương mặt phảng phất nét kinh hãi, quan sát tôi trên dưới.

Tôi cũng nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.

"..."

"..."

"Kha Lạc, ta sắp 50 tuổi." Hắn đột nhiên trầm giọng xuống. Hắn nhìn ngoài cửa số, ngón tay vẫn gõ gõ trên tay lái. Lại an tĩnh một hồi lâu.

Tôi nắm chặt bàn tay, chẳng lẽ còn muốn tôi đem cổ phần của Kha gia gói quà thắt nơ bướm tặng ông chúc thọ?

"Ta cả đời đều ở đây chạy trốn. Bỏ lỡ rất nhiều chuyện, cũng làm sai rất nhiều chuyện." Hắn sờ sờ mặt "Ta biết cậu đã lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Sau tới liền phá lệ chiếu cố."

"..." Cho nên?

"Có một số việc liền giao cho người dưới làm, bọn họ hiểu sai ý, làm sai cũng không chừng."

Tôi nhướn mày nhìn, hắn cũng vừa lúc nhìn sang, ánh mắt phức tạp. Tôi cư nhiên không có cách nào phản bác hắn, hắn nói mỗi câu mỗi lời đều giống như thiên kinh địa nghĩa. Bị người đàn ông này nhìn chòng chọc khiến tôi cảm thấy mình giống như mồi vào miệng ếch, chẳng thể cử động. Lục Phong quả nhiên không đơn giản.

Hắn tựa hồ mệt chết đi, xoa trán "Tiểu Lạc, cậu nếu về đây rồi cũng đừng lại LA nữa. Ngày mai tới công ty làm đi."

"Kia Tạ gia..."

"À" hắn khóe miệng cười cười "Được" Tựa hồ một chữ cũng không muốn nói thêm.

Ra khỏi xe đã có người đến đón, gọi tôi "Tiểu thiếu gia". Mở cửa xe đưa tôi trở về quán rượu.

Lên xe, nói chuyện với thủ hạ mặc thường phục. Tôi quay đầu sang đã thấy Lục Phong từ trên xe bước xuống đứng trước cửa xe. Bộ dáng ấy như đang đợi ai đó, từ xa nhìn đến, một chút mệt mỏi trên người hắn cũng không thấy mà thậm chí còn thấy một bộ dạng rất phấn chấn.

Xe lái đến khúc cua, ven đường có mở tiệm sách của một thương nhân thua lỗ.

Tôi quay đầu lại, có chút buồn, chuẩn bị đầy đủ thông suốt phản kích mà ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có. Lục Phong quả thật là một nhân vật đáng nể.

Song, không biết tại sao tôi chẳng ghét hắn chút nào. Sáng sớm ngày thứ Hai có người tới quán rượu đưa cho tôi tây trang và tất, chuẩn bị cực kỳ cẩn thận. Rồi đưa tôi đến công ty của Lục Phong, cung kính dẫn tới phòng làm việc, đem đến một ly café rồi rời đi.

Lục Phong không đến. Phòng làm việc ở tầng cao nhất, cửa sổ sát đất, một dãy tường toàn là sách. Không hiểu tại sao tôi bỗng nhiên nhớ đến phòng làm việc của Lý Mạc Diên ở LA, cũng là cửa sổ sát đất, khi tôi đem tôm giáo xíu mại đi làm bữa trưa cho anh.

Có lẽ trên thế giới, từ cửa sổ tầng cao nhất nhìn ra cảnh sắc đều giống nhau, tôi vô tình so sánh thành T với LA, tôi bây giờ cũng với một Kha LẠc ngốc nghếch mê mang liều mạng trốn tránh cũng không còn là một người nữa.

Trong lòng tôi chỉ có Thư Niệm, Thư Niệm vĩnh viễn là tốt nhất, tôi cam tâm tình nguyện cho anh mọi thứ.

Lục phong đi vào, phía sau là một nhóm người. Khí khái của đại boss quả là khác biệt. Hắn dừng lại trước mặt tôi, quan sát một lát rồi nói "Tiểu Lạc cháu mặc vậy rất tốt."

Không biết tại sao tôi có chút cao hứng "Buổi sáng tốt lành"

"Chú Lục" hắn vỗ vỗ bả vai tôi "Gọi chú là chú Lục."

"Dạ." Tôi yên lặng theo sau chú Lục vào phòng họp, ngồi bên cạnh chú.

Bàn dài đã có rất đông người, trong đó có mấy người quen mắt, thì ra là người của Kha thị. Bọn họ thấy tôi lập tức bắt đầu nói chuyện, tôi cố ý lộ hàm răng cười cười, ngồi thẳng hơn một chút.

Lục Phong ho nhẹ một tiếng, nói "Đây là Kha Lạc, đổng sự trưởng của Kha thị. Cậu ấy vừa trở về từ Mỹ, bây giờ làm ở Lục thị, phụ trách sửa sang xí nghiệp của Kha thị, rồi hợp nhất với Lục thị."

Người ngồi phía dưới sắc mặt có vàng có hồng, còn có người từ trắng sang xanh rồi tím đen lại. Tôi nhịn không được lại đối với bọn họ cười một cái để lộ ra hàm răng.

Lục Phong gõ xuống bàn "Cứ như vậy, từ hôm nay trở đi nếu có công chuyện cần ta quyết định, trước cứ đưa cho Tiểu Lạc."

Trong phòng làm việc bắt đầu có những trận rì rầm xôn xao, Lục Phong nhướn mày quét một vòng: "Ai có dị nghị?"

Thì ra đây chính là thứ người ta gọi là "ánh mắt như điện". Lục Phong rũ xuống ánh mắt xem văn kiện trước mặt "Không có thì bắt đầu hội nghị thường kỳ, Tiểu Lạc, cháu cùng Trương Bí thư cùng nhau ghi chép."

Không biết có phải vì Lục Phong khí thế mạnh mẽ ảnh hưởng hay không mà tôi tinh thần phấn chấn, sau cùng Trương bí thư dẫn tới quan sát các ngành của công ty cũng vô cùng thuận lợi.

Tôi vậy là ở Lục thị làm. Thật ra với tôi đi nơi nào cũng thế, nhưng để Thư Niệm không còn rắc rối phiền phức gì nữa, tôi sẽ thật cố gắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net