Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trí nhớ về tuổi thơ tôi là góc xám xịt dưới bệ cửa sổ và bàn làm việc của viện trưởng Viện phúc lợi Hồng Tinh. Khi ấy, tôi bám tay vào bệ cửa, chân kiễng lên nhìn ra ngoài cửa: Các bạn tôi đang xếp thành một hàng, cùng những khách nhân mang trang phục, quần áo đắt tiền hết sức trao đổi. Sau đó có người được nhận nuôi. Trẻ mồ côi trong Viện phúc lợi Hồng Tinh được nhận nuôi không ít, nhưng hầu hết đều là những đứa trẻ mới vào Viện. Bọn họ luôn nói với tôi rằng: Đứa trẻ nào lớn lên khỏe mạnh đều dễ được nhận nuôi, cũng nói với tôi rằng tôi lớn lên khỏe mạnh, thế mà tôi vẫn chưa được ai nhận nuôi. Bởi vì mỗi lần có khách quý tới chơi, tôi đều bị nhốt trong phòng làm việc của Viện trưởng, giương mắt nhìn những người bạn nhỏ vừa mới thân quen đã được đưa đi. Không có ai biết đến sự tồn tại của tôi.

Trong phòng làm việc của viện trưởng, năm nào cũng có cờ thưởng, nói rõ Viện phúc lợi Hồng Tinh càng ngày càng thành công. Trong viện mới có giáo viên mới, đó là Trương Nhã, nghe nói đó là một đứa trẻ lớn lên trong viện, sau này học đại học xong liền trở về. Không những tên Trương Nhã giống như con gái, mà hắn lớn lên trông cũng rất giống nữ nhân. Không biết có phải vì vậy hay không mà tóc hắn phải cắt vô cùng ngắn, lộ ra cái trán mát mẻ, cái mũi cao và cặp môi non hồng.

Ở viện, nếu đến 10 tuổi mà không được nhận nuôi có nghĩa là không có cơ hội nữa. Tôi phải làm rất nhiều việc, bởi vì chỉ có tôi là quá số tuổi rồi mà không được nhận nuôi, mà lại là đứa thân thể vẹn toàn. Khó tránh khỏi bị vị mới tới cho là tính tình cổ quái, liền thường xuyên bị sai bảo những công việc nặng. Đứa trẻ 10 tuổi thì có thể làm gì chứ? Lại thêm vị giáo sư vô tình hữu ý sai phó, trên người tôi liền xuất hiện không ít vết sẹo. Đến khi tôi đang lau cửa thủy tinh bị ngã xuống, Trương Nhã mới điên cuồng ôm tôi chạy đến bệnh viện. Khi xuất viện, Trương Nhã ôm lấy vai tôi, nói với viện trưởng: "Để cho đứa bé này theo tôi đi, nó rất giống tôi hồi nhỏ." Viện trưởng đứng trong ánh nắng mùa thu, khẽ cười gật đầu. Trương Nhã mặt hơi có chút hồng, hướng mắt nhìn về phía mặt trời, lông mi rợp bóng. Viện trưởng là một nam nhân rất anh tuấn, cao gầy trắng nõn, mang một bộ mắt kính, đứng cùng với Trương Nhã có cảm giác giống như một bức họa.

Trương Nhã cho tôi được đi học trung học tốt nhất ở thượng xã, 12 tuổi tôi cuối cùng cũng được coi là lần đầu tiên rời cô nhi viện. Ở trường học, tôi rất nhanh có vài người bạn, thậm chí có cả bạn gái cùng tuổi. Cuộc sống tựa hồ có rất nhiều ý nghĩa ngọt ngào, đối với ánh mặt trời, tôi cũng không tự chủ được học theo Trương Nhã nheo mắt lại, ấm áp khẽ cười. Cho tới bây giờ tôi đều không rõ ràng, rốt cuộc lại một ngày, tôi đột nhiên phát hiện Trương Nhã tuyệt vọng, mà tuyệt vọng khắc sâu như vậy. Lần đầu tiên thấy nam nhân giao hợp, tôi vô cùng khiếp sợ. Người nam nhân bị đè ở dưới kia trầm trọng thở dốc, lầm bầm không nói thành lời. Từ nơi bọn họ giao hợp, âm thanh dinh dính truyền tới, hạ thể của tôi cư nhiên giống như con rắn nhỏ quanh co giơ lên. Chân tôi giống như bị dính lại ở sàn nhà, trong lòng hô hào muốn rời khỏi nhưng thân thể không thể cử động. Cho đến khi họ lớn tiếng rên rỉ, cùng nhau ngẩng đầu lên, tôi đã thấy được gương mặt họ, là Trương Nhã cùng viện trưởng. So với tư tình của Trương Nhã và viện trưởng, càng làm tôi khiếp sợ hơn đó là hạ thân của tôi cũng theo họ mà bắn ra mà trở nên ươn ướt.

Sau theo Trương Nhã 2 3 năm, trên người tôi cũng theo đó xuất hiện rất nhiều vết thương. Trương Nhã tính tình ngày một táo bạo, có lúc sẽ đột nhiên dùng dây thắt lưng quật tôi. Mà mỗi lần hắn và viện trưởng gặp nhau về, lại cả đêm không bật đèn, lẩm bẩm tự nói chuyện một mình, lúc khóc lúc cười, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mím thật sâu, giống như thời thời khắc khắc đang chịu đựng một điều gì.

Tôi dần dần cao lên, khi bị Trương Nhã bắt nạt đã có thể phản kháng, nhưng không hiểu sao mỗi lúc hắn đánh tôi không thể nào nhúc nhích. Chỉ có thể ôm đầu, mặc cho hắn đánh. Nhưng trong lòng tôi tích tụ một cỗ khí đến tâm phổi đều nóng bỏng, không biết đến khi nào sẽ nổ tung.

Ở trường, tôi bắt đầu cố ý gây chuyện, đánh nhau, trên người càng nhiều vết sẹo. Tựa hồ như những nỗi đau trên người ấy mới có thể làm lòng người nóng lên, cũng có thể làm cho lòng người lạnh xuống. Sau mỗi lần đánh nhau, tự lau vết thương, tôi đều tự bảo với mình phải mau chóng lớn lên, mau chóng đến 18 tuổi để có thể rời viện.

*

Khi bị tên viện trưởng đè trên sàn phòng làm việc, tôi mới ý thức được khí lực của người trưởng thành và thiếu niên có, khoảng cách bao xa, tứ chi bị hắn đè chặt lại, đầu gối tỳ vào eo, tôi trên mặt đất giãy dụa, quần áo cũng bị cởi xuống. Khi hắn đem ngón tay dò vào thân thể tôi, trong cơ thể tôi như có một luồng khí bạo liệt, giống như trong thân thể ẩn nấp một con dã thú, đột nhiên nó bị gọi dậy. Tôi cắn môi, nhất định phải giết hắn rồi, chờ tôi lớn, nhất định sẽ giết hắn.

Nhưng động tác của hắn đột nhiên ngưng, áp lực trên người đột nhiên lui xuống, hắn trầm trọng ngã xuống, trong không khí tràn đầy vị ri sắt. Trương Nhã đứng phía sau, vẻ mặt rất tỉnh táo, thậm chí là hạnh phúc. Trên tay hắn có dao, trên người viện trưởng có máu.

Tôi lập tức báo Cảnh sát, Cảnh sát tới khi viện trưởng đã tắt thở. Thời điểm tôi báo Cảnh sát, Trương Nhã đâm nên rất nhiều dao trên người viện trưởng. Trong phòng làm việc của viện trưởng đầy máu, đến điều tra viên còn phải hỏi người lấy đâu ra nhiều như vậy cừu hận mới có thể hạ thủ? Lấy đâu ra nhiều như vậy tuyệt vọng mới có thể sinh ra khi lực như thế?

Viện phúc lợi Hồng Tinh trở thành tâm điểm: Viện trưởng cùng giáo sư trong viện vì mối quan hệ đồng tính mà giết nhau. Nghe nói vị giáo sư kia hồi nhỏ từng bị viện trưởng giở trò bỉ ổi, nhưng không biết tại sao mà vẫn quay lại phúc lợi viện. Theo những tư liệu giáo sư cung cấp, viện trưởng phúc lợi viện đã nhiều năm buôn bán trẻ em và nội tạng trẻ em để trục lợi, có mối quan hệ chặt chẽ với giới hắc đạo. Những năm qua, trẻ em tại phúc lợi viện được nhận nuôi hiện đều không rõ tung tích. Mà vì là một đứa trẻ duy nhất khỏe mạnh đến 15 tuổi, hơn nữa lại được học tại một trường trung học tốt nhất, tôi không tránh khỏi xuất hiện trong tin tức trên ti vi. Kha gia đã đi tìm đứa con riêng của Kha tiểu thư đã lâu, liền nhận ra tôi.

Vận khí của tôi tựa hồ trở nên khá hơn, nửa năm sau tôi trở thành tiểu công tử của Kha gia, thực hiện được nguyện vọng rời khỏi cô nhi viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net